Bách Luyện Thành Thần

Chương 2817: Doanh Ngư và tường khói

Thường thì trọng lượng linh hồn nhẹ như không, lên trời xuống đất không gì không thể. Thế nhưng quy tắc trong Bỉ Ngạn rất đặc biệt, dương hồn không thể bay lượn ở trong đó, nếu không đâu cần phải lái thuyền vượt biển Chân Ý cơ chứKhi Triền Hồn Ti phủ đầy khu vực này có nghĩa là tất cả mọi người đều không cách nào thoát khỏi đây trong thời gian ngắn.

Phản ứng đầu tiên của tất cả đệ tử Thiên Cung đều là muốn trở lại thần miếu tị nạn, sau khi hiệu quả của Triền Hồn Ti biến mất là có thể thoát khỏi Bỉ Ngạn rồi!

Tốc độ của La Chinh và Lăng Sương nhanh nhất, mặc dù bị Triền Hồn Ti quấn dưới chân nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ.

Tuy nhiên, trong lòng La Chinh vẫn có dự cảm không may.

Đối phương dám gióng trống khua chiêng ra tay, thậm chí mang nhiều kết tinh linh hồn như vậy ra làm mồi nhử thì nhất định đã chuẩn bị vẹn toàn, Cơ Trường Kim sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mọi người như vậy.

Ngay khi La Chinh và Lăng Sương dẫn đầu chạy ra khoảng ba, bốn nghìn mét, ở phía xa bỗng nhiên hiện lên từng ảo ảnh tế đàn đen ngòm.

Những tế đàn này to chừng một ngôi nhà, phía trên hiện lên mấy bậc thang, qua hình dáng thì thấy có vẻ cổ xưa.

La Chinh cau mày nhìn chăm chú, không biết tế đàn này là thế nào.

Nhưng phần lớn các đệ tử tinh nhuệ trong Thiên Cung kiến thức uyên bác, có không ít người liếc nhìn tế đàn này đã nhận ra.

“Doanh Ngư! Là tế đàn Doanh Ngư!”

“Bọn họ lấy đâu ra nhiều tế đàn Doanh Ngư như vậy!”

“Bên trong Thập Nhị Trọng Thiên nhiều nhất cũng chỉ có mười cái, nơi này lại có mấy trăm cái!”

Tế đàn mọc lên chi chít, gần như vây quanh khắp khu vực này!

“Tế đàn Doanh Ngư là gì?” La Chinh cau mày hỏi.

Mặc dù Lăng Sương vào điện hồn nhưng nàng cũng giống La Chinh, những nơi đã tới ở Bỉ Ngạn không nhiều. Song, nàng vẫn nghe được một ít kiến thức trong Bỉ Ngạn: “Hình như Doanh Ngư là một loại sinh linh có nhiều trong Bỉ Ngạn, có điều bọn chúng đều tụ tập ở tế đàn…”

Ở Thập Nhị Trọng Thiên có một biển cát rất lớn, nơi đó có mười hai thần miếu của đại tộc.

Phần lớn thần miếu cần chìa khóa Bỉ Ngạn mới có thể vào, duy chỉ có thần miếu của tộc Doanh Ngư là rộng mở, có thể tùy ý ra vào, mà diện tích lại cực lớn.

Tuy nói ra vào thần miếu Doanh Ngư hết sức thuận lợi, nhưng thần miếu Doanh Ngư là một nơi vô cùng hung hiểm, thậm chí hung hiểm hơn phần lớn thần miếu trong Thập Tam Trọng Thiên. Thêm vào đó, những năm gần đây mấy thứ nhận được trong thần miếu Doanh Ngư rất có hạn, phần lớn dương hồn thăm dò Bỉ Ngạn đều sẽ đi vòng qua thần miếu này.

Không biết tộc Hữu Hùng thu được gì từ trong thần miếu Doanh Ngư mà có thể mang tế đàn trong Thập Nhị Trọng Thiên tới nơi này, hơn nữa số lượng còn nhiều như vậy!

Đám tinh nhuệ Thiên Cung từng vượt qua thần miếu Doanh Ngư đương nhiên biết chỗ đáng sợ của Doanh Ngư, không ít người ngay cả giọng nói cũng run rẩy, thậm chí có người dừng bước, không dám xông về phía những tế đàn kia.

“Xông tới” Giờ phút này La Chinh không do dự chút nào.

“Ừ” Lăng Sương cũng vô cùng kiên định.

Mục đích của đối phương chính là một lưới bắt hết, ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết mà thôi, ngoài việc liều một phen thì không còn lựa chọn nào khác.

Khi La Chinh và Lăng Sương còn cách những tế đàn kia chừng nghìn mét, trên tế đàn màu đen hiện ra một chiếc gương lưu ly, trong gương nổi lên từng con cá to cỡ chậu rửa mặt. Trông chúng giống như cá chép trong sông, có nhiều vảy nhưng sau lưng lại mọc một đôi cánh lớn, trong miệng còn có đầy răng nanh!

Rắc rối hơn cả là khi mặt kính lưu ly xuất hiện, cả đàn cả lũ Doanh Ngư chui ra từ bên trong, trong mỗi tế đàn đều có hơn mười con!

Doanh Ngư là sinh linh Bỉ Ngạn có thể sinh tồn ở Thập Nhị Trọng Thiên, chỉ đơn lẻ một con đã hung hãn vô cùng, cả đàn cả lũ xuất hiện càng không thể địch nổi. Ngay đến mấy người cấp điện hồn thấy những con Doanh Ngư này cũng còn đau đầu chứ nói chi đến các đệ tử Thiên Cung có không ít dương hồn mới chỉ dừng lại ở Tứ Trọng Thiên, Ngũ Trọng Thiên…

“Vèo vèo vèo vèo…”

Năm, sáu con Doanh Ngư bay thẳng về phía La Chinh.

Mắt La Chinh khẽ nheo lại, hắn xoay người, ánh tím lóe lên trên tay, năm ngón tay hóa thành năm chiếc gai nhọn đâm về những con Doanh Ngư kia.

“Bịch bịch bịch bịch bịch!”

“Chặn lại rồi?”

Trong lòng La Chinh hơi kinh hãi.

Hiển nhiên đám Doanh Ngư này không thể so với Hồn Xà mà tộc Hữu Hùng thả ra trước đó.

Những con Hồn Xà kia có uy hiếp cực lớn với dương hồn bình thường, nhưng đối với các cường giả điện hồn như La Chinh và Lăng Sương thì chúng hoàn toàn không chịu nổi một kích.

“Bụp, loạt soạt…”

Những con Doanh Ngư bị La Chinh đánh ngã xuống đất bỗng bật lên, tiếp tục vung cánh vọt tới. Không ngờ tính tình Doanh Ngư lại hung hãn như vậy.

“Chán sống!”

Trong mắt La Chinh chợt lóe hung quang. Ánh tím lóe lên quanh thân hắn, luồng khí màu trắng xoay tròn quanh đỉnh đầu.

“Tâm Niệm Hóa Kiếm!”

Sát Tâm Kiếm của Mạc Nhất Kiếm đương nhiên lợi hại, hắn ta vận dụng thuần thục hơn so với La Chinh nhiều. Nhưng điểm mấu chốt khi phát huy Sát Tâm Kiếm ở Bỉ Ngạn vẫn là xem thực lực dương hồn.

La Chinh đã vào điện hồn, uy lực của Tâm Niệm Kiếm vô hình đương nhiên mạnh hơn Mạc Nhất Kiếm!

“Két két két két…”

Tâm Niệm Kiếm vung qua, mấy con Doanh Ngư lập tức bị chém làm đôi!

Cơ Trường Kim vẫn ung dung đứng phía sau Hồn Đấu Tràng, khi thấy La Chinh thi triển Tâm Niệm Kiếm ở phía xa thì trên mặt có vẻ kinh ngạc.

Thủ đoạn của Mạc Nhất Kiếm đúng là dũng mãnh, Cơ Trường Kim vốn tưởng rằng đó là năng lực có một không hai của Mạc Nhất Kiếm, thật không ngờ trong Thái Nhất Thiên Cung còn có người khác thi triển được? Hơn nữa uy lực xem ra còn mạnh hơn!

Những tin tức này đương nhiên cần phải bẩm báo lên trên, dù xét từ phương diện nào thì uy lực của Tâm Niệm Kiếm vô hình cũng vượt xa phạm vi dương hồn Sắc Giới, điều này rất khác thường.

“Lợi hại hơn nữa thì sao? Ta không tin hôm nay các ngươi có thể sống sót rời khỏi Bỉ Ngạn” Ngay sau đó, Cơ Trường Kim nói: “Cho người của Thần Nông ra tay, một tên cũng không được phép thả ra ngoài”

Hôm nay có không ít người của Thần Nông Thị đến xem cuộc chiến, trên thực tế bọn họ đã lập sẵn kế hoạch từ trước.

Cơ Trường Kim vừa ra lệnh, từng hạt giống màu phấn trắng chui lên từ phần đất ở bên rìa khu vực phủ đầy Triền Hồn Ti. Những hạt mầm này nhanh chóng nảy mầm, nở hoa, kết quả.

Quả được kết ra nhanh chóng khô héo và bắt đầu tỏa ra từng luồng khói mù.

Thần Nông Thị giỏi luyện đan chế độc, nhưng màn khói này không phải một loại độc mà là một loại kết giới đặc thù.

Khi màn khói kia phủ kín độ cao mấy trăm mét, mấy người trong tộc Thần Nông Thị cùng kêu lên: “Ngưng!”

Những luồng khói kia bắt đầu ngưng kết lại, vốn là khói mù hư vô mờ mịt lại hóa thành một vách tường kiên cố quây thành một vòng tròn, bao vây tất cả đệ tử Thiên Cung ở trong đó.

La Chinh một người một ngựa tiêu diệt ba, bốn mươi con Doanh Ngư, mà thanh kiếm nhỏ của Lăng Sương cũng đã chém giết không ít.

Khi bọn họ sắp xông lên tế đàn, trước mắt lại xuất hiện vách tường quỷ dị ấy!

“Bể!”

La Chinh vừa nghĩ trong lòng, Tâm Niệm Kiếm vô cùng sắc bén kia đã chém về phía vách tường do khói mù biến thành.

Nhưng tính chất của bức tường này vô cùng kỳ quái, mặc dù Tâm Niệm Kiếm có thể dễ dàng đâm vào nhưng căn bản không cách nào xuyên thấu, càng không thể khiến nó vỡ tan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận