Bách Luyện Thành Thần

Chương 2646: Phân phát kiếm điển

Tâm trạng Lăng Sương không bị chuyện vừa nãy ảnh hưởng cho lắm. Nàng rất ít khi xuống núi nên rất có hứng thú đi dạo trong Long thành một chútÂn Nguyệt Hoàn tạm thời đảm nhậm việc dẫn đường, thuận tiện cũng giúp La Chinh có hiểu biết toàn diện về Long thành.

“Nơi này chính là tháp Sinh Tử, nếu mâu thuẫn lớn đến mức không thể giảng hòa thì có thể quyết chiến sinh tử ở trong đó” Ân Nguyệt Hoàn chỉ vào một tòa tháp trắng cách đó không xa.

La Chinh cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc tỏa ra từ trong tòa tháp này, rõ ràng nơi này cũng được quét dọn thường xuyên nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu nhàn nhạt.

Người vào Long thành vàng thau lẫn lộn, trong đó có rất nhiều người thuộc các đại gia tộc hoặc các thế lực lớn, vì lợi ích của riêng mình sẽ sinh ra nhiều mâu thuẫn, Long thành dùng phương thức dã man này để giải quyết những mâu thuẫn đó.

“Bên kia là Tịnh Huyết điện đường” Ân Nguyệt Hoàn chỉ tay vào một tòa nhà màu trắng hình tam giác: “Nghe nói lúc lên làm minh chủ sẽ được thưởng một giọt máu của Đế Thần!” Nói đến đây, trên mặt Ân Nguyệt Hoàn không giấu nổi khát vọng.

“Máu Đế Thần?” La Chinh sửng sốt.

Lăng Sương ở bên cạnh thản nhiên nói: “Chính là huyết mạch Đế Thần của Thiên Cung chúng ta…”

Nghe nàng giải thích như vậy, La Chinh mới đột nhiên hiểu ra.

Tộc Xi Vưu có huyết mạch của riêng mình, Thái Nhất Thiên Cung không thể không có.

“Hẳn là huyết mạch của Tiểu Sương không đơn giản?” Ân Nguyệt Hoàn đột nhiên đổi đề tài.

Ân Nguyệt Hoàn thật sự tò mò rốt cuộc Tiểu Sương là nhân vật nào. Nàng ta biết điều khiến những con cháu của các cường giả trên đỉnh núi kia kiêu ngạo nhất không phải thiên phú, mà là nồng độ huyết mạch.

Lăng Sương cười mỉm, không trả lời vấn đề này.

Ba người đi thẳng tới cửa Long thành, lúc này Lăng Sương mới rời đi…



“Mới đó mà đã một ngày trôi qua, được rồi, bây giờ chúng ta đi triệu tập người dưới cờ thôi” Ân Nguyệt Hoàn nói.

“Bây giờ bọn họ ở đâu? Vẫn đang ở ngoài Long thành sao?” La Chinh hỏi.

La Chinh thấy một mảnh đất bằng trọc trụi bên ngoài Long thành nhưng lại chẳng có gì cả. Dưới cờ mỗi một vị kỳ chủ đều có rất nhiều người, một đám người như vậy không thể nào cứ ở mãi một chỗ được chứ?

“Đi theo ta rồi sẽ biết” Ân Nguyệt Hoàn cười nói.

Nàng ta dẫn La Chinh đi thẳng về phía Tây Bắc, đi được hơn ba trăm dặm thì trên đồng bằng hoang vu xuất hiện một dãy nhà thấp bé, nơi này liền kề một phố chợ.

Những người dưới cờ cũng cần một ít vật phẩm cốt yếu, cũng có nhu cầu giao dịch. Nếu không thể vào Long thành, bọn họ chỉ có thể tạo ra một phố chợ buôn bán cho riêng mình. Phố chợ không ngừng phát triển, quy mô ở đây đã dần dần đạt tới cấp bậc của một tòa thành nhỏ.

Dưới sự triệu tập của Ân Nguyệt Hoàn, La Chinh liền thấy được các đệ tử học cung. Đám người Nguyệt Bạch Thành, Thu Tư Nguyên trông cũng không tệ lắm, lúc rời đi còn có vẻ không nỡ.

La Chinh hỏi mới biết được Thu Tư Nguyên lấy ra ít của riêng của mình, bán được giá tốt trong phố chợ, trong khi ở Thất Tinh Châu đống của riêng này không bán được bao nhiêu tiền. Nhìn dáng vẻ này, Thu Tư Nguyên còn rất có năng khiếu buôn bán.

La Chinh dẫn các đệ tử học cung trở về đồng bằng rồi nhanh chóng cắm cờ xuống mặt đất.

Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra lúc ban ngày, hoặc cũng có thể vì Ân Nguyệt Hoàn, lần này những kỳ chủ khác không ngăn cản La Chinh nữa.

“Kỳ chủ đại nhân! Chúng ta có còn thiếu gì không?” Nguyệt Bạch Hạo bỗng nhiên xưng hô như vậy.

La Chinh nhìn gã với vẻ khó hiểu: “Thiếu cái gì?”

Nguyệt Bạch Hạo chỉ vào chỗ trống trên lá cờ, thì ra là nói cờ của La Chinh trống trơn, trong khi những kỳ chủ khác đều viết họ của mình lên trên.

Nếu những người khác đã viết, hắn cũng không muốn trở thành ngoại lệ. Lúc La Chinh tìm bút, Nguyệt Bạch Hạo đã lấy ra một cây bút như làm ảo thuật, đầu bút được nhúng bột vàng: “Ta mua được lúc ở chợ, chữ viết ra vàng óng, hơn nữa vĩnh viễn không phai màu…”

La Chinh lườm gã một cái, vẫn dùng bút của mình viết một chữ “La” thật lớn trên lá cờ.

Sau khi hoàn thành, đám người Nguyệt Bạch Hạo khen ngợi vài câu. Thu Tư Nguyên ở bên cạnh hỏi: “Không biết trong Long thành có gì vậy, kỳ chủ đại nhân có chứng kiến được gì hay không?”

Trong mắt La Chinh, Long thành chẳng có gì thần bí, không cho người dưới cờ tiến vào Long thành chẳng qua chỉ là một thủ đoạn của Thiên Cung mà thôi.

“Long thành không khác gì Thất Tinh thành, nhưng mà ta đã chọn cho các ngươi một ít kiếm điển chân ý” La Chinh nói.

“Kiếm điển chân ý?”

“Thần thông chân ý!”

Ngay cả đám người Nguyệt Bạch Thành cũng sáng rực cả mắt.

Tuy lúc còn ở Đạo Kiếm Cung, những đệ tử học cung này đã tiếp xúc với nhiều thần thông chân ý, nhưng Đạo Kiếm Cung sao có thể sánh ngang Thái Nhất Thiên Cung?

Nhìn ánh mắt mong mỏi của các đệ tử học cung, La Chinh mỉm cười, ngón tay khêu nhẹ một cái, từng quyển kiếm điển chân ý đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

“Hoa Bắc huynh, huynh cầm mấy quyển kiếm điển chân ý này đi phân phát đi” La Chinh nói.

“Vâng, kỳ chủ đại nhân!” Lại Hoa Bắc nhặt mấy quyển kiếm điển chân ý kia lên.

Nhưng La Chinh lại đột nhiên ngăn cản, hỏi: “Hôm nay các huynh… rốt cuộc làm sao vậy?”

Ngày thường mọi người đều xưng huynh gọi đệ, hắn vào Long thành một chuyến, những người này lại thống nhất sửa lại xưng hô, gọi mình là kỳ chủ đại nhân. Mặc dù không có gì đáng ngại nhưng trong lòng La Chinh lại thấy hơi lạ lùng.

“La Chinh huynh, vốn huynh chính là kỳ chủ của chúng ta, đương nhiên phải sửa đổi xưng hô một chút. Chúng ta đều đã bàn bạc xong cả rồi” Nguyệt Bạch Thành ở bên cạnh mỉm cười nói.

Thì ra đám người này đã thương lượng từ sớm.

Lúc truớc La Chinh đi tới Thái Nhất Thiên Cung, những đệ tử học cung này chỉ là đi kèm mà thôi, La Chinh cũng không có nghĩa vụ chăm lo cho bọn họ. Sau đó La Chinh dẫn bọn họ rời khỏi núi Thái Ất cũng là vì dì Lan buông lời châm chọc.

Hiện giờ La Chinh đã trở thành kỳ chủ của bọn họ, những đệ tử học cung này chỉ có thể trông cậy vào hắn, cho nên phải tuân thủ một vài quy củ. Đây là đề xuất của Nguyệt Bạch Thành, cũng nhận được sự tán đồng của toàn bộ các đệ tử học cung.

Ngay khi La Chinh còn muốn nói gì đó thì một vị đệ tử học cung bỗng kêu lên: “Bản ghi chép của Ti Vũ Kiếm Điển! Đây là kiếm pháp học cung chúng ta tu luyện!”

“Ách Lam Kiếm Điển…”

“Thần thông Ẩn Phong Kiếm…”

Nguyệt Bạch Thành nghe những người đó báo ra tên gọi của kiếm điển, trong mắt khó nén nổi kích động.

La Chinh tò mò hỏi: “Các ngươi đều biết những kiếm điển này?”

Phải biết rằng kiếm điển miễn phí ở lầu một Chân Ý Kiếm Các có đến hàng trăm triệu loại, quả thực mênh mông như khói. Số kiếm điển miễn phí được Ân Nguyệt Hoàn chọn giúp này chỉ là một phần vạn trong số đó.

Nguyệt Bạch Thành lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ”

“Trông các ngươi có vẻ như rành lắm mà?” La Chinh kỳ quái hỏi.

Nguyệt Bạch Thành cười nói: “Nhưng chúng ta đều từng đọc Kiếm Hối Danh Lục, tên của những kiếm điển vừa rồi đều được ghi chép lại trong đó. Kiếm Hối Danh Lục chia kiếm điển chân ý trong thiên hạ thành sáu cấp, hơn nữa tất cả kiếm điển mà huynh mang về đều thuộc kiếm điển cấp bốn. Trong Đạo Kiếm Cung chúng ta chỉ có bốn bản kiếm điển cấp bốn, đệ tử học cung bình thường như chúng ta đều không có tư cách tu luyện…”

Ở Đạo Kiếm Cung, kiếm điển cấp bốn vô cùng hiếm có, đệ tử học cung ở đẳng cấp như Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành cũng phải chờ lên tới Bỉ Ngạn rồi mới có tư cách tiếp xúc.

“Thì ra là thế” La Chinh gật đầu.

Nguyệt Bạch Thành cũng rất hứng thú với kiếm điển, nhưng hắn ta và đám Thu Dịch chờ Lại Hoa Bắc phát kiếm điển xong, chờ mãi vẫn không tới lượt mình thì đành đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn sang La Chinh.

“Kiếm điển của các ngươi ở đây” La Chinh mỉm cười: “Nhưng ta không biết đây là kiếm điển cấp mấy”
Bạn cần đăng nhập để bình luận