Bách Luyện Thành Thần

Chương 2715: Không thể sao chép

Từ lần đầu tiên đặt chân vào Chân Ý Kiếm Các là La Chinh đã thấy hứng thú với quyển Kiếm Văn Thuật kia rồi. Nhưng lúc đó hắn còn chưa vượt qua Bỉ Ngạn cảnh, mà nếu tu vi không đủ thì hoàn toàn không phát huy được hết uy lực của nó nên hắn cũng không nghĩ quá nhiều đến quyển kiếm điển nàyNếu như Kiếm Văn Thuật thực sự mạnh như lời giới thiệu, lại kết hợp với Tâm Thần Chi Nhãn thì hiệu quả thật khiến người ta khó có thể tưởng tượng…

Sau nhiều ngày bế quan, cuối cùng có được thu hoạch này khiến La Chinh hết sức hài lòng.

Lúc hắn vừa rời khỏi tháp luyện kiếm thì Ôn Tứ – người bảo vệ tháp luyện kiếm – lập tức đi đến chào đón, song trông ông ta lại có vẻ ngập ngừng như có chuyện mà không dám nói.

La Chinh thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Lão Ôn, ông có gì muốn nói sao?”

“Ta đến nhắc nhở ngươi… Tuyệt đối đừng trêu chọc Mạc Nhất Kiếm” Lão Ôn nói.

Lần trước La Chinh đã đánh một trận với Mạc Nhất Kiếm ở Long thành, lão Ôn cũng chứng kiến. Ông ta vẫn luôn muốn cảnh cáo La Chinh, nhưng sau đó La Chinh nhận nhiệm vụ đi Quan Sơn Châu nên không đến tháp luyện kiếm nữa.

Tuy Ôn Tứ ở Long thành nhưng địa vị ở Thiên Cung cũng rất cao. Theo ông ta thấy thì thiên phú của La Chinh đúng là vô cùng ưu tú, song Mạc Nhất Kiếm cũng đứng thứ nhất thứ hai trong thế hệ trẻ cùng trang lứa, là thiên tài học đâu hiểu đấy. La Chinh không thể sánh bằng.

Đương nhiên, nếu Ôn Tứ biết nguyên nhân Mạc Nhất Kiếm quyết đấu với La Chinh thì có lẽ ông ta sẽ không nói những lời này.

“Làm phiền lão Ôn quan tâm. Ta sẽ chú ý” La Chinh gật đầu, nói.

Từ trước đến giờ, La Chinh chưa từng chủ động trêu chọc ai. Nhưng nếu có người tự đụng đến hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Mà lão Ôn có lòng tốt nhắc nhở, đương nhiên La Chinh sẽ không làm ông ta mất mặt.

Sau khi rời khỏi tháp luyện kiếm, hắn đi thẳng đến Chân Ý Kiếm Các, vào kiếm các rồi lại vội vàng chạy thẳng lên tầng ba.

Hắn vừa đặt chân vào huyễn cảnh ở tầng ba thì người bảo vệ kiếm các lại lên tiếng:

“Hôm nay lại đến mua kiếm điển sao?”

Có lẽ là vì Lăng Sương nên thái độ của người này với La Chinh hiền hòa hơn nhiều.

Ông ta biết La Chinh mới mua hai quyển kiếm điển, mà mới được mấy ngày đâu? Người bình thường chỉ sợ còn chưa nghiên cứu hết một quyển kiếm điển ấy chứ, vậy mà thằng nhóc này đã mò đến lần nữa.

“Không biết có còn giảm giá như lần trước hay không?”

Lần trước vì có Lăng Sương đi cùng nên mấy quyển kiếm điển quý giá này được giảm đến bốn phần, coi như là giá vô cùng ưu đãi. Nếu có thể tranh thủ, như vậy cũng tiết kiệm được không ít Thần Tinh.

“Ngươi là bạn của con bé Lăng Sương nên đương nhiên không có vấn đề gì. Ngươi tự đi chọn là được” Người kia nói.

“Cảm ơn” La Chinh mỉm cười, đáp.

Thật ra La Chinh cũng tò mò về nhân vật mà Lăng Sương gọi là “Thanh bá bá” này, thậm chí hắn còn muốn dùng Tâm Thần Chi Nhãn để xuyên qua ảo cảnh, nhìn thấy người thật. Nhưng nếu người này vẫn luôn giấu mặt, hắn làm vậy sợ là sẽ chọc giận đối phương, cho nên hắn mới dằn ý định này xuống và đi thẳng đến cột sáng đặt “Kiếm Văn Thuật”.

“Ngoài quyển Kiếm Văn Thuật này, ta còn muốn mượn xem tờ giấy vàng kia nữa…” La Chinh nói.

“Người hứng thú với tờ giấy vàng này à?” Đối phương hỏi.

“Đúng” La Chinh đáp.

“Mười triệu Thần Tinh, giảm bốn phần, chỉ cần sáu triệu. Nhưng chỉ có thể mượn xem một ngày, trong một ngày này không được để lộ nó ra ngoài” Đối phương nói lại quy định thêm một lần rồi tiếp tục: “Thật ra ngươi cũng không phải người đầu tiên mượn xem tờ giấy vàng này. Có rất nhiều người muốn tìm kiếm thời cơ từ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng bản gốc nhưng đều thất bại…”

Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng cũng coi như gốc rễ của Thiên Cung, là một loại chân ý của đạo vô cùng hoàn mỹ, có thể sánh ngang với mười hai loại chân ý của đạo khác.

Ngay đến chính Đông Hoàng cũng không thể bổ sung chỉnh sửa gì thêm, những người khác có tư cách sao?

Thế nhưng La Chinh vẫn yên lặng trả Thần Tinh, sau khi lấy được tờ giấy vàng kia với “Kiếm Văn Thuật” thì rời khỏi Long thành.

Hắn đã ở trong Long thành mười ngày. Trong khoảng thời gian đó, Tô Khoan đã thu xếp xong xuôi cho Tô Hữu Tuyết, nhân tiện ở Tô gia sửa lại thanh Hữu Tuyết kiếm rồi giao nó cho La Chinh.

Đêm đến…

Long thành lại chìm vào yên tĩnh, mọi người đều yên lặng tu luyện dưới cờ.

La Chinh bố trí kết giời, tự tách bản thân với người ngoài rồi mới lấy tờ giấy vàng ra.

Tờ giấy vàng này chỉ có thể mượn xem một ngày, hắn phải tranh thủ thời gian.

Toàn bộ bề mặt của tờ giấy được phủ một lớp tinh thể lưu ly, mà trên tờ giấy khô nhám này có vẽ tám Phạn văn.

Ở Tiên Phủ tại Thần Vực, La Niệm cũng dựa vào năng lực của bản thân để giải mã “Chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên”. Giờ nghĩ lại, thằng nhóc này đã làm được một việc vĩ đại!

Phải biết Đông Hoàng có được địa vị như bây giờ có một phần rất lớn là nhờ ông ta đã giải được chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, có thể tưởng tượng người đầu tiên giải mã sẽ gặp bao nhiêu khó khăn…

La Chinh vỗ nhẹ hai tay, đẩy tờ giấy vàng vào trong đan điền. Cùng lúc đó, hóa thân trong cơ thể hắn xuất hiện và đưa tay bắt lấy tờ giấy. Thân hình hắn lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh La Niệm.

La Niệm thấy phụ thân đột ngột xuất hiện thì giận dữ ra mặt. Cậu vẫn còn bực tức vì hôm qua La Chinh ném mình từ trên trời xuống.

La Chinh thấy vậy thì chỉ có thể an ủi: “Ma Nhãn lúc chưa được gánh thêm vào thực sự rất nguy hiểm. Hôm qua phụ thân cũng chỉ có thể xử lý như vậy”

Sắc mặt La Niệm dịu bớt, nhưng cậu vẫn rầu rĩ nói: “Nói đi. Lần này lại muốn con dịch Phạn văn gì…”

“Sao con biết phụ thân tìm con vì việc này?” La Chinh hỏi.

“Ngoài việc này thì còn có việc gì khác sao?” Trên mặt La Niệm hiện rõ vẻ u oán.

La Chinh nghẹn họng, không trả lời được. Xem ra hắn phải dành thêm thời gian cho người nhà mới đúng.

Có điều, ngay khi La Chinh đưa tờ giấy vàng cho La Niệm, ánh mắt La Niệm liền sáng rực lên. Cậu nhìn chằm chằm tờ giấy vàng không rời mắt, lẩm bẩm: “Phạn văn thật phức tạp…”

Phạn văn càng phức tạp thì hàm nghĩa càng rộng, giải mã cũng càng khó.

“Sáu Phạn văn trước hẳn là ghi chép về chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, phụ thân đã có bản dịch rồi. Con có thể giải mã hai Phạn văn sau không?” La Chinh hỏi.

“Hai Phạn văn này…” La Niệm đưa mắt nhìn tờ giấy vàng, càng xem sắc mặt càng thận trọng: “Sợ là phải mất một khoảng thời gian”

Phạn văn đơn giản thì La Niệm chỉ cần nhìn một lần là hiểu, nhưng Phạn văn phức tạp thì phải cần thời gian để lí giải.

La Chinh gật đầu. Hắn cũng không mong La Niệm có thể lập tức giải mã, nhưng tờ giấy vàng này chỉ có thể mượn xem một ngày thôi.

Thế là hắn nhẹ nhàng lật tay, trong bàn tay lập tức xuất hiện một phiến đá. Hắn muốn sao chép lại Phạn văn, nhưng Phạn văn sao chép ra lại mất đi thần vận…

La Niệm nhìn Phạn văn đã biến dạng trên mặt đá thì bĩu môi, nhìn La Chinh với biểu cảm kỳ quái.

La Chinh cười khổ, nói: “Con đợi một chút…”

Hắn quên mất Phạn văn không thể tùy ý sao chép, nhưng khi hắn ở Thần Vực vẫn còn một ít đá Thác Ấn chưa dùng hết.

Sau khi mang đá Thác Ấn đến, La Chinh lại đặt lên tờ giấy vàng để sao chép.

Không ngờ Phạn văn trên đá Thác Ấn cũng như vừa rồi, đường vân cực kỳ mơ hồ.

“Phạn văn trên tờ giấy vàng này không thể sao chép ư…” Sắc mặt La Chinh khá khó coi.

Hắn lập tức đổi ý, đưa tay phong tỏa một khoảng không gian xung quanh, làm thời gian trong đó trôi đi thật chậm.

Bây giờ hắn chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận