Bách Luyện Thành Thần

Chương 2733: Sát tinh

La Chinh từng có dịp tiếp xúc một lần nên cũng biết Thu Âm Hà là một người tùy tính. Hắn cười nói: “Sao Thu lão tiền bối lại chắc chắn ta sẽ lựa chọn Tâm Lưu kiếm phái?”“Bởi vì ta ở trên núi chờ ngươi, nếu ngươi lựa chọn Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái thì ta sẽ đưa ngươi về con đường đúng đắn” Thu Âm Hà nói với vẻ bất cần đời.

Câu trả lời thành khẩn như vậy khiến La Chinh nhất thời không biết nói gì, qua hồi lâu hắn mới lên tiếng: “Xem ra Thu tiền bối thật sự xuất thân từ Tâm Lưu kiếm phái?”

“Đúng” Thu Âm Hà gật đầu, lập tức đẩy hộp gấm tới trước mặt La Chinh: “Ngươi đã chọn ba quyển kiếm điển chân ý rồi, hẳn là đã có chút thành tựu. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể dành hết thời gian vào Tâm Lưu Kiếm”

“Vì sao?” La Chinh ngạc nhiên nói.

Đúng là bây giờ hắn đang cần nghiên cứu khá nhiều thứ.

Thiên Yên Kiếm của Dung Thần Kiếm Điển cần liên tục rèn luyện mới có thể thăng cấp, Kiếm Văn Thuật có Tâm Thần Chi Nhãn nên La Chinh cũng rất chờ mong uy lực của nó, tuy hắn đã gần như hiểu hết nhưng cũng cần nắm giữ thành thạo.

Đó là chưa kể đến hai Phạn văn được La Niệm dịch giúp kia, hắn cũng muốn khám phá sâu hơn…

“Bởi vì thời gian không đủ” Thu Âm Hà nghiêm mặt nói: “Ngươi phải nhanh chóng nâng cao tu vi của mình”

Nâng cao tu vi thì phải xông pha Bỉ Ngạn, còn cái này liên quan gì đến tu vi?

Thấy La Chinh có vẻ nghi hoặc, Thu Âm Hà tiếp tục nói: “Tâm Lưu Kiếm, nếu nói một cách nghiêm chỉnh thì nó không phải một loại thần thông kiếm pháp mà là một loại thần thông tu tâm. Chỗ lợi hại nhất của nó không nằm ở thế giới này”

“Ý của Thu lão tiền bối là ở Bỉ Ngạn?” La Chinh hỏi.

Tâm Lưu Kiếm là luyện tâm, nhưng “tâm” cũng chỉ là một khái niệm trừu tượng. Trước đây những người đó nghiên cứu về bí mật linh hồn không được thấu triệt, người ta thường cho rằng tâm chứa đựng linh hồn, nhưng thực tế linh hồn nằm trong não.

Bản chất của bài thử thách mà La Chinh trải qua trong tháp Tâm Lưu chính là một loại thử thách linh hồn.

“Lại đúng rồi” Thu Âm Hà hài lòng gật đầu.

“Nhưng Thu lão tiền bối nói thời gian không đủ là có ý gì?” La Chinh tò mò hỏi.

“Đương nhiên là liên quan đến Bỉ Ngạn, bây giờ ngươi vẫn đang ở trong Nhất Trọng Thiên, còn chưa chạm tới cấp độ kia, cho nên sau khi lĩnh ngộ Tâm Lưu Kiếm, ngươi phải nhanh chóng vào Bỉ Ngạn. Đó mới là nguồn suối để thu hoạch được sức mạnh, Tâm Lưu kiếm phái chúng ta sẽ tự có sắp xếp” Thu Âm Hà nói.

Ngoại trừ Dung Thần Kiếm Điển, cho dù La Chinh tu luyện kiếm pháp gì thì mức gia tăng thần quân lực vẫn luôn hữu hạn, nhưng khi thu được một tín vật Bỉ Ngạn trong Bỉ Ngạn thì thần quân lực rất có thể sẽ tăng lên gấp bội…

Thu Âm Hà không nói thêm gì nữa mà cáo từ rời đi.

“Tâm Lưu kiếm phái có sắp xếp gì?” La Chinh suy nghĩ.

Hắn đột nhiên nhớ tới lời Lăng Sương từng nói, Thiên Cung cũng có thế lực và thần miếu cố định trong Bỉ Ngạn, cho nên nàng không để ý tới việc tìm kiếm tín vật Bỉ Ngạn cho lắm, mà cũng không sốt ruột gì. Xem ra Tâm Lưu kiếm phái và núi Thái Ất đều như nhau, nói cách khác, Thiên Cung sẽ đặc biệt quan tâm đến những tinh nhuệ này chứ không để bọn họ xông pha lung tung khắp nơi?

Nếu là như vậy, hắn cũng khá chờ mong vào việc tiến vào Bỉ Ngạn, nhưng trước đó hắn vẫn phải tuân theo lời dặn của Thu Âm Hà, lĩnh ngộ Tâm Lưu Kiếm trước.

La Chinh mở hộp gấm ra, cầm Tâm Lưu Kiếm Điển trong tay…

***

Ở trung bộ Phương Tù Châu, dưới núi U Minh, hơi máu ngập trời.

Núi U Minh có ba mươi ba hang động và ba mươi ba tộc quần cư sống trong đó.

Trong thế giới mẹ, tiếng tăm của núi U Minh không lớn lắm, ở đây đều là phân nhánh của một vài chủng tộc.

Nhân tộc cũng có một nhánh, tên là “Thiên Nhân” ở động thứ mười chín.

Ba mươi ba động này không có nhiều cường giả cho lắm, cường giả hàng đầu trong “Thiên Nhân” cũng chỉ là Bỉ Ngạn cảnh Lưỡng Trọng Thiên, những tộc khác cũng tương tự.

Chính vì vậy, ba mươi ba tộc cũng đối kháng lẫn nhau, ngày tháng trôi qua bình an vô sự.

Nếu bị ngoại tộc xâm phạm, ba mươi ba tộc còn có thể liên kết chống địch, bảo vệ lãnh thổ của mình.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay lại khiến những người trong tộc “Thiên Nhân” phải kinh hoảng.

Hơi máu nồng nặc lan tràn dọc theo núi U Minh, tỏa vào hang động thứ mười chín, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Mấy con dơi hai cánh bay vào hang động thứ mười chín, trong đó có một con dơi hai cánh nói tiếng người: “Chít chít… Các ngươi hãy khuyên bảo một chút, tên kia sắp giết sạch tộc chúng ta rồi!”

Tộc trưởng của “Thiên Nhân” cười khổ: “Ta có thể làm gì đây! Là các ngươi sai trước, ai bảo các ngươi chọc phải một tên sát tinh như vậy?”

“Chít chít, chúng ta chẳng qua chỉ hút máu một con sư tử thôi, chỉ là một con sư tử mà thôi! Một con thôi! Cùng lắm thì chúng ta bồi thường Thần Tinh cho hắn, một trăm Thần Tinh! Một nghìn Thần Tinh cũng được! Hắn sắp tàn sát cả tộc chúng ta rồi, đây là đạo lý gì chứ!” Con dơi hai cánh kia tức giận nói: “Không phải ba mươi ba động chúng ta như chim liền cành sao? Bây giờ tộc Dơi chúng ta gặp rủi ro, các ngươi khoanh tay đứng nhìn à?”

Tộc trưởng Thiên Nhân phất tay, dẫn theo vài người cùng tộc, cắn răng nói: “Ta lại đi khuyên một chút!”

Nói xong, ông ta nhảy từ trên sườn núi xuống, đi thẳng tới đáy U Minh.

Vô số dơi hai cánh bị xé nát bét, máu tươi hòa lẫn vào bùn đất, nhuộm mặt đất thành màu đen.

Đây mới chỉ là ngoài hang động, sợ rằng bên trong hang động còn máu me hơn nữa.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm…”

Hang động thứ ba nơi tộc Dơi sinh sống không ngừng vang lên tiếng nổ tung. Vô số con dơi hai cánh trốn ra khỏi hang động, nhưng khi ánh sáng trắng hiện lên, chúng đều bị giết chết.

Theo lý, đối mặt với tình huống này, ba mươi ba tộc sẽ đồng loạt ra tay tấn công tên sát tinh kia. Nhưng trước đó “tộc Thanh Quỷ” ở động thứ hai từng ra mặt giúp “tộc Dơi”, bây giờ tộc đó đã bị tiêu diệt đến chín phần, ngay cả tộc trưởng tộc Thanh Quỷ cũng chết thảm. Cho nên những chủng tộc khác đâu dám trêu chọc tên sát tinh này, đều đóng cửa động không ra ngoài.

Thiên Nhân ở động thứ mười chín cũng không dám trêu chọc, bọn họ cũng không muốn quản việc không đâu này…

Thế nhưng tên sát tinh này lại là Nhân tộc!

Dựa vào tình đồng tộc, Thiên Nhân động thứ mười chín phái hai người đi thuyết phục, ai ngờ hai người kia vừa mới tiến vào trong động thì đã bị ném ra ngoài, nhưng khi ấy chỉ còn là hai cỗ thi thể không đầu đẫm máu.

Đối mặt với sát tinh không chịu nói lý như vậy, Thiên Nhân động thứ mười chín nào còn dám khuyên bảo?

Mấu chốt là mọi chuyện từ đầu tới cuối chẳng qua chỉ vì một con sư tử dùng để cưỡi.

Sát tinh đang đi đường thì cột sư tử mình vừa bắt được sang một bên, tộc Dơi lại hút máu mà sống, đặc biệt là máu sư tử, thấy con sư tử bị thuần phục kia thì làm sao nhịn được?

Kết quả, chúng hoàn toàn tìm nhầm đối tượng. Nếu cho chúng cơ hội làm lại, chúng nhất định sẽ không động vào con sư tử của tên sát tinh kia.

Nhìn tộc Dơi bị tàn sát, tộc trưởng Thiên Nhân động thứ mười chín không chịu nổi bọn họ nài nỉ nên chỉ có thể đích thân ra mặt.

Lúc đi tới cửa động thứ mười ba, tộc trưởng cảnh giác nhìn vào bên trong.

Lúc ông ta còn đang nhìn ngó xung quanh thì “rầm” một tiếng, toàn thân bị một luồng sức mạnh kinh khủng đánh trúng. Tới khi ông ta phản ứng kịp thì sát tinh đã giẫm lên ngực mình, cười lạnh nói: “Ông đây lòng vòng quanh thế giới này lâu như vậy, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, vất vả lắm mới gặp được người cùng tộc thì lại đi nói giúp cho dị tộc. Đáng chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận