Bách Luyện Thành Thần

Chương 3902: Không thể lùi được nữa

Lúc Tiết trưởng lão tiễn La Niệm đi, trong lòng vẫn luôn mất mát, thế nhưng ông không thể quay về Chủ Giới, hiển nhiên không có cơ hội gặp lại bạn cũ của mìnhTuy nhiên, trong lòng ông vẫn luôn nhung nhớ, trông mong La Niệm có thể dẫn người tới đây. Không ngờ chỉ mới bao lâu thôi, niềm mong mỏi kia đã thành sự thật.

“Trong lòng chúng ta đều hướng về Tứ Linh Môn, chẳng qua ý kiến không hợp, Phủ chủ cớ gì phải hổ thẹn?” Tiết trưởng lão xua tay, nói.

Văn Địa Chi cười khổ: “Đâu chỉ là ý kiến không hợp, con đường lúc trước ta và Khổ Thụ đại nhân lựa chọn chính là vực sâu không đáy, liên lụy đến toàn bộ Tứ Linh Môn bị hủy, sao có thể không hổ thẹn trong lòng”

“Chuyện đã qua rồi đừng để trong lòng…” Tiết trưởng lão nói được một nửa thì nhìn sang mấy người sau lưng, hỏi: “Không biết Vương của ta ở đâu?”

Vẻ mặt Văn Địa Chi cứng lại, y mất tự nhiên nói: “Khổ Thụ đại nhân đã bỏ mình”

“Làm sao có thể!” Thân thể Tiết trưởng lão hơi cứng đờ: “Các ngươi…”

Nếu La Niệm có thể thuận lợi mang những người này tới Thâm Không thì lẽ ra tất cả đều phải tiến triển thuận lợi mới đúng, Khổ Thụ có thân thể Quỷ Quyệt, ngoài tọa độ ra thì không có điểm yếu nào khác, muốn giết chết ông thật không dễ dàng.

Văn Địa Chi khẽ thở dài, không biết trả lời câu hỏi của Tiết trưởng lão như thế nào.

“Rốt cuộc là sao?” Tiết trưởng lão nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Lúc này La Chinh bỗng tiến lên chắp tay với Tiết trưởng lão: “Tiết trưởng lão, tại hạ là La Chinh, La Niệm là khuyển tử của ta”

Tuy Tiết trưởng lão chưa từng gặp La Chinh nhưng cũng nắm được bảy, tám phần từ miệng La Niệm. Người trước mặt này chính là người lúc đầu ông sắp đặt, cũng là tồn tại đã dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Tiết trưởng lão ban cho tại hạ một cơ duyên, xây dựng cả một kế hoạch lớn, cuối cùng tại hạ lại phụ lòng ngài” La Chinh vừa nói vừa định vái lạy.

Đây là lần đầu tiên La Chinh gặp mặt Tiết trưởng lão, ông lã trước mắt hắn chính là người đã thay đổi cả cuộc đời hắn.

Bắt đầu từ trang sách bị thiêu hủy kia, số mạng của La Chinh đã gắn liền với cả thế giới. Người hắn muốn cảm tạ nhất chính là Tiết trưởng lão, chỉ tiếc toàn bộ kế hoạch của Tiết trưởng lão cuối cùng phải để mặc cho dòng nước cuốn trôi.

Tiết trưởng lão đưa hai tay ra nâng La Chinh lên, nghiêm nghị nói: “Có câu mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ngươi có thể thừa kế Khởi Nguyên Thần Huyết cứu Khổ Thụ đại nhân ra, cũng đã phải trải qua đại khổ đại nạn, coi như đã thỏa nguyện cho lão hủ, sao lại nói là phụ lòng?”

“Nhưng thế giới đang bị hủy diệt” La Chinh cười khổ, nói. Sau đó hắn kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra sau khi La Niệm mang Thiên Hoàn Trượng về, từ Chủ Giới đến thế giới Hỗn Độn, từ Chung Yên giáng xuống đến bắt đầu hàng cách, cuối cùng nói: “Cũng là do ta vô năng. Không phải ta dẫn mọi người đến thăm Tiết trưởng lão ngài, mà là dẫn mọi người trốn cả một đường đến nơi đây!”

Trong quá trình nghe La Chinh kể lại, Tiết trưởng lão từ căng thẳng đến khiếp sợ, cuối cùng biểu cảm trên gương mặt già nua kia từ từ bình tĩnh lại. Sau đó ông nở nụ cười, nói: “Nếu không cách nào ngăn cản được hàng cách, vậy đây chính là số mệnh của chúng sinh, ngươi tội gì phải quy trách nhiệm lên người mình”

“Đúng” Văn Địa Chi cũng gật đầu: “Ngươi không thua Hàng Cách Giả mà là thua quy luật, quy luật không có cách nào làm trái lại, chúng ta chỉ có thể bình thản tiếp nhận, không còn lựa chọn nào khác…”

Khi đang nói chuyện, cách đó không xa có mấy tên tộc nhân tộc Hung chạy tới, chỉ về một hướng kêu không ngừng.

Tiết trưởng lão nghe xong bèn nhìn về hướng đó, một đường vòng cung màu xanh thẳm rất lớn từ phần đáy không gian chậm rãi dâng lên. Dọc đường nó đi, toàn bộ lớp đất khổng lồ, mảnh vụn, đá tảng đều bị ăn mòn.

“Đó… Chính là thế giới Bích đang mở rộng?” Tiết trưởng lão hỏi.

La Chinh nhìn qua rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, thế giới Bích sắp mở rộng tới nơi này, xin Tiết trưởng lão vào Tiên Phủ đồng hành cùng chúng ta”

Ai ngờ Tiết trưởng lão lắc đầu, nói: “Các ngươi đi đi, ta ở lại chỗ này”

“Tiết trưởng lão, hãy đi cùng chúng ta đi, nếu không ông sẽ bị hàng cách” La Niệm bỗng nhiên đứng ra, nói.

Tiết trưởng lão nhìn La Niệm, gật đầu cười nói: “Đứa bé ngoan, chúng ta là Nhân Linh, cũng đã sống rất lâu rồi, thêm được mấy canh giờ hay ít đi mấy canh giờ thì có khác gì?”

La Niệm gãi đầu: “Nói cũng phải…”

Không ai khuyên Tiết trưởng lão nữa, dù sao kết cục của mọi người đều giống nhau.

Mọi người trong Tiên Phủ không ai là không thoát ly khỏi sự trói buộc của tuổi thọ từ rất lâu rồi, nhưng họ lại không thoát được sự trói buộc của thế giới.

Đoàn người trở lại Tiên Phủ, lên đường một lần nữa.

Sau khi Tiên Phủ rời đi, Tiết trưởng lão bỗng nhiên kêu lên với tộc nhân tộc Hung.

Ông nói với tộc nhân tộc Hung là muốn cử hành đại tế tự, gọi tất cả tộc nhân tộc Hung tới.

Tộc nhân tộc Hung coi Tiết trưởng lão là biểu tượng tinh thần, ông vừa nói vậy, toàn bộ tộc Hung đều vội vã làm theo. Mặc dù bọn họ không biết có chuyện lớn gì sắp ập xuống, nhưng đại tế tự chính là chuyện quan trọng nhất của tộc Hung.

Đợi đến khi tộc nhân tộc Hung tập trung lại một chỗ, Tiết trưởng lão dùng ngôn ngữ tộc Hung lớn tiếng tụng niệm: “Thiên Quốc Môn sắp giáng xuống, nó sẽ chỉ dẫn chúng ta đến thiên đường vô cùng yên vui, nơi đó không có thống khổ phân tranh, chúng sinh ngang hàng…”

Các tộc nhân tộc Hung nghe xong những lời ông nói, ai nấy đều lộ ra vẻ mừng rỡ, có kẻ hỏi: “Thiên Quốc Môn ở đâu?”

“Chính là nó” Tiết trưởng lão vung tay chỉ về một hướng, giọng nói vang lên như chuông lớn.

Đường vòng cung màu xanh thẳm đã càn quét tới, tốc độ nhanh đến mức gần như không cho người ta thời gian phản ứng lại. Tộc nhân tộc Hung cơ bản đều bị thế giới Bích nghiền ép trong lúc đắm chìm trong cảnh đẹp mà Tiết trưởng lão miêu tả, hóa thành một đống máu thịt mơ hồ không rõ.

“Két két két két…” Sau khi thế giới Bích mở rộng đến Thâm Không, tốc độ đã tăng lên thêm một cấp nữa.

Sau khi lớp đất khổng lồ ở phía dưới bị nó quét sạch không còn một mống, nó bắt đầu hàng cách Thiên Luân thành. Tòa thành rộng lớn như vậy mà chỉ trong thời gian khoảng chừng một nén nhang đã bị hàng cách hết.

Tiếp theo, nó bắt đầu quét sạch những di tích vụn vặt trong Thâm Không và vòng mặt trời treo trên bầu trời.

Tiên Phủ không ngừng bay lên cao theo trục trung tâm của thế giới hình nón này, sau khi đến đỉnh thì cuối cùng cũng dừng lại.

“Không thể đi tiếp lên trên được nữa” La Chinh nói.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bất kỳ thế giới nào cũng đều có một giới hạn, cách bảy tám chục mét trên đỉnh đầu bọn họ chính là giới hạn của Thâm Không. Nó giống như một lớp đất mềm nhũn màu xám, thoạt trông như trong suốt lại không thể nhìn xuyên thấu.

Bôn ba lâu như vậy, cuối cùng cũng đã tới tình cảnh không thể lùi được nữa.

“Phụ thân, người nói bên ngoài Thâm Không là cái gì?” La Niệm tò mò hỏi.

“Vấn đề này, ngay cả “Tòng” cũng không có cách nào giải đáp” La Chinh trả lời.

“Tại sao không thử đập vỡ nó?” La Niệm siết chặt nắm đấm, cậu cũng biết hành động như vậy là phí công, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ vẫn muốn thử một lần.

“Đúng là có thể thử…” Lúc La Chinh đang nói chuyện thì bỗng thấy một luồng ánh sáng đen từ phía dưới bay vút lên cao, sau đó vội vàng giảm tốc rồi cuối cùng dừng lại ở độ cao không chênh lệch mấy với Tiên Phủ, đó chính là Hắc Thuyền do Tà Thần khống chế.

Tà Thần không quen thuộc đường đi ở Chủ Giới và Thâm Không, đoạn đường này hắn ta cứ thế chạy vòng như ruồi mất đầu, gần như là bị thế giới Bích đuổi chạy, cuối cùng tìm ra đỉnh Thâm Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận