Bách Luyện Thành Thần

Chương 3088: Tâm ý

Bên trong vòng xoáy năng lượng là một lối đi dài và hẹp, những dải màu năng lượng tựa như từng con trăn lớn quấn vào nhauLa Chinh và Lăng Sương bay trong lối đi với tốc độ rất nhanh. Vòng Phi Vân có thể giúp họ điều chỉnh phương hướng, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên cũng không phải việc dễ dàng.

Ở xa xa trong lối đi, mấy dải năng lượng quấn chặt vào nhau, thi thoảng nhảy lên tựa như từng con trăn lớn.

“Ở bên phải, đi theo ta” La Chinh lên tiếng nhắc nhở Lăng Sương ở sau lưng.

Lăng Sương cầm Vòng Phi Vân nghiêng sang phải, cơ thể hai người lập tức lướt sát bên trái lối đi.

Sau khi điều chỉnh phương hướng, hai người thành công lướt qua dải năng lượng.

“Bên trái!” La Chinh lại nói.

Hai người lại hướng về phía bên phải mà bay, sương mù trắng tản ra từ trong Vòng Phi Vân kéo thành một sợi dây trắng thật dài trong lối đi.

Nhờ những lời cảnh báo sớm của La Chinh, họ bình yên vượt qua mấy lần liên tiếp, không gặp phải gì quá nguy hiểm.

Lăng Sương cầm Vòng Phi Vân lẳng lặng theo sau La Chinh, nhìn dải năng lượng như vệt thuốc màu loang lổ xung quanh, ánh mắt ngơ ngẩn.

Sau khi Phượng Ca xuất hiện, đã lâu rồi nàng không được ở một mình với La Chinh. Sau khi nhận ra việc này, nàng chợt hoài niệm khoảng thời gian ở trong biển Chân Ý.

“Hy vọng lối đi này dài một chút…” Lăng Sương thầm nghĩ.

Đúng lúc này, phía trên lối đi năng lượng bỗng tỏa ra gợn sóng, vài dải năng lượng thô to xoắn xuống bên dưới.

“Hướng xuống!”

Thấy dải năng lượng thô to ấy, trong lòng La Chinh cũng giật mình, có điều dùng Vòng Phi Vân tránh đi thì chắc không thành vấn đề.

Song, lúc La Chinh điều chỉnh Vòng Phi Vân bay xuống bên dưới, hắn bỗng cảm thấy động tĩnh đằng sau mình hơi lạ. Không ngờ Lăng Sương đang ngơ ngác bay thẳng về phía trước, không hạ xuống cùng hắn!

“Lăng Sương!”

La Chinh kêu lên thật to và xoay mạnh Vòng Phi Vân, cơ thể phóng lên theo vòng xoắn ốc, màn sương trắng cũng xoay tròn theo cơ thể La Chinh.

Hắn vòng ra sau người Lăng Sương, vươn một tay ra níu nàng lại, tay kia thì nắm lấy Vòng Phi Vân của nàng.

Hai Vòng Phi Vân cùng phun sương trắng lên trên, hai người họ thì rơi thẳng xuống dưới.

Vì tốc độ rơi quá nhanh nên dù tránh được dải năng lượng bên trên, nhưng cả hai lại đang đâm thẳng vào phần dưới của vòng xoáy năng lượng!

Có lẽ Lăng Sương đã sợ đến ngây người, cứ núp trong ngực La Chinh không nhúc nhích.

Thấy mình cách vòng xoáy năng lượng càng ngày càng gần, La Chinh cắn răng nhắm hai Vòng Phi Vân thẳng hướng bên dưới!

Nếu họ đâm vào vách dưới thì sẽ chết chắc.

“Phụt…”

Từng đợt sương mù phun ra, làm chậm thế rơi của hai người.

Khi La Chinh chỉ còn cách vách dưới chừng nửa mét, thế rơi cuối cùng cũng ngừng lại. Lúc này hai người mới loạng choạng bay hướng lên trên.

“Nguy hiểm thật!” La Chinh thở phào một hơi, đồng thời trách móc: “Đang lúc này mà ngươi ngây ra gì thế!”

Lăng Sương vẫn đang co người trong ngực hắn, không biện bạch mà cũng không cãi lại.

“Ngươi sao vậy?” La Chinh khó hiểu nhìn Lăng Sương.

Hắn không thấy được biểu cảm trên mặt nàng, nhưng có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ dương hồn nàng hơi phân tán.

Theo lý thì lối đi năng lượng này không ảnh hưởng đến linh hồn mà linh hồn chỉ xuyên qua đó, không đến mức gây ra thương tổn đối với dương hồn của nàng.

La Chinh vốn định trả Vòng Phi Vân lại cho Lăng Sương để nàng tiếp tục đi theo mình, nhưng Lăng Sương vẫn chẳng nói câu nào, cứ thế co ro trong ngực hắn. Vì vậy, hắn chỉ đành quàng một tay qua ôm Lăng Sương, tay còn lại thì cầm hai Vòng Phi Vân bay lượn.

“Lăng Sương, đã xảy ra chuyện gì à?”

“Ban nãy dương hồn bị thương rồi ư?”

“Chỗ ta còn hồn đan này, ừ… cả kết tinh linh hồn nữa…”

Sau khi rời khỏi Thập Tam Trọng Thiên là sẽ vào Dục Giới, áp lực của Dục Giới lên linh hồn chắc chắn mạnh hơn Sắc Giới. La Chinh cũng láng máng cảm nhận được áp lực ấy, nhưng Lăng Sương cùng bước vào Thập Tam Trọng Thiên chung với hắn nên theo lý thì không đến mức không chịu nổi áp lực này.

Nàng chỉ ngắm nghía gương mặt mơ hồ của La Chinh, trong lòng âm thầm thở dài, đồ ngốc…

La Chinh hỏi mấy câu liên tiếp nhưng Lăng Sương chẳng trả lời lại câu nào. Hắn cũng không biết mình nên làm gì, chỉ đành lặng lẽ tiến lên.

Một lúc sau, Lăng Sương bỗng mở miệng, nói khẽ khàng: “Nếu lối đi không gian này không có điểm cuối thì hay quá”

“Lăng Sương, ngươi đang nói đùa à” La Chinh cười nói: “Dù lối đi không gian không có điểm cuối thật thì năng lượng trong Vòng Phi Vân sớm muộn gì cũng sẽ hết, lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ bị những năng lượng kia hóa thành…”

Mới nói được một nửa, La Chinh bỗng im bặt. Lúc này, dù hắn có ngốc hơn nữa thì vẫn hiểu ra vấn đề.

Hình như mình và Lăng Sương đang không nói về cùng một chủ đề…

Sau khi La Chinh ngừng nói, đôi tay vòng quanh cổ hắn của Lăng Sương bỗng siết lại chặt hơn, đầu càng vùi sâu trong lòng hắn, vẻ như đang thẹn thùng.

Tính cách của nàng và Phượng Ca hoàn toàn trái ngược nhau. Ai trong Thiên Cung cũng biết Lăng Sương nhiệt tình sáng sủa, nhưng khi thật sự đối mặt với người mình thích thì lại vô cùng e lệ, biểu đạt tình yêu cũng rất mịt mờ.

Trong khi đó, Phượng Ca lúc nào cũng biểu hiện vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, người sống chớ lại gần, nhưng nàng có thể nói ra lời trong lòng một cách rất thẳng thắn.

Giờ phút này, cơ thể La Chinh cũng cứng đờ ra. Hắn vào Bỉ Ngạn cũng khá lâu rồi, hầu hết thời gian đều ở cùng với Lăng Sương, hai người họ từng trải qua bao khó khăn trắc trở, nguy hiểm sinh tử cùng nhau. Song La Chinh không ngờ cô bé của núi Thái Ất này lại sinh lòng yêu thương mình.

La Chinh nhớ lại cảnh Lăng Sương vô cùng quả quyết lấy Trái Tim Đồng Phạm ra trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, lòng hắn bỗng thấy ấm áp.

“Nhưng ta…”

La Chinh vừa định nói thì Lăng Sương đã vươn tay che miệng hắn lại, đồng thời lên tiếng: “Không cần biết là “nhưng” gì, ta đều không thèm để ý…”

Về mặt tình cảm, Lăng Sương vẫn là một trang giấy trắng. Quả thật như những gì Phượng Ca nói, nàng không đủ can đảm thổ lộ tâm ý của mình. Nhưng vừa rồi bị Phượng Ca nói khích, trong lòng Lăng Sương cũng bắt đầu lo được lo mất, cuối cùng nàng không đè nén được nữa.

Mặc dù nàng là kiều nữ của núi Thái Ất, nhưng tâm tính thì lại không khác cô bé mười bảy mười tám tuổi bình thường.

La Chinh thật không biết phải đáp lại Lăng Sương như nào.

Đúng lúc này, mấy chục dải năng lượng ở lối đi phía trước lại quấn tròn phóng tới, trong năng lượng khắp xung quanh xen lẫn khí tức nóng nảy, điên cuồng phát tiết vào trong lối đi.

Họ đã đến đoạn nguy hiểm nhất trong vòng xoáy.

“Ôm chặt!”

La Chinh không rảnh lo nghĩ chuyện gì khác nữa, hai Vòng Phi Vân nhẹ nhàng nghiêng đi. Hắn tựa như một con én nhỏ xuyên thẳng qua giông tố, vọt lên vọt xuống giữa những dải năng lượng.

Đoạn đường này cũng không xa, chỉ sau bảy, tám hơi thở là hai người đã thuận lợi thông qua rồi. Đoạn hành trình còn lại khá yên ả.

Họ bay trong vòng xoáy yên ả ấy chừng một nén nhang, cuối cùng cũng thấy được lối ra ở phía trước.

Khi La Chinh vừa tới gần lối ra, một lực đẩy rất mạnh bỗng áp lên người hắn. Trái ngược với lúc hắn bị hút vào vòng xoáy năng lượng, lựa đẩy này trực tiếp đẩy hắn và Lăng Sương ra ngoài!

Thế giới bên ngoài phủ trong màn sáng màu tím lóng lánh, khiến toàn bộ Bỉ Ngạn Thập Tứ Trọng Thiên khoác lên sắc thái mộng ảo, trông có vẻ rất không thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận