Bách Luyện Thành Thần

Chương 3777: Các Nhân Linh

Thái Thượng Lão Quân lơ lửng trên đầu La Chinh, cũng thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy vô số đốm sáng trước mắt“Trong Lãnh Ngục này giam giữ sinh linh Chủ Giới?” Thái Thượng Lão Quân hỏi.

Thái Thượng Lão Quân từng tìm hiểu về Lãnh Ngục, đó là nơi có nhiệt độ thấp nhất, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Đúng” La Chinh gật đầu.

“Ngươi có thể nhìn thấy hình dạng vốn có của chúng?” Thái Thượng Lão Quân lại hỏi.

“Ta có thể, tiền bối cũng có thể” La Chinh mỉm cười.

Ngay sau đó, Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp tại Vùng Đất Sơ Khai chợt phát ra ánh sáng xanh, trung tâm Thiên Chấp tại Ngọc Thắng Thiên bắt đầu hoạt động.

“Ù!”

Một vầng sáng xanh biếc dần dần nhuộm xanh đồng tử La Chinh, còn một vầng sáng xanh khác thì nhuộm xanh mắt Thái Thượng Lão Quân.

Trung tâm Thiên Chấp đã quen với việc giải mã Lãnh Ngục, tốc độ giải mã tương đối nhanh.

Một lát sau, những đốm sáng vốn lộn xộn và phức tạp đã dần hiện rõ hình hài vốn có trước mặt Thái Thượng Lão Quân và La Chinh.

“Đúng là một năng lực kỳ lạ, thông qua năng lực tính toán cao siêu để khiến những đốm sáng đó hiện nguyên hình…” Thái Thượng Lão Quân cảm thán một câu, chờ khi ông thấy rõ mọi thứ trong Lãnh Ngục thì đôi mắt lập tức trợn to: “Đó… Đó là Nhân Linh?”

La Chinh gật đầu.

Nhìn từ bề ngoài thì gần như không thể phân biệt giữa Nhân Linh và Nhân tộc, nhưng từ kỷ nguyên Hỗn Độn thứ bảy mươi bảy đến bây giờ cũng chỉ có một mình Thái Thượng Lão Quân đặt chân đến Ngọc Thanh Thiên, không thể nào có Nhân tộc khác chạy tới dưới địa đàn.

Những Nhân Linh này đã nằm trong Lãnh Ngục không biết bao nhiêu năm. Trên người bọn họ khoác áo giáp hoàng kim đồng nhất, trông giống như đang nằm ngủ, nằm song song bất động trên mặt đất.

“Có lẽ những Nhân Linh này đều đã chết” Thái Thượng Lão Quân nói.

“Chưa chắc…” La Chinh lắc đầu: “Ta từng gặp một người khổng lồ còn sống trong Lãnh Ngục tại Ngọc Thắng Thiên, thực lực của người khổng lồ đó thua xa các Nhân Linh”

Người khổng lồ Ba Phàm ra đời sau một lần thế giới Huyền Lượng bị thanh lý, sự hùng mạnh của Ba Phàm hoàn toàn nhờ vào việc gã là sinh linh của thế giới Huyền Lượng, thực lực của gã so với các Nhân Linh có lẽ giống như mặt đất với bầu trời vậy.

Ba Phàm có thể sống sót bình yên vô sự, hẳn là các Nhân linh cũng có thể.

“Nếu có thể tiến vào Lãnh Ngục tra xét thì sẽ biết thôi, nhưng không biết thân thể này của ngươi có chịu được hay không…” Thái Thượng Lão Quân đưa ra đề nghị trực tiếp nhất.

Uy lực của Lãnh Ngục rất mạnh, có thể đóng băng hết thảy, trước đây La Chinh tuyệt đối không dám bước vào đó.

Nhưng sau khi trải qua từng lượt cường hóa của Khởi Nguyên Thần Huyết, thân thể La Chinh đã thay đổi vượt bậc, huống chi hắn còn có thể sử dụng năng lực của Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Ta thử một chút…”

Hiện tại La Chinh đã có tự tin để thử. Hắn chậm rãi tới gần Lãnh Ngục, ngón tay thò qua tường Lãnh Ngục.

Khoảnh khắc đó, La Chinh cảm nhận được một cảm giác vừa nóng bỏng, vừa đau đớn như bị dao cắt. Nhưng cơn đau này quá ngắn, ngay sau đó toàn thân La Chinh đều bị cứng đờ, biến thành một pho tượng băng.

“Vù…”

Hơi lạnh mạnh đến mức vô lý không chỉ đóng băng mỗi một tế bào trên cơ thể La Chinh mà ngay cả thế giới trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng.

Khí lạnh lao thẳng đến đan điền của hắn, những luồng khí lạnh màu trắng tỏa ra từ bầu trời màu máu cao vút. Nếu không ngăn cản, cả Vùng Đất Sơ Khai đều sẽ biến thành trời băng đất tuyết, sinh linh sống trong đó đều sẽ bị đông lạnh tới chết.

Đương nhiên cảnh tượng đó không xảy ra…

Khoảnh khắc khí lạnh ập xuống, Khởi Nguyên Thần Huyết đã bắt đầu phản kích.

Năng lượng không ngừng xoáy tròn rồi hội tụ giữa bầu trời màu máu, hình thành một vầng mặt trời màu vàng. Ánh sáng mặt trời đi đến đâu, sương trắng biến mất đến đó.

Sau khi trừ khử sương trắng trong Vùng Đất Sơ Khai, càng nhiều ánh sáng từ trong đan điền bắn ngược ra, năng lượng nóng cháy chảy khắp thân thể La Chinh. La Chinh đã hóa thành tượng băng nhanh chóng tan chảy.

Trong lúc thân thể La Chinh khôi phục, tiếng trách cứ của Khởi Nguyên Thần Huyết cũng truyền tới: “Về sau mỗi lần làm chuyện nguy hiểm như thế này thì báo trước cho ta một tiếng”

“Ờm… Ta định phân tích trước đã, không ngờ chưa gì đã bị đóng băng” La Chinh ngượng ngùng sờ mũi.

“Môi trường cực lạnh này sẽ không cho ngươi cơ hội để phân tích, đương nhiên phải chuẩn bị từ trước” Khởi Nguyên Thần Huyết nói.

“Vậy bây giờ ta có thể tiến vào Lãnh Ngục rồi chứ?” La Chinh hỏi.

“Có thể”

Vầng mặt trời trong Vùng Đất Sơ Khai đưa năng lượng nóng cháy vào trong cơ thể La Chinh, đủ để chống lại nhiệt độ cực thấp của Lãnh Ngục.

Bởi thế La Chinh yên tâm tiến vào trong phạm vi Lãnh Ngục.

“Vù…” Nhiệt độ cực thấp của Lãnh Ngục đối đầu với nhiệt độ cực nóng trong cơ thể, hai bên chống đối lẫn nhau, cuối cùng hình thành một thế cân bằng… Quanh thân La Chinh xuất hiện một lớp màng mỏng màu trắng, nó khiến La Chinh trông như một con gấu trắng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tự do di chuyển.

La Chinh cất bước đi tới bên cạnh thân thể những Nhân Linh đó, bắt đầu tra xét.

Thân thể những Nhân Linh này vẫn “còn sống”, trong cơ thể còn chứa đựng lực sinh mệnh dồi dào, nhưng lúc ngón tay La Chinh chạm vào đầu Nhân Linh thì lập tức phát hiện trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng, giống như Nhân tộc mất đi linh hồn…

“Thế nào rồi?” Giọng nói của Thái Thượng Lão Quân vang lên trong đầu La Chinh, tất nhiên luồng tàn hồn kia của ông không thể chịu nổi sức ép của Lãnh Ngục nên chỉ có thể quay về ẩn náu.

“Không có linh hồn…” La Chinh nhíu mày lắc đầu: “Không đúng, đối với các Nhân Linh thì linh hồn chính là thân thể Quỷ Quyệt. Trong đầu bọn họ không có thể Quỷ Quyệt, những người này chỉ là những cái xác sống mà thôi”

Sau đó La Chinh liên tục tra xét vài Nhân Linh nữa, tình trạng đều giống hệt nhau, bọn họ đều đã mất đi “linh hồn”.

“Đi vào sâu bên trong xem…”

Sau khi rời khỏi Lãnh Ngục, La Chinh đi dọc theo con đường hình rắn.

Đi được một đoạn đường hơn trăm dặm, hai bên con đường hình rắn đều nằm đầy những Nhân Linh mặc áo giáp vàng. Đến khi đi được nghìn dặm, áo giáp của các Nhân Linh nằm trên mặt đất đều biến thành màu xanh.

Hẳn là thực lực của những Nhân Linh mặc khôi giáp màu xanh này cao hơn Nhân Linh mặc áo giáp vàng.

Sau khi La Chinh đi thêm một đoạn, Nhân Linh nằm trong Lãnh Ngục hai bên không mặc áo giáp nữa mà thay vào đó là trang phục đủ mọi kiểu dáng, trong đó cũng xuất hiện một vài người nữ xinh đẹp như tiên. La Chinh lại vào Lãnh Ngục tra xét một phen, dù là nam hay nữ thì đều không có “linh hồn” trong đầu.

Vì thế La Chinh không dừng lại nữa, đi thẳng đến tận cùng con đường hình rắn.

Con đường hình rắn càng đi càng rộng thênh thang, cuối cùng xuất hiện một ngã ba. Hai lối rẽ bên trái và bên phải chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận cùng, còn chính giữa là một cánh cửa băng.

La Chinh không nóng lòng tiến vào cánh cửa băng ở chính giữa mà rẽ sang con đường bên trái.

Cuối lối rẽ bên trái là một ngai vàng bằng băng, trên ngai vàng là một người đàn ông cao lớn.

Thấy người đàn ông này, trong lòng La Chinh bỗng dâng lên cảm giác quen thuộc. Hình như hắn từng thấy y ở đâu đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.

Sau khi rời khỏi lối rẽ này, La Chinh tiến vào lối rẽ bên phải, tận cùng con đường này cũng có một ngai vàng bằng băng, trên đó là một cô gái.

Cô gái này trông còn rất trẻ tuổi, nàng nghiêng người dựa vào ghế khiến thân hình duyên dáng yêu kiều càng thêm nổi bật, đôi chân thon dài vắt lên tay vịnh. Sau khi thấy rõ dung mạo của cô gái này, lông mày La Chinh lập tức nhảy lên, hắn buột miệng thốt: “Đây là… Lăng Sương?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận