Bách Luyện Thành Thần

Chương 3265: Mượn dùng

hông riêng gì cường giả của bốn ngọn núi nóng lòng báo thù cho sơn chủ của mình, ngay cả đám người Ninh Hư Viễn cũng vội vàng ra tay. Trong lúc nhất thời, đủ loại thần thông lao thẳng về phía Đế Tuấn“Rầm rầm rầm…”

Dưới sự tấn công liên tiếp này, dù Đế Tuấn có mạnh cũng không thể chịu nổi. Bên ngoài thân thể của ông ta lại lóe ra từng khối lập phương một lần nữa, sử dụng dịch chuyển không gian kéo theo sáu thi thể kia đi. Nhưng vì kéo theo sáu thi thể nên tốc độ dịch chuyển không gian có hạn, dù ông ta có bay về hướng nào cũng sẽ có người theo sát phía sau.

Đế Tuấn cứ thế lượn vài vòng trên bầu trời, cuối cùng ông ta cũng ý thức được rằng bản thân khó mà thoát khỏi đám người này. Đế Tuấn không nhịn được nữa, ở giữa trán của ông ta đột nhiên mở ra một cái khe. Một con mắt màu xanh lam xuất hiện trong cái khe kia. Hiển nhiên, con mắt màu xanh lam này cũng là một tín vật Bỉ Ngạn.

Chỉ có điều tới cấp độ của Đế Tuấn thì tín vật Bỉ Ngạn được dung hợp đều là vật quý hi hữu. Vì thế không ai nhận ra lai lịch của tín vật Bỉ Ngạn này!

“Vèo!”

Con mắt màu xanh lam chui ra khỏi cái khe hở kia, bay lơ lửng trước mặt Đế Tuấn.

“Đưa tín vật Bỉ Ngạn cho ta mượn” Đế Tuấn nói.

Vào lúc con mắt màu xanh lam này xuất hiện, Thần Nông Liệt Sơn Thị, Cơ Hiên Viên Đế Hồng Thị và tộc trưởng Mẫn Hổ tộc Mẫn Nguyệt ở cách đó ngoài chục nghìn dặm đồng thời nhận được tin tức này. Trên trán bọn họ cũng xuất hiện con mắt màu xanh lam giống y như đúc.

“Giải quyết đám người hầu của Đông Hoàng mà cũng gặp phải phiền toái à?” Cơ Hiên Viên trêu ghẹo.

“Bớt nói nhảm đi!” Đế Tuấn lạnh lùng đáp.

Ông ta vốn cho rằng chỉ cần dùng thương Tinh Ngân là có thể giải quyết cả đám này dễ như trở bàn tay, những người kia sẽ bị bản thân đoạt mất tính mạng một cách dễ dàng. Không ngờ ông ta lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng như thế này.

Đế Tuấn không những phải dùng bảo thạch phục chế mà cả đời chỉ được sử dụng một lần, thậm chí còn phải mở miệng mượn năng lực của đám người kia!

“Mượn ai? Ta hay Liệt Sơn huynh?” Cơ Hiên Viên lại hỏi.

“Mẫn Hổ!” Đế Tuấn đáp.

Trong mắt Cơ Hiên Viên lộ ra vẻ kinh ngạc, bèn hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm cái gì mà cần đánh giáp lá cà với người khác?”

Sau khi lấy tín vật Bỉ Ngạn ra, Mẫn Hổ đưa tay khẽ ấn vào giữa trán của mình. Con mắt màu lam ở giữa trán của hai người đồng thời lóe ra ánh sáng màu xanh lam. Chẳng mấy chốc, món tín vật Bỉ Ngạn lơ lửng trên đầu Mẫn Hổ đã hiện ở trên đỉnh đầu Đế Tuấn!

Con mắt màu xanh lam này có thể giúp bon họ “mượn dùng” tín vật Bỉ Ngạn của nhau. Tín vật Bỉ Ngạn mà Mẫn Hổ dung hợp là “Phá Diệt Tiên Phong Chi Khải”, đây là một tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm. Nó có thể làm cường độ và sức mạnh của bản thân tăng lên mức lớn nhất, đương nhiên thích hợp cho tình huống hiện tại của Đế Tuấn rồi.

Tín vật Bỉ Ngạn lơ lửng trên đỉnh đầu Đế Tuấn giống như thủy ngân đang chảy. Nó chảy thuận theo thân thể của ông ta, chẳng mấy chốc đã bao trùm toàn thân Đế Tuấn, ngay cả đôi cánh cũng được bao bọc một lớp. Sau khi dung hợp tín vật Bỉ Ngạn này, trong mắt Đế Tuấn lộ ra một tia sát ý. Sau đó, ông ta chui ra khỏi không gian.

Người bám sát Đế Tuấn nhất chính là người đàn ông cầm gậy bằng xương. Dù Đế Tuấn có lên hay xuống thì người này vẫn bám như hình với bóng, giống như giòi ăn xương.

“Vù…”

Thấy Đế Tuấn chuẩn bị ra khỏi không gian, người đàn ông trung niên kia giơ gậy bằng xương trên tay lên. Không ngờ Đế Tuấn lại vượt trước một bước chui từ trong không gian ra. Hai cánh tỏa ánh sáng màu lam đột nhiên mở ra, chém thẳng về phía người đàn ông trung niên.

Người này hơi kinh ngạc một chút, dùng gậy bằng xương ngăn ở trước chân theo phản xạ có điều kiện. Cái gậy xương này đúng là kiên cố, nhưng sau khi Đế Tuấn dung hợp tín vật Bỉ Ngạn thì thực lực của ông ta đã tăng vọt. Khi đôi cánh kia bay vụt tới, cây gậy bằng xương trong tay người đàn ông trung niên bay ra khỏi tay chỉ trong nháy mắt.

“Bịch!”

Đế Tuấn đấm một phát thẳng vào vùng đan điền của người đàn ông trung niên, sức mạnh của một quyền xuyên qua đan điền của người này. Thế giới trong cơ thể vốn đã hoàn thiện, nay sụp đổ trong nháy mắt. Người đàn ông trung niên thì kêu thảm một tiếng, rơi từ trên không trung xuống đất.

Lúc Đế Tuấn đánh người đàn ông trung niên rơi xuống, hai người cầm kiếm ở bên cạnh lại xông tới. Hai người này vừa định tới gần thì tiếng gió vang lên vun vút bên tai. Đế Tuấn di chuyển với tốc độ cực cao, vì vậy những thi thể đang quấn quanh người ông ta cũng nện tới. Những thi thể này bất tử bất diệt, hơn nữa di chuyển với tốc độ cao như vậy thì lực nện vào người cũng không nhỏ.

“Rầm rầm!”

Hai người kia lập tức bị đập rơi xuống đất.

“Vèo, vèo, vèo…”

Đế Tuấn không còn trốn tránh nữa. Sau khi dịch chuyển liên tục trong không gian, ông ta xông thẳng về phía các cường giả của Thiên Cung. Những thi thể bị kéo theo sau lưng không chỉ không làm ông ta bị vướng víu mà còn trở thành vũ khí trong tay ông ta!

“Vù vù vù…”

Sáu thi thể bị vung mạnh bay tán loạn ra xung quanh. Mỗi lần Đế Tuấn chui từ trong không gian ra là sẽ có thi thể đập từ phía đối diện tới.

“Rầm rầm…”

Có người né tránh không kịp nên lập tức bị đập rơi từ trên không trung xuống. Cũng có người dùng dịch chuyển không gian, nhưng người kia vừa bước vào vết nứt không gian thì Đế Tuấn sẽ lăng không bóp một cái, một tay của ông ta chui vào trong bóp nát đường hầm không gian. Người bên trong đường hầm không gian kia lảo đảo rơi ra ngoài, một thi thể nện mạnh vào người của người kia.

Các cường giả của Thiên Cung bị những thi thể này đập trúng cũng không tới mức mất mạng, nhưng Hồn Nguyên Chi Linh lập tức bị rơi vào trạng thái mệt mỏi. Thậm chí họ sẽ bị thương nặng, mất khả năng chiến đầu.

Lão Hải trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mắt. Ông không ngờ tín vật Bỉ Ngạn của mình bện ra sáu thi thể báo thù lại bị Đế Tuấn lợi dụng. Đế Tuấn liên tục đập rơi mười mấy cường giả của Thiên Cung, dần dần chiếm được thế thượng phong.

Lúc này, một người đàn ông có thân hình vạm vỡ dịch chuyển tới bên cạnh Đế Tuấn. Người này dùng một thanh cự kiếm chém về phía đầu của ông ta. Cự kiếm này phát ra uy lực cũng phải lên tới tám mươi nghìn thần quân. Lúc ánh kiếm xuất hiện còn kèm theo tiếng rít thê lương. Tiếng rít kia có thể gây nhiễu loạn tâm trí của kẻ địch, làm thần hồn của đối thủ bị rối loạn.

Thế nhưng Đế Tuấn chỉ lộ ra nụ cười khẩy, nhẹ nhàng xoay người một cái, một thi thể ở đối diện bị ông ta túm lấy nện vào lưng của người đàn ông vạm vỡ. Người này lảo đảo lao về phía trước, Đế Tuấn theo sát phía sau, sau đó đạp vào lưng người đàn ông một cái.

“Cút xuống đi!”

“Vèo!”

Người đàn ông vạm vỡ như một ngôi sao băng, rơi thẳng từ không trung xuống, nện thẳng vào Thái Đích Cung. Cú đạp này có lực lượng đạt tới hàng chục nghìn thần quân lực. Tòa Đích Long Điện lớn như vậy mà cũng bị sụp rầm rầm khi bị người đàn ông vạm vỡ đập trúng!

Trong cung điện, Đông Hoàng Thái Nhất ngồi xếp bằng, nhắm mắt nhập định. Ông vẫn bị nhốt trong Bỉ Ngạn. Thấy Thái Đích Cung bị nện vỡ, các cường giả của Thiên Cung lập tức đổi sắc mặt.

“Mau bảo vệ Đông Hoàng!”

“Tuyệt đối không được để ông ta tới gần Đích Long Điện”

“Ngăn Đế Tuấn lại!”

Những cường giả của Thiên Cung hơi kích động, nhưng điều này lại khiến Đế Tuấn bình tĩnh lại. Ông ta nhìn chằm chằm Đông Hoàng, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu. Bọn họ từng thân thiết như huynh đệ, nhưng cuối cùng lại bất hòa với nhau, dẫn tới những lựa chọn đạo khác nhau.

Cuối cùng thì thời điểm chém giết lẫn nhau cũng tới…

Đế Tuấn vốn định giết hết các cường giả của Thiên Cung, sau đó sẽ đi gặp Đông Hoàng. Giờ phút này, ông ta đột nhiên cảm thấy không cần thiết nữa.

“Vèo!”

Ông ta bước ra một bước, vô số khối lập phương màu lam bao phủ Đế Tuấn, sau đó ông ta biến mất trong không gian.

Sáu thi thể kia bị ông ta kéo theo, lao thẳng xuống phía Đông Hoàng đang ở tòa Đích Long Điện phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận