Bách Luyện Thành Thần

Chương 1955: Giải quyết nhanh gọn

La Chinh đã lựa chọn đánh với một vị thần đại viên mãn thì tất nhiên cũng ôm tâm lý đập nồi dìm thuyền** Đập nồi dìm thuyền: tâm lý quyết đánh đến cùng, không còn đường lui. Dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.

Một chém nặng nề trở mình này, La Chinh cũng dốc hết toàn lực, vận chuyển nguồn sức mạnh đến cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng!

Ở trong thế giới này, La Chinh không thể sử dụng đạo uẩn, đương nhiên không thể kết hợp với thần đạo Đoạn Tình. Nhưng chỉ dùng kiếm pháp thì hắn cũng không yếu hơn Mục Huyết Dung, vả lại nàng ta cũng không thể sử dụng thần đạo.

Sức mạnh ẩn chứa trong một kiếm này cực kỳ đáng sợ, mũi kiếm vừa dày vừa nặng lướt qua trên không trung, tạo thành một luồng uy áp nặng nề, chém về phía trước mặt Mục Huyết Dung!

Mục Huyết Dung hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

Nàng khẽ lật cánh tay trái gần như theo phản xạ có điều kiện, sau đó giơ cánh tay phải lên.

“Keng!”

Kiếm ngắn và đao cong của nàng đã đỡ được trọng kiếm Đại Thiên ở giữa không trung!

Nhưng chỉ giằng co được nửa nhịp thở, vẻ mặt Mục Huyết Dung đột nhiên thay đổi. Nàng cảm thấy trên thân thanh trọng kiếm kia truyền tới sức mạnh gần như không thể chống đỡ được. Trong khoảnh khắc đó, hai cánh tay nàng nặng trĩu, cả người nhanh chóng hạ xuống, hai chân bị chôn vùi trong cát vàng.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể rút thanh đao cong và kiếm ngắn ra.

Nhưng ngay trong nháy mắt nàng rút đao và kiếm ra thì đã mở ra sơ hở.

La Chinh bắt lấy cơ hội này mà tiếp tục lấn tới. Sau khi trọng kiếm Đại Thiên vừa mới chém thẳng, hắn thuận thế vẩy lên, đâm về phía trước mặt Mục Huyết Dung!

Thanh trọng kiếm này nặng, thiên về bổ chém, không hề giỏi về sử dụng đâm kiếm. Nhưng trong tình hình này, Mục Huyết Dung lại khó mà đỡ được chiêu này, chỉ có thể lùi về phía sau.

La Chinh đâu có dễ dàng buông tha cho Mục Huyết Dung như vậy?

Mục Huyết Dung lùi về phía sau với tốc độ cực nhanh, vẽ ra một đường chỉ ở trên sa mạc.

Mà gót chân La Chinh cũng đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn.

Cát bụi văng khắp nơi, từ dưới chân hắn nổ tung thành một cái hố lớn. Nhờ vào sức mạnh khổng lồ, hắn cũng hóa thành một mũi tên sắc bén mà bắn đi. Giờ phút này, tốc độ của hắn không kém Mục Huyết Dung chút nào.

“Được voi đòi tiên!”

Đừng nói một tên thần cấp thấp, cho dù là một số đại viên mãn có thực lực tương đối yếu thì cũng hiếm khi lọt được vào mắt Mục Huyết Dung.

Cũng chỉ có năm sáu vị đại viên mãn trong nhà quyền thế có thể chống lại nàng mà thôi!

Cô gái kiêu ngạo như nàng lại bị một tên thần cấp thấp dồn ép như thế này, nỗi sỉ nhục lớn đến chừng nào?

Cho dù nàng không thể dùng thần đạo, chỉ dùng chiêu thức và sức mạnh thì chắc chắn cũng có thể chế ngự được tên nhóc này!

Sau khi lùi về phía sau chừng mười trượng, nàng đột nhiên hạ thấp thân mình, thanh kiếm ngắn quấn lên trọng kiếm Đại Thiên, khều nhẹ. Nàng định dùng kiếm pháp huyền ảo linh hoạt để đoạt lấy trọng kiếm của La Chinh, sau đó lại sử dụng đao cong để chém đầu La Chinh một lần nữa.

Trong cuộc đối đầu giữa thần với thần, võ kỹ và thân pháp hoàn toàn không thể quyết định thắng bại, cho nên các thần không hề quá chú trọng.

Dù vậy, thân pháp và võ kỹ vẫn được các vị thần của những nhà quyền thế lớn tu luyện, hơn nữa cũng tu luyện tới cấp bậc cao như trước. Ở một vài thời điểm nào đó, việc này thường có thể phát huy được hiệu quả cực lớn, ví dụ như tình huống bây giờ!

Tuy sức mạnh của La Chinh rất lớn, nhưng lại dễ dàng bị Mục Huyết Dung dẫn dắt, trong lòng nàng ta hơi đắc ý.

Nhưng vẻ đắc ý của nàng ta chỉ kéo dài trong chốc lát.

Mục Huyết Dung không hề biết, thế yếu của La Chinh vừa vặn là thần đạo. Hắn vẫn luôn không dám dùng thần đạo Đoạn Tình mà hắn chủ tu, khi tới thế giới này thì lại càng không thể sử dụng.

Nhưng nếu chỉ luận về chiêu kiếm, hắn cũng không thua kém bất kỳ kẻ nào, kể cả Mục Huyết Dung.

Trọng kiếm Đại Thiên vừa mới bị Mục Huyết Dung dẫn dắt kéo đi, thanh kiếm vừa dày vừa nặng thuận thế mà rung, sau đó lại trở về điểm ban đầu vô cùng chính xác, nó vẫn chỉ vào đầu Mục Huyết Dung như trước.

Nếu Mục Huyết Dung cố chấp không muốn xông lên, đao cong của nàng còn chưa chạm tới La Chinh thì có lẽ mũi kiếm đã xuyên qua đầu nàng rồi!

Mục Huyết Dung vốn đã chuẩn bị thế tấn công, nhưng lại bị La Chinh dùng trọng kiếm Đại Thiên dễ dàng hóa giải chỉ bằng một ngón tay. Sau khi nàng nhanh chóng dừng lại, còn phải tránh đòn tấn công của La Chinh, thế nên khó chịu không nói nên lời.

Nàng rất không phục. Sau khi tránh được mũi kiếm của La Chinh, thân hình quay lại, thay đổi chiêu thức mà đánh qua.

Không ngờ La Chinh vẫn cầm trọng kiếm Đại Thiên trong tay, tùy ý đưa ra đỡ.

Hắn đỡ cứ như đã hoàn toàn nhìn thấu Mục Huyết Dung, khiến nàng ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!

Một lần, hai lần, ba lần…

Liên tiếp mấy lần, La Chinh giống như một tên cường giả bình tĩnh, trêu đùa khiến Mục Huyết Dung phải thở hổn hển.

Giờ phút này, Mục Huyết Dung cũng cảm thấy bản thân muốn phát điên.

Đám người Phương Hận Thiếu, Đường Vãn khoanh tay đứng trên cát nóng bỏng mà nhìn. Bọn họ không ra tay mà chỉ mang tâm trạng xem cuộc vui.

“Không ngờ tên nhóc họ La này lại có thể dùng chiêu kiếm để chống lại Mục Huyết Dung?” Khuôn mặt Đường Vãn đầy vẻ bất ngờ.

Có lẽ các vị thần đại viên mãn không hề ỷ lại vào mấy “chiêu thức” vụn vặt này. Nhưng có thể lu luyện đến thần đại viên mãn, thì có mấy ai kém? Cho dù có kém đến đâu thì cũng không thể kém hơn một tên thần cấp thấp!

“Kiếm pháp rất huyền diệu, lấy một kiếm phá nhiều kiếm. Mục Huyết Dung nói không sai, khả năng tên nhóc này đến từ vũ trụ rất lớn” Phương Hận Thiếu thản nhiên nói.

Võ giả có thể ra khỏi vũ trụ thì thiên phú thường sẽ không kém. Có thể nói, những người này dựa vào năng lực của bản thân để trở thành “sinh linh trung cấp”. Những người này vào bất kỳ một nhà quyền thế nào cũng rất được yêu thích.

Nhưng đám người Phương Hận Thiếu ít nhiều đều có chút khinh thường những “sinh linh thứ cấp” đi ra khỏi vũ trụ.

Những sinh linh thứ cấp này có một tật xấu chung, đó là quá mức coi trọng “thuật”.

Như chiêu kiếm, võ kỹ, thân pháp, vân vân… Những võ kỹ này chỉ có thể được coi như là “thuật”

Mà trên thực tế, “đạo” quan trọng hơn “thuật”, cũng lợi hại hơn thuật nhiều.

Đạo trong Thần Vực đương nhiên là nói tới ba nghìn thần đạo. Những sinh linh thứ cấp ở vũ trụ bình thường đều dùng thuật là chính. Trong những sinh linh thứ cấp tiến vào Thần Vực, không ít người vẫn sa vào thuật, đây là bỏ gốc lấy ngọn.

Các thần dân trong Thần Vực có nhiều cơ hội tiếp xúc với thần đạo hơn sinh linh thứ cấp, đương nhiên bọn họ không quá chú trọng về việc lĩnh ngộ võ kỹ. Cho nên khi La Chinh vừa mới tiến vào Thần Vực, hắn thấy các võ kỹ mà những thần dân kia tu luyện đều vô cùng tệ hại…

Mục Huyết Dung và La Chinh đang giằng co chiến đấu thì các Tù trưởng của Én tộc, Ưng tộc và Bàng tộc liền lo lắng.

Ba tộc bọn họ đã sống cùng Vương xà Thiên Luân nhiều năm như vậy, biết rõ tập tính của nó. Tính tình của con súc sinh kia rất bất ổn, chỉ cần hơi có vẻ bất kính một chút thôi thì đã chọc giận nó rồi, không lâu sau nó sẽ thả ra một hai con sâu Thiên Luân lớn, đi tàn sát bừa bãi khắp nơi.

Ba tộc này đều hận Vương xà Thiên Luân tới thấu xương, thế nhưng Vương xà Thiên Luân lại gần như kiểm soát tính mạng của tất cả mọi người trong thế giới này. Ở trước thần điện Thiên Luân, bọn họ cũng chỉ có thể duy trì vẻ cung kính tuyệt đối.

Một người trong Bàng tộc thật sự không nhịn được, chạy tới dùng ngôn ngữ của Bàng tộc nói với Phương Hận Thiếu một hồi.

Trong đám thần đại viên mãn bọn họ, cũng chỉ có Phương Hận Thiếu thông thạo ngôn ngữ Bàng tộc.

Sau khi nghe thấy lời người Bàng tộc kia, Phương Hận Thiếu khẽ cau mày. Người Bàng tộc này nói, Vương xà Thiên Luân trời sinh đã có tính đa nghi, vô cùng cẩn thận, nhỡ kinh động đến nó thì sợ rằng sẽ không hiện thân để lấy cống phẩm.

Bởi vì tranh chấp giữa Mục Huyết Dung và La Chinh làm hỏng việc, khó tránh mất nhiều hơn được!

Nghĩ tới đây, Phương Hận Thiếu liền bước nhanh về phía Mục Huyết Dung.

Thân hình Mục Huyết Dung như một con thoi màu đỏ tươi, quay xung quanh La Chinh, không ngừng tuần tra, tìm kiếm điểm sơ hở của hắn.

Tốc độ của nàng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như trước, nhưng trong mỗi nháy mắt nàng phát động tấn công, thanh trọng kiếm lơ lửng bất định kia của La Chinh luôn chờ nàng đánh tới, đợi đến lúc nàng mệt mỏi thì sẽ tấn công. Đến lúc ấy, nàng chỉ có thể cắn răng lùi về phía sau.

Lần này, Mục Huyết Dung vừa mới định xông lên thì Phương Hận Thiếu đã dùng tốc độ nhanh hơn nắm lấy cổ tay nàng, cứng rắn kéo nàng trở lại!

“Ngươi làm gì?” Khuôn mặt Mục Huyết Dung đầy vẻ tức giận, bực tức trách mắng Phương Hận Thiếu.

“Ngươi chiến đấu với tên nhóc kia ở chỗ này, sợ là sẽ kinh động tới thứ kia” Phương Hận Thiếu chỉ chỉ vào pho tượng Vương xà Thiên Luân to lớn.

Mục Huyết Dung đã quyết tâm muốn đánh chết La Chinh nên lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, vì sao các ngươi không giúp? Các ngươi sợ Đông Phương Thái Thanh sẽ gây rắc rối cho các ngươi?”

Nghe thấy lời này, Phương Hận Thiếu nhìn La Chinh một cái: “Nói cũng đúng”

Đám Phương Hận Thiếu, Đường Vãn không hề quan tâm đến chuyện sống chết của La Chinh, chỉ cần Mục Huyết Dung đừng nổi điên làm ầm ĩ lên là được. Tuy La Chinh dựa vào ưu thế của bản thân, thể hiện ra thực lực không tồi trong thế giới này, nhưng mấy vị thần đại viên mãn ra tay cùng một lúc thì chút thực lực mà La Chinh thể hiện ra kia cũng không đáng nhắc tới.

Nghe vậy, La Chinh thầm hoảng sợ. Ngón giữa và ngón áp út đã hơi cong lên. Trên hai ngón tay của tên đại viên mãn kia đeo nhẫn của Kiếm tộc, nếu như những đại viên mãn này thật sự định cùng tiến lên, sợ rằng hắn chỉ có thể chọn liều mạng.

“Giúp ngươi xử lý tên nhóc này nhanh hơn một chút, nhưng đổi lại, khi về đảo nổi ngươi phải cho ta chút lợi lộc” Đường Vãn cũng vác cây đao lớn kia đi chậm tới.

Ba vị thần đại viên mãn bao vây, muốn nhanh chóng giải quyết La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận