Bách Luyện Thành Thần

Chương 2411: Âm Dương Hóa Thế

Trong hư không này, La Chinh hoặc là bay lên, hoặc là giậm chân giữa không trung…Nhưng tất cả động tác đều chỉ hoàn thành một nửa rồi thu hồi lại.

Hắn thử liên tiếp hơn mười lần, cũng chính là giao đấu ở tương lai hơn mười lần, song mỗi một lần đều thấy hình ảnh mình thất bại!

Bát quái mà Đông Phương Thuần Quân hóa ra giống như một cái cối xay vô địch. Dù cơ thể La Chinh đã mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể thoải mái ngao du trên biển Chân Ý, thế nhưng vẫn không chống cự nổi sự nghiền ép của bát quái kia.

Sau lần thử thứ mười ba, Đông Phương Thuần Quân hơi khép mắt lại, ánh sáng trong mắt lặng lẽ thu liễm.

Ông ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai nữa, như vậy La Chinh cũng không có cách nào kiểm tra thông qua ký ức của ông ta…

Đông Phương Thuần Quân cười nhạt: “Thời gian là một thứ rất thú vị, nếu ta không nhìn tới tương lai, như vậy tương lai sẽ là thứ không cố định. Ngươi có thể ra tay với ta”

Hình ảnh xuất hiện trong hai mắt Đông Phương Thuần Quân là tồn tại chắc chắn. Nói cách khác, một khi La Chinh ra tay thì nhất định sẽ bại dưới tay Đông Phương Thuần Quân.

Nhưng bây giờ ông ta không xem trước tương lai nữa, vậy thì tương lai khó mà nói trước được…

Dù Đông Phương Thuần Quân nói thế, La Chinh vẫn không ra tay mà chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt thoáng hiện vẻ chần chừ.

“Không dám à?” Đông Phương Thuần Quân cười nhạt, nói.

Sau đó ông ta nhẹ nhàng giơ cánh tay lên…

Chân ý Âm Dương Hỗn Độn chậm rãi chảy ra từ trong tay ông ta.

“Rào rào…”

Khí tức màu đen chảy xuôi dòng, khí tức màu trắng lại chảy ngược dòng, không ngừng hội tụ ở phía trên Đông Phương Thuần Quân.

Nếu La Chinh không ra tay, vậy thì tới lượt ông ta.

Trên thực tế, trong mảnh hư không này, thứ thực sự khiến Đông Phương Thuần Quân kiêng kỵ vẫn là thân thể Chân Ma, từ mảng sen đỏ yêu dã kia cho đến từng bông hoa băng rét lạnh.

Đặc biệt là sau khi thân thể Chân Ma liên kết với nhau, năng lượng chuyển hóa cho nhau, dồi dào đến mức lấy không hết dùng không hết, gần như chính là loại tồn tại không thể nào giải quyết được.

Có lẽ vì Hàm Thanh Đế cắt đứt liên hệ giữa hai người nên năng lực của Đông Phương Thuần Quân cũng có chỗ trống phát huy, hơn nữa một thân thể Chân Ma khác đã rơi vào tay “Thiên Kiếm”.

Chân ý Âm Dương Hỗn Độn không ngừng chảy ra, bát quái trôi lơ lửng trên đỉnh đầu ông ta càng ngày càng lớn, tỏa ra một khí thế khó có thể dùng lời diễn tả được!

Giờ phút này, khi cảm nhận được khí thế ấy, mấy người Hàm Thanh Đế, cô gái, Trần Hoàng Dịch Kiếm, và cả đám thánh nhân, á thánh, chân thần đại viên mãn mới ý thức được thực lực thật sự của Đông Phương Thuần Quân!

“Két!”

Đông Phương Thuần Quân ngẩng đầu nhìn lên thân hình khổng lồ của La Chinh, khẽ xòe bàn tay ra, ngón giữa nhẹ nhàng gập lại như đang hái sao trên trời xuống vậy. Động tác của ông ta hết sức êm ái hòa nhã, nhưng ý muốn giết người tích chứa trong đó lại kinh khủng tột độ!

“Ầm!”

Ngón tay ông ta gập lại, bát quái trên đỉnh đầu bỗng nhiên chấn động, một sức mạnh kỳ lạ vượt qua hư không phóng thẳng về phía La Chinh!

“Làm sao có thể!”

Thân thể khổng lồ của La Chinh đột nhiên chấn động, hệt như ngọn núi bị sạt lở.

Sau cơn kinh ngạc, hắn tức tốc lùi thật nhanh về phía sau…

“Phụp!”

Cho dù La Chinh kịp thời lùi về phía sau nhưng cũng không thể tránh được đòn tấn công của Đông Phương Thuần Quân. Ngực hắn lõm sâu xuống, xuất hiện một dấu tay rộng chừng mấy trăm mét, dài chừng ba nghìn mét!

Đây là vì La Chinh thân thể to lớn mà vô cùng vững chắc… Nếu đổi thành những thánh nhân khác, dưới một chiêu đó thì e rằng đã tan xương nát thịt, thần hồn đều bị diệt rồi…

Đông Phương Thuần Quân chỉ đánh ra một đòn bức lui La Chinh, sau đó cũng không truy kích tiếp mà chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại rơi vào người Hàm Thanh Đế ở phía xa xa. Ông ta bỗng nhiên nói: “Ngươi tự cho là nhìn thấu ký ức của ta là đã nắm tất cả trong tay?”

Đối mặt với câu truy hỏi của Đông Phương Thuần Quân, sắc mặt Hàm Thanh Đế đông cứng lại. Ông ta nắm chặt Thái Hòa Thần Thương, lạnh giọng nói: “Thì sao? Ở bên ngoài chưa chắc ta đã là đối thủ của ngươi, nhưng ở chỗ này, ngươi có thể làm gì ta?”

Ông ta có thể tự do di chuyển trong không gian, dù Đông Phương Thuần Quân có mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì ông ta cả…

“Ta để mặc ngươi chỉ vì muốn lợi dụng ngươi cắt đứt liên kết giữa hai thân thể Chân Ma mà thôi” Trong lúc nói chuyện, khí thế quanh người Đông Phương Thuần Quân cũng không ngừng tăng lên: “Thật ra kiếp trước ngươi nên thần phục ta rồi, nếu làm vậy thì bây giờ ngươi chắc hẳn đã trở thành cánh tay phải bên cạnh ta… Đáng tiếc ngươi lại chọn một con đường sai lầm, hơn nữa càng đi càng xa trên con đường đó, thứ nghênh đón ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thất bại!”

“Rào rào…”

Đông Phương Thuần Quân vừa dứt lời, bát quái khổng lồ trên đầu lại tăng lên gấp mười lần, hơn nữa vẫn còn bành trướng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Nhìn tình hình này, có vẻ như nó muốn chiếm cứ toàn bộ hư không!

Mọi người bị khí thế quá đỗi mạnh mẽ của Đông Phương Thuần Quân áp chế, ai nấy đều bỗng cảm thấy mình sao mà nhỏ bé đến lạ.

“Đại Thế Vô Hình! Hàng tỉ tỉ những điều huyền bí đều hình thành từ hỗn độn, vừa hóa âm dương, cũng hóa thời gian…”

Vào giờ phút này, Đông Phương Thuần Quân trôi lơ lửng trong hư không tựa như đã biến thành một người khác, tỏa ra khí thế khó nắm bắt, dường như tất cả trong thiên địa đều tồn tại bởi vì ông ta tồn tại!

“Đây là Bỉ Ngạn cảnh?” La Chinh lùi về phía sau một khoảng, mặt đầy kinh ngạc nhìn cảnh tượng ấy.

Sắc mặt Hàm Thanh Đế cũng cực kỳ khó coi: “Ngươi, ngươi bước vào Bỉ Ngạn cảnh?”

Đông Phương Thuần Quân không thèm nhìn tới Hàm Thanh Đế lấy một cái, chỉ ngước nhìn bát quái khổng lồ bao phủ toàn bộ hư không, miệng lẩm bẩm: “Những năm nay ta vẫn luôn trôi dạt trong biển Chân Ý, từng gặp vô số kỳ nhân trên biển… Có truyền nhân của Bán Hiệt Chi Thư… Có đệ tử tinh anh của Kỳ Môn Chấn Tháp, còn có rất nhiều rất nhiều… Cho dù là kẻ có thiên phú kém nhất cũng đã sớm vượt qua đoạn thứ chín của biển Chân Ý, bước chân sang bờ bên kia!”

“Đông Phương Thuần Quân ta tự xưng là nhân vật thiên tài nhất Thần vực, lại chậm chạp không cách nào vượt qua cánh cửa cuối cùng, không thể nào bước lên Bỉ Ngạn…”

“Có điều ta quen được một vị bằng hữu ở biển Chân Ý, người đó đã trợ giúp ta rất nhiều. Hắn truyền cho ta Âm Dương Hóa Thế Đại Pháp, có thể biến đổi bất kỳ thiên địa nào để mình sử dụng…”

Ngay cả những thiên tài trong thế giới mẹ, muốn vượt qua biển Chân Ý cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ví dụ như mấy vị đệ tử nội môn Thái Nhất Thiên Cung mà La Chinh gặp được, bây giờ vẫn đang mắc kẹt ở đoạn thứ nhất của biển Chân Ý, kể cả La Chinh cũng chưa vượt qua được.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Càng về sau, độ khó lại càng tăng. Thậm chí thuyền chân ý của vài người còn bị hủy ở biển Chân Ý, dương hồn cũng tan biến hoàn toàn.

Đặc biệt là đoạn thứ chín của biển Chân Ý, vùng phụ cận đoạn thứ chín gần như đã vây khốn chín mươi phần trăm chân thần trở lên.

Tuy nói người bước vào đoạn thứ chín của biển Chân Ý được coi như đã bước nửa bước đến Bỉ Ngạn… Nhưng so sánh với cường giả Bỉ Ngạn cảnh chân chính thì hoàn toàn cách biệt một trời một vực!

Đông Phương Thuần Quân được xem như “kẻ khác loài” trong Thần vực nên đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, bèn kết giao với thiên tài trong thế giới mẹ.

Âm Dương Hóa Thế Đại Pháp là do một bằng hữu ông ta kết giao được trong số đó, vì hai người khá hợp ý nên người nọ đã truyền thụ cho ông ta.

Có điều, một khi dùng phương pháp này, Đông Phương Thuần Quân cũng phải chịu tổn hại cực lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cấu trúc thuyền chân ý của ông ta và kéo dài thời gian đến đích rất nhiều.

Nếu không phải bị ép đến bước cuối cùng, Đông Phương Thuần Quân sẽ không thi triển thủ đoạn đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận