Bách Luyện Thành Thần

Chương 2979: Núi chủ

Trong lòng Phượng Ca vốn tràn đầy lo lắng, dù sao nàng cũng chưa từng thấy dáng vẻ đứng trong gió của La Chinh. Nếu hắn một đi không trở lại thì nàng phải làm thế nào đây?May mà cả nàng, Hoắc Trạch và Lam Tình đều có thể cảm ứng được vị trí của La Chinh thông qua dấu ấn linh hồn.

Lúc đầu, hắn thuận gió lướt đi nên nhìn còn có vẻ bình thường, nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã lao vùn vụt ngược gió quay lại…

“Cái này…” Phượng Ca tựa vào góc hố, che miệng mình và nhìn qua Hoắc Trạch cùng Lam Tình.

Hoắc Trạch càng không cần phải nói, trong lòng hắn ta cũng rung động chẳng kém gì Phượng Ca.

Kể cả những cường giả mới bước vào Hồn Nguyên cảnh cũng khó đứng vững được trong trận gió lốc lớn như thế này, chứ đừng nói tới đi ngược gió. Rốt cuộc La Chinh làm được bằng cách nào?

Nhưng dấu ấn linh hồn sẽ không bao giờ sai, gió lốc thổi vù vù, mà La Chinh thực sự đang dần dần tới gần bọn họ.

Lam Tình thấy biểu cảm của ca ca mình và Phượng Ca thì bật cười, nói: “Chắc là La Chinh ca ca đã giết hết mấy tên kia rồi, bây giờ đang quay lại…”

Lúc trước, khi lần đầu nhìn thấy tình cảnh như thế này, Lam Tình và Sầu Tuẫn cũng có phản ứng y hệt Phượng Ca. Vì thế họ có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Phượng Ca là như nào.

Chỉ một lát sau, La Chinh đã đứng trên miệng hố to và nhẹ nhàng chui vào trong.

Dáng vẻ thoải mái của La Chinh lộ ra vẻ thần bí khó nói lên lời, Phượng Ca thu hết cảnh này vào trong mắt, ấn đường hơi giật giật: “Những người kia…”

“Đã bị ta giết hết rồi” La Chinh từ tốn nói.

Đối với La Chinh thì gió lốc chính là một trợ lực cực lớn. Có thể nói, trong gió lốc vốn không có đối thủ nào chống lại được hắn.

Từ lúc gió lốc nổi lên tới giờ, thời gian mới trôi qua nửa nén nhang. Tính cả đi cả về và giết những người kia thì thời gian này là quá ngắn… Huống chi thực lực của Ngọc Vân Trạch còn không hề kém Sầu Tuẫn, Phượng Ca.

Ánh mắt của Phượng Ca và Hoắc Trạch khi nhìn La Chinh đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây họ chỉ cảm thấy La Chinh có thực lực rất mạnh, nhưng cũng chỉ nghĩ thực lực của hắn cùng cấp bậc với Sầu Tuẫn, Diệp Thương. Hoặc có lẽ La Chinh lợi hại hơn hai người kia một chút xíu, nhưng sẽ không vượt quá xa.

Bây giờ La Chinh lại thể hiện thực lực ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Hắn có thể giết một thiên tài một cách hết sức dễ dàng, chứng tỏ thực lực của hắn cao hơn hẳn một cấp bậc, đủ để sánh ngang với Hồn Nguyên cảnh…

Nhưng bọn họ đều rõ, La Chinh vốn không phải Hồn Nguyên cảnh.

Sầu Tuẫn bất đắc dĩ cười cười, trong lòng hắn ta tự cảm thấy may mắn. May mà La Chinh đứng cùng chiến tuyến với Thiên Cung, nếu tên nhóc này sinh ra ở Cửu Lê, hay thậm chí Thần Nông Thị thì sẽ là kẻ thù cực đáng sợ. Nếu Sầu Tuẫn đụng phải hắn thì kết cục cũng sẽ không khác gì Ngọc Vân Trạch.

Trước đây, Phượng Ca và La Chinh đã từng giao đấu ở Thái Đích Cung, có điều khi ấy thực lực của hắn cũng không đến mức kinh khùng như bây giờ. Nàng đoán La Chinh mạnh lên hẳn là nhờ món “Văn Minh Chi Khí” trong Ám vực kia.

Lúc Đông Hoàng triệu kiến Phượng Ca từng bảo nàng kể rõ tình hình trong Ám vực.

Sau khi ký ức của nàng khôi phục đã nhớ rõ mọi chuyện xảy ra ở Ám vực. Người mà Văn Minh Chi Khí lựa chọn là La Chinh chứ không phải nàng.

Phượng Ca cũng chẳng cảm thấy có gì tiếc nuối, nếu không nhờ La Chinh thì bản thân nàng đã không thể ra khỏi Ám vực được. Huống chi, thấy La Chinh lớn mạnh hơn, trong lòng Phượng Ca cũng cảm thấy vui mừng.

Sau khi leo ra khỏi hố đất, cả nhóm lại tiếp tục hành trình tiến về khu vực trung tâm.

Dọc theo đường đi, họ cũng chạm mặt một số dị tộc, nhưng khi những dị tộc này thấy đám người La Chinh thì đều thận trọng tránh đi.

Mục tiêu của đa số sinh linh là Hồn Nguyên cảnh, họ sẽ không lao vào những trận chém giết vô nghĩa, Thậm chí có một số tộc nhỏ còn tìm kiếm sự che chở, nhưng họ đều bị La Chinh từ chối.

Có một số người của chủng tộc nhỏ có liên quan tới tộc Hữu Hùng, tộc Kim Ô. La Chinh không hy vọng bên người có một nhân tố bất ổn giống như tộc nhân Sơn Lăng trước đó.

Khu vực trung tâm của Hồn Nguyên Đại Thế Giới là một rặng núi hình vòng cung kéo dài. Núi cao màu nâu như từng thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng về hướng trời cao.

Đỉnh núi chủ cao nhất nằm ở vị trí trung tâm của rặng núi hình vòng cung. Nó cao tới hàng triệu mét, gần như chạm tới đỉnh của Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

“Khu vực trung tâm có mấy chục nghìn ngọn núi, nhưng phần lớn Hồn Nguyên Chi Linh đều hội tụ ở núi chủ và bốn đỉnh núi xung quanh. Trong đó, núi chủ là nơi có nhiều Hồn Nguyên Chi Linh nhất” Sầu Tuẫn nói.

La Chinh đứng trên một tảng đá cao bằng hai người, nhìn núi chủ hùng vĩ kia và nói: “Thế chúng ta tới thẳng đó là được”

Sầu Tuẫn lắc đầu bảo: “Bình thường rất hiếm ai chọn đi tới núi chủ”

“Vì sao?” La Chinh hỏi.

Lam Tình và Hoắc Trạch cũng nhìn Sầu Tuẫn, bọn họ cũng giống La Chinh, biết rất ít về Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

“Hồn Nguyên Chi Linh là sinh linh Bỉ Ngạn, chúng vốn khác với các sinh linh khác trong thế giới mẹ. Chúng không chỉ là cá thể độc lập, mà còn cắn nuốt nhau để trưởng thành. Trong núi chủ có mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh” Phượng Ca giải thích thay Sầu Tuẫn.

Mẫu thể chính là đôi Hồn Nguyên Chi Linh ban đầu sinh ra những Hồn Nguyên Chi Linh khác. Chúng giáng lâm đến thế giới mẹ càng lâu thì thực lực cũng càng mạnh. Lúc đầu, có người cũng tới núi chủ để tìm kiếm Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng thực lực của mẫu thể ngày càng mạnh, núi chủ cũng ngày càng trở nên nguy hiểm.

Mấy chục năm trở lại đây, rất hiếm ai đi tới núi chủ để khai thác Hồn Nguyên Chi Linh nữa, dù sao bốn đỉnh núi xung quanh cũng có rất nhiều Hồn Nguyên Chi Linh. Hơn nữa, ở đó an toàn hơn so với núi chủ.

“Nhưng phần lớn Hồn Nguyên Chi Linh đều ở trong núi chủ, nếu mọi người không vào đó thì chẳng phải quá lãng phí sao?” La Chinh tò mò hỏi.

Hắn chỉ biết có hai trăm nghìn Hồn Nguyên Chi Linh, lần nào Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, lượng Hồn Nguyên Chi Linh đều không đủ phân chia.

Sầu Tuẫn khẽ mỉm cười, nói: “Đúng là lãng phí. Hồn Nguyên Đại Thế Giới rộng lớn như vậy, không thể lần nào cũng đào sạch hết Hồn Nguyên Chi Linh được. Nếu ngay cả mẫu thể cũng bị giết thì cần phải có cường giả tiến vào Bỉ Ngạn dung hợp Hồn Nguyên Chi Linh lần nữa, sau đó giáng lâm nó xuống đây. Đây là chuyện rất phiền phức”

Trên thực tế, mỗi lần Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, Hồn Nguyên Chi Linh bị hấp thu chỉ đạt tới hơn một trăm nghìn, những năm về sau đều có xu thế giảm số lượng.

Có điều, lượng Hồn Nguyên Chi Linh bị hấp thu càng ít thì tốc độ khôi phục lại hai trăm nghìn Hồn Nguyên Chi Linh càng nhanh. Vì vậy, lúc đầu cứ mười lăm năm Hồn Nguyên Đại Thế Giới mới mở ra một lần, nguyên nhân là vì Hồn Nguyên Chi Linh bị hấp thụ quá nhiều nên tốc độ khôi phục rất chậm.

La Chinh nhìn thoáng qua núi chủ cao ngất trong làn sương mù màu đen kia. Nếu Sầu Tuẫn và Phượng Ca đều nói như vậy thì hắn tạm thời sẽ không tới ngọn núi này.

Ngoài núi chủ ra, bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc xung quanh có bốn đỉnh núi nữa. Bọn họ đi từ Đông sang Tây nên dĩ nhiên sẽ gặp núi Đông đầu tiên.

“Được, mục tiêu của chúng ta là núi Đông!” Lam Tình vươn ngón tay trắng nõn ra chỉ vào núi Đông, nói.

Hoắc Trạch và Lam Tình đều tràn đầy lòng tin có thể bước vào Hồn Nguyên cảnh, dù sao sau lưng họ cũng có La Chinh.

Cả nhóm hiểu ý bật cười, sau đó xuất phát về hướng núi Đông.

Chỉ có điều, lúc đoàn người xuất phát về phía trung tâm đã chọn lượn một vòng qua hướng Bắc. Ban nãy La Chinh đã phát hiện mới đầu vị trí của Lăng Sương không cố định, nhưng về sau lại đứng yên ở hướng Tây Bắc. Đã mấy canh giờ trôi qua rồi mà nàng vẫn không động đậy chút nào, chắc hẳn đang ẩn núp ở dưới đất chờ mình.

La Chinh cho rằng đây là một cách làm thông minh, đương nhiên hắn sẽ không bỏ mặc Lăng Sương để tiến vào khu vực trung tâm.

Tuy nhiên, tình huống thực thế lại khác hẳn so với tưởng tượng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận