Bách Luyện Thành Thần

Chương 3272: Một cơ hội

ám người Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn không biết Đông Hoàng thay đổi cỡ nào. Nhìn ánh kiếm màu vàng chói sáng kia, trên mặt bọn họ đều nở nụ cười“Xem ra bệ hạ thu hoạch khá phong phú ở bên trong Bỉ Ngạn đấy nhỉ!”

“Chẳng lẽ lấy được một món tín vật Bỉ Ngạn tăng cường huyết mạch?”

“Kiếm Kim Phù… Đã nhiều năm qua bệ hạ chưa từng thi triển nó, uy lực lại mạnh như vậy!”

Thái Nhất Thiên Cung không phải là thế lực của một tông tộc, huyết mạch của Đông Hoàng cũng bị trói buộc ở Thái Đích Cung, gần như chưa từng lưu truyền bên ngoài, cho nên người có huyết mạch Đông Hoàng là rất hiếm…

“Vù…”

Giữa những thanh kiếm Kim Phù kia hiện ra hình dạng như xoáy nước khổng lồ, dường như có luồng năng lượng đang không ngừng hướng về phía trung tâm.

La Chinh dễ dàng nhìn thấy vòng xoáy khổng lồ ở giữa kiếm Kim Phù, bèn hỏi: “Hậu Nghệ tiền bối, Đế Tuấn tiền bối, có phải vòng xoáy kia liên thông đến một nơi khác ở bên ngoài Hỗn Độn hay không?”

Trước đây Hậu Nghệ và Đế Tuấn đã từng giải thích tất cả năng lượng bên trong Hỗn Độn về bản chất không ở bên trong Hỗn Độn. Nhưng năng lượng bình thường thả ra quá ít, không phát hiện ra được. Khi năng lượng mạnh đến một mức nhất định, năng lượng phát ra đều sẽ có hình dạng vòng xoáy, vòng xoáy này chính là bằng chứng liên thông với bên ngoài Hỗn Độn.

Uy lực của những kiếm Kim Phù kia cực kỳ kinh khủng, La Chinh quan sát, phát hiện chúng đều hiện ra trạng thái vòng xoáy.

“Đúng là như vậy!” Hậu Nghệ trả lời.

“Vậy Xạ Nhật Thần Cung của Hậu Nghệ tiền bối có thể bắn diệt những kiếm Kim Phù kia hay không?” La Chinh hỏi.

“Chuyện này…”

Ngay khi Hậu Nghệ chần chờ, Đế Tuấn khinh thường cười nói: “Sao có thể? Đã nói lúc trước hắn ăn may mà thôi, mũi tên kia của hắn chỉ có thể bắn diệt mặt trời của ta…”

“Hóa ra vòng xoáy cũng có chỗ khác nhau” La Chinh lẩm bẩm.

“Không phải vòng xoáy cũng có chỗ khác nhau, là năng lượng có chỗ khác nhau, nguồn năng lượng khác nhau, cách để phá vỡ nó cũng khác nhau” Đế Tuấn trả lời.

“Nói cách khác, thủ đoạn tương sinh tương khắc như Xạ Nhật Thần Cung còn có rất nhiều loại?” La Chinh tò mò hỏi.

Đế Tuấn gật đầu nói: “Đúng vậy. Trong số bọn ta, người nghiên cứu khá sâu về chuyện này chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng ngay cả người thông minh như Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiên cứu theo con đường này vô số năm cũng gần như không thu hoạch được gì…”

“Ở trong Hỗn Độn nghiên cứu về thứ ở bên ngoài Hỗn Độn chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng” Hậu Nghệ lười biếng nói.

Các cường giả Nhân tộc đều hết sức kính nể trí tuệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng dù thông minh như Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn không có cách nào tìm ra quy luật trong đó…

“Vù…”

Trong trời đất, ánh vàng lóe lên.

Những thanh kiếm Kim Phù kia đồng thời bay lên một chỗ nào đó trên bầu trời.

Lúc tất cả kiếm Kim Phù tụ lại, một hơi thở sắc bén đến cực điểm khuếch tán ra, mà luồng ánh sáng màu vàng chói mắt kia đã bao phủ tất cả ánh sáng trên thế gian này.

“Đây chính là cực ý của kiếm đạo!”

“Quả nhiên thực lực của bệ hạ đã đột phá!”

“Quá mạnh mẽ, Đế Tuấn tuyệt đối không phải là đối thủ!”

Các cường giả Thiên Cung thấy cảnh này, cảm xúc kích động gần như muốn khóc lên.

Đám người của tộc Hữu Hùng thì sắc mặt lại như tro tàn. Hy vọng duy nhất của bọn chúng chính là Đế Tuấn…

Nếu như Đế Tuấn thất bại, những cường giả của Thái Nhất Thiên Cung và tộc Kim Ô sao có thể bỏ qua cho bọn chúng?

Huống hồ còn một Đông Hoàng Thái Nhất mạnh như vậy!

Ánh sáng vàng thoáng hiện, theo đó trên bầu trời bỗng nhiên nổ ra một quả cầu lửa màu đỏ khổng lồ!

Đó lại là một vầng mặt trời!

Bây giờ Đế Tuấn khổ mà không nói ra được. Cửu Dương Diệt Thế đã phóng ra trước thời hạn, trong thời gian ngắn không cách nào phóng ra lần thứ hai.

Ông ta vốn không ngờ mình sẽ chiến đấu với Đông Hoàng Thái Nhất, càng chưa từng nghĩ tên Đông Hoàng Thái Nhất giả mạo này lại mạnh đến mức không hợp lẽ thường như vậy.

Với quan hệ khi trước của Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, hiểu biết của ông ta về Đông Hoàng thậm chí vượt xa Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn và Diễm Phi…

Uy lực của những kiếm Kim Phù kia sao có thể đột nhiên tăng lên mười lần, thật sự khiến ông ta khó hiểu! Linh hồn cuộn mình bên trong đầu Đông Hoàng là một con yêu quái à?

Lúc mặt trời đang bùng nổ, ánh kiếm khổng lồ đã đâm xuyên tới…

“Vèo vèo vèo…”

Đế Tuấn ở trong mặt trời không thể không dịch chuyển đi một lần nữa, còn vầng mặt trời kia trực tiếp bị kiếm Kim Phù chém nát, hóa thành những ngọn lửa không có quy tắc, nhanh chóng biến mất trong trời đất.

Nhưng kiếm Kim Phù của Đông Hoàng gần như chiếm trọn bầu trời Trung Thần Châu, cho dù Đế Tuấn dịch chuyển đến đâu vẫn luôn có một kiếm Kim Phù đâm tới.

Tốc độ điều khiển kiếm Kim Phù của Đông Hoàng Thái Nhất càng lúc càng nhanh, nhưng tốc độ dịch chuyển của Đế Tuấn cũng càng lúc càng nhanh.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Thân hình tạo thành từ vô số khối lập phương màu xanh lam lóe lên ở khắp nơi trong Trung Thần Châu.

Trên Minh Hồ, những khối lập phương màu xanh lam kia vừa mới xuất hiện, một luồng ánh sáng vàng từ bầu trời đã bắn nhanh xuống, thân hình được hình thành từ khối lập phương màu xanh lam của Đế Tuấn còn chưa ngưng kết đã trực tiếp biến mất…

“Vèo…”

Đường kiếm màu vàng bay vút tới, khí tức xao động khiến nước trong Minh Hồ bắt đầu chảy ngược, hình ảnh kia như thể biển động sóng gầm.

Cũng may trong rất nhiều tòa thành lớn xung quanh Minh Hồ đều có một vài gia tộc cường giả, bọn họ rối rít ra tay, ngăn cản nước hồ chảy ngược khắp nơi.

Bọn họ thân là dân địa phương của Trung Thần Châu, đương nhiên có thể nhìn ra người ra tay trên bầu trời là Đông Hoàng Thái Nhất, cũng chỉ có ông mới có bản lĩnh như vậy. Còn ảo ảnh màu xanh lam của người còn lại là ai, người có thể nhìn ra được tương đối ít…

Cho dù như thế nào, bọn họ vẫn hy vọng Đông Hoàng có thể chiến thắng, ít nhất như vậy có thể giữ cho Trung Thần Châu bình yên vô lo.

“Vù!”

Trong nháy mắt Đế Tuấn biến mất, ông ta đã xuất hiện trên một vùng đồng bằng ở phía Tây Trung Thần Châu. Ông ta còn chưa kịp thở dốc, kiếm Kim Phù đã chém tới lần nữa.

“Xoẹt, vèo vèo vèo…”

Mũi kiếm Kim Phù vạch lên trên mặt đất, cuộn lấy mảnh đất ở hai bên, đồng bằng hoàn chỉnh một thể đã bị kiếm Kim Phù cắt đứt từ bên trong, tạo thành một khe núi rộng lớn.

Thấy kiếm Kim Phù lại lao về phía mình, Đế Tuấn chỉ có thể dịch chuyển một lần nữa…

Đông Hoàng Thái Nhất gập hai cánh ra sau lưng, tất cả kiếm Kim Phù hành động theo suy nghĩ của ông, dáng vẻ rất thành thạo, điêu luyện.

“Nếu như ngươi đủ thông minh, bây giờ chạy trốn còn có cơ hội…”

“Nhưng ngươi cũng sẽ không chạy trốn”

“Tuy ngươi dịch chuyển nhiều lần cũng có thể tránh thoát kiếm Kim Phù của ta, nhưng trong hàng triệu lần ta chỉ cần một cơ hội…”

“Một lần mà thôi”

Đông Hoàng Thái Nhất vừa dứt lời, sau lưng bỗng hiện ra vô số khối lập phương nhỏ, Đế Tuấn lựa chọn dịch chuyển ra sau lưng ông tiến hành đánh lén.

Dường như Đông Hoàng Thái Nhất đã đoán được phương hướng hành động của Đế Tuấn!

Một kiếm Kim Phù khổng lồ từ trên trời hạ xuống, đâm từ trên xuống dưới hướng về phía đầu Đế Tuấn.

Đế Tuấn thấy kiếm Kim Phù kia tới kịp thời như vậy, mặt lập tức biến sắc, vỗ cánh lùi về phía sau.

Nhưng trong lúc ông ta vội vàng rút lui, một thanh kiếm Kim Phù khác lại từ phía sau lưng Đế Tuấn chém tới!

Lại tránh!

Hai cánh Đế Tuấn rung lên, lộn vòng một cái.

Nhưng vừa mới xoay qua chỗ khác, mặt bên lại có một thanh kiếm Kim Phù chém đến.

Sắc mặt Đế Tuấn tối sầm, lần này ông ta không kịp tránh, chỉ có thể xoay người, tránh đâm trúng bộ phận quan trọng.

“Phập!”

Kiếm Kim Phù lướt qua một cánh tay và nửa đôi cánh của ông ta.

Trong khoảnh khắc khi cánh tay dài đến hơn bốn mươi nghìn trượng, đôi cánh dài đến hai trăm nghìn trượng bị chém đứt lập tức hóa nhỏ lại như thường, từ trên trời cao rơi xuống. Máu tươi từ trong cơ thể Đế Tuấn phun ra lập tức hóa thành gió tanh mưa máu, rơi xuống phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận