Bách Luyện Thành Thần

Chương 2469: Thần đạo Huyễn

Tại sân sau của Tiên phủ có những sân viện xinh xắn xếp thành hàngTừ lúc La Chinh nắm giữ Tiên phủ đến nay thì nơi này ngày càng náo nhiệt hơn.

Đối với bọn Ninh Vũ Điệp và Tô Linh Vận, hình dáng của Thần vực vừa mơ hồ vừa xa xôi.

Trong những ngày La Chinh vắng mặt, các nàng không chỉ tu luyện mà còn tìm hiểu về bộ mặt của thế giới này thông qua Tàng Thư Các.

Tuy rằng trên giấy không bằng cảnh thật nhưng cách miêu tả về những cảnh sắc xinh đẹp trong Thần vực vẫn khiến các nàng khao khát muốn thấy.

“Phu quân đồng ý dẫn ta đi xem biển Thời Gian…”

Ninh Vũ Điệp đặt bắp chân trắng mịn lên bụng của La Chinh, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ lười biếng. Mặc dù tu vi và thể lực của nàng đã rất dồi dào nhưng nàng vẫn thấy hơi mệt sau một buổi quyến luyến.

“Ta sẽ không để nàng chờ quá lâu đâu” La Chinh khẽ vỗ về cái trán của Ninh Vũ Điệp.

Thỉnh thoảng, La Chinh nghĩ rằng cách đưa các nàng vào Tiên phủ để đảm bảo an toàn có phải là ích kỷ quá hay không, chẳng qua bây giờ nghĩ lại thì cũng vì phụ thân trở về bình yên. Nếu không, lỡ như La Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi toàn bộ vũ trụ Đại Diễn đổ nát thì tất cả sinh linh sống trong đó đều sẽ không thể tồn tại nữa. Nếu nói theo phương diện đó thì đây cũng là hành động bất đắc dĩ thôi.

Trước khi La Chinh bế quan, Huân đã từng đề cập đến chuyện quay lại vũ trụ Đại Diễn xem thử. Nói thế nào thì nàng vẫn là vua của Yêu Dạ tộc, trong lòng vẫn nhớ đến con dân của mình.

La Chinh đồng ý với thỉnh cầu đó.

Nếu hắn có thể dung hợp ba nghìn Thần đạo một cách thuận lợi thì hắn sẽ nói với phụ thân về thỉnh cầu này.

Dù sao chủ nhân của vũ trụ Đại Diễn cũng đang ở đây, việc quay về vũ trụ Đại Diễn là vô cùng đơn giản.

Trong lúc La Chinh an ủi, cái đầu nhỏ nhắn của Ninh Vũ Điệp hơi lắc lư: “Nhưng phiền phức lần này của phu quân không dễ giải quyết, đúng chứ?”

La Chinh không tiết lộ tình thế trong Thần vực cho các nàng biết. Mặc dù bọn họ đều rất nỗ lực nhưng thiên phú lại có hạn, nếu các nàng biết được những rắc rối mà mình đang đối mặt thì chỉ làm rắc rối trước mắt trở nên trầm trọng hơn chứ không có tác dụng gì khác.

Nhưng mà bên trong Tiên phủ có tên Ngự Thần Phong miệng rộng, tin nào lọt vào tai hắn ta là y như rằng cả Tiên phủ sẽ biết không lâu sau đó. Cũng chính vì vậy mà Tịnh Vô Huyễn đã từng cảnh cáo Ngự Thần Phong rất nhiều lần nhưng có vẻ không tác dụng gì.

La Chinh còn chưa trả lời thì Ninh Vũ Điệp đã quấn cánh tay ngọc lên người hắn: “Không cần trả lời ta, ta không muốn biết…”

***

Ngày hôm sau, La Chinh và La Tiêu xuất hiện ở “Huyễn Chân vực” cách đó hơn ba chục triệu dặm.

Lần trước La Chinh đi thu nạp thần đạo theo hướng nam, lần này thì sang đông dưới sự trợ giúp của La Tiêu.

Với bản lĩnh của thánh nhân, bọn họ chỉ cần dịch chuyển hai lần là đã đến Huyễn Chân vực rồi.

“Đạo bia của thần đạo Huyễn cách thần thành trung ương trong Huyễn Chân vực ba trăm dặm về hướng Bắc” La Chinh nói.

Có người trong Thần vực cũng vẽ lại bản đồ địa điểm các đạo bia nhưng không quá chính xác, hơn nữa những đạo bia được ghi chép cũng không trọn vẹn.

Tuy nhiên, nhờ có sự hướng dẫn của xích Vô Lượng nên La Chinh đã có hình ảnh bản đồ về tất cả đạo bia trong đầu, qua đó việc tìm kiếm cực kỳ thuận lợi.

“Tốt!”

La Tiêu đáp một tiếng rồi dẫn La Chinh vào lối đi không gian.

Hai người vừa bước ra khỏi lối đi không gian thì thấy ngay một cây đại thụ lơ lửng bên dưới.

“Ồ?” La Chinh hơi sững sờ, theo lý thì nó phải là một đạo bia chứ không phải đại thụ.

La Tiêu khẽ cười: “Đạo uẩn thần đạo Huyễn có khả năng tạo ra những ảo thuật chân thực, cây đại thụ này được biến ra bởi đạo bia, Chinh Nhi nhìn cẩn thận là biết ngay!”

La Chinh nghe phụ thân nói thế bèn khẽ híp mắt lại. Quả nhiên, hắn nhìn chăm chú mới phát hiện có đạo uẩn mơ hồ quanh quẩn trên đại thụ.

“Mau đi đi” La Tiêu nói.

La Chinh gật đầu, lượn từ trên cao xuống gần đại thụ.

Ngay sau đó, hắn lại phát hiện thêm một số thứ kỳ quái quanh đại thụ, ví dụ như một cái ghế, một cây non và một khối nham thạch cao cỡ người.

“Những thứ này… là người” Hiển nhiên những người này không hiểu quá rõ về thần đạo Huyễn nên La Chinh chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Hắn vừa rơi xuống thì đã có hai “cây non” đi về phía mình. Cây non hóa giải ảo thuật rồi định hỏi lai lịch của La Chinh. Dựa theo thường lệ, La Chinh cần giao nộp chi phí nhất định để lĩnh ngộ thần đạo Huyễn.

Hai người còn chưa lên tiếng thì La Chinh đã đưa Thần Vũ tệ mà mình chuẩn bị sẵn cho bọn họ.

Lần này hắn phải tiếp nhận rất nhiều thần đạo trong thời gian ngắn, cho nên không muốn lãng phí thời gian vì bất cứ ai.

Hắn tiện tay đưa ra hơn trăm Thần Vũ tệ, theo lý thuyết thì bấy nhiêu là dư rồi.

Không ngờ hai chân thần cấp cao thấy La Chinh hào phóng quá nên nảy lòng tham, nói ngay: “Cần một nghìn Thần Vũ tệ để học đạo bia thần đạo Huyễn!”

La Chinh nghe vậy bèn khẽ cau mày, hành động tiết kiệm thời gian của hắn lại rước lấy bọn được voi đòi tiên…

La Chinh còn chưa nổi giận thì một hơi thở hùng hậu đã phủ từ trên trời xuống. Hai chân thần cấp cao vừa cảm nhận được hơi thở ấy thì mặt mày thay đổi hẳn. Bọn họ ngước đầu lên trời rồi đồng loạt lộ vẻ kính sợ trước La Tiêu ở giữa không trung.

Không chỉ có hai chân thần cấp cao mà cả những người đang học đạo bia của Huyễn Thần Đạo cũng bị bao trùm bởi hơi thở này. Vì tinh thần mất linh nên bọn họ không thể duy trì ảo thuật nữa, kết quả là tất cả đều quay về hình dáng ban đầu. Lúc này, bọn họ đang ngẩng đầu nhìn La Tiêu trên cao và run lẩy bẩy.

La Chinh bất đắc dĩ cười trừ trước hành động của phụ thân.

Nhưng không phải nói chứ thủ đoạn này quả thật rất hữu hiệu, ít nhất nó giúp giảm bớt thời gian tranh chấp với bọn người kia.

Thần thành trung ương nhỏ bé này khó có thể dính dáng với gia tộc quyền thế, cho dù bọn họ loan tin đi thì La Chinh và La Tiêu cũng đã đi từ lâu, hơn nữa bọn họ cũng khó mà biết mình là ai.

La Chinh lướt thẳng qua hai kẻ tham lam kia, đồng thời vòng sáng trong mắt cũng bắt đầu lấp lánh.

Đạo uẩn thần đạo Huyễn không ngừng bị xích Vô Lượng thu nạp.

Chỉ lát sau, thêm một vạch được thắp sáng trong xích Vô Lượng, trong thần cách của La Chinh cũng có thêm một đường sáng.

Thần đạo Huyễn đã được thu nạp vào.

La Chinh không hề dừng lại mà bay đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó La Tiêu lập tức mang hắn dịch chuyển tiếp.

Đến lúc này, hai chân thần cấp cao phụ trách thu Thần Vũ tệ mới dám nhúc nhích.

“Ngươi nói xem, người vừa ở trên bầu trời có phải là chân thần đại viên mãn không?”

“Chắc chắn là thế! Đây là khí thế của đại viên mãn, ắt hẳn thanh niên kia là con của ông ấy. Ta thấy cốt linh của hắn chỉ mới trăm năm mà đã tu thành chân thần cấp cao rồi, không biết hắn là thiên tài của gia tộc cấp một nào nữa…”

“Nhưng hắn học đạo bia làm chi? Lẽ nào hắn đã lĩnh ngộ thần đạo Huyễn trong thời gian ngắn thế ư?”

“Ha, ngươi nói mê à? Làm sao có thể thế! Ngay cả thiên tài trong gia tộc quyền thế cũng không thể lĩnh ngộ thần đạo Huyễn trong thời gian ngắn đến vậy…”

Trong lúc bọn họ phỏng đoán thân phận của La Chinh và La Tiêu, cả hai đã đến chỗ đạo bia kế tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận