Bách Luyện Thành Thần

Chương 2450: Con gái của vương

Phổ Triết bay một vòng lớn trên không trung, sau đó phóng nhanh về phía Kiến MộcTính cách của Hốt Diễm và Phổ Triết hoàn toàn trái ngược.

Những năm gần đây, Hốt Diễm rất ít khi để lộ thực lực của mình trước mặt người ngoài, thậm chí còn ngụy trang thành một ông lão Chân Thần cảnh, nằm vùng trong một thần thành nhỏ bé. Ngay cả Đông Phương Thuần Quân cũng chỉ biết Hốt Diễm là một cường giả Bỉ Ngạn cảnh, chứ không biết những cường giả Bỉ Ngạn cảnh này mạnh đến mức nào, phải nói là lão Hốt vô cùng khiêm tốn.

Nhưng Phổ Triết và Hốt Diễm rõ ràng là hai cực đối lập.

“Rắc!”

Phổ Triết đáp xuống, đạp lên trên cành chính cực kỳ vững chắc của Kiến Mộc.

Tuy Bắc Thần vực đã biến thành một vùng đất chết, Kiến Mộc chẳng khác nào một cái cây chết, thế nhưng thân cây vẫn còn sống, nếu không thì đã chẳng thế duy trì phong ấn Hỗn Nguyên được.

Ngay cả thánh nhân muốn chặt đứt cành chính cứng cáp cũng không dễ dàng gì. Vậy mà Phổ Triết chỉ giẫm một cái, bề mặt cành chính lập tức xuất hiện một vết nứt kéo dài, dường như ông ta chỉ dùng sức một chút thì toàn bộ cành chủ đều sẽ gãy nát.

“Hơi thở thật bá đạo!”

Cảm nhận được hơi thở Phổ Triết phát ra, Hàm Thanh Đế cũng kinh hãi.

Đó là hơi thở đến từ chân ý của đạo.

Các thánh nhân luôn đổ xô theo đuổi chân ý của đạo, dù chỉ lấy được một bản công pháp thiếu sót cũng vẫn siêng năng chăm chỉ tu luyện.

Hàm Thanh Đế đã cảm nhận qua vài loại chân ý của đạo, nhưng chưa bao giờ gặp loại nào bá đạo như vậy…

“Ngươi, khá lắm…” Phổ Triết vỗ vỗ bả vai Hàm Thanh Đế: “Mạnh hơn tên phế vật Đông Phương Thuần Quân kia”

Nghe vậy, Hốt Diễm khẽ nhíu mày.

Hốt Diễm nâng đỡ Đông Phương Thuần Quân suốt bao năm qua, dù sao cũng có chút cảm tình. Người ta vừa mới chết đã bị cho là phế vật, Hốt Diễm cảm thấy hơi phản cảm.

Chỉ là trong nhóm Hiên Viên Vệ ở đây, ông ta có thực lực yếu nhất, địa vị cũng thấp nhất nên không thể nói thẳng mặt.

Hàm Thanh Đế mỉm cười: “Có lẽ Thuần Quân Đại Thánh là người duy nhất tu luyện chân ý của đạo đến mức viên mãn, dẫn đầu các thánh nhân. Nếu Thuần Quân Đại Thánh là phế vật, vậy đám thánh nhân chúng ta còn không bằng cả phế vật…”

Hốt Diễm bất ngờ nhìn Hàm Thanh Đế, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu được dụng ý của ông ta.

Lời này của ông ta nghe như khiêm tốn, song trên thực tế là đang nói cho Hiên Viên Vệ rằng ngay cả chân ý của đạo hoàn chỉnh mà ông ta cũng không có, đây chính là muốn tranh công đòi thưởng.

Phổ Triết nghe xong cười ha hả: “Chân ý của đạo của Đông Phương Thuần Quân là chân ý Âm Dương Hỗn Độn do đại ca truyền cho hắn, nếu ngươi muốn tu luyện thì đợi phong ấn của đại ca được phá giải, bảo đại ca truyền thụ cho ngươi cũng không muộn, cái này có gì khó đâu chứ? Cho ngươi đầy đủ thời gian ngươi cũng có thể bước vào biển Chân Ý, nhưng có thể vượt qua hay không thì khó nói…”

Nghe được lời này, Hàm Thanh Đế lập tức mừng rỡ.

Thực ra ông ta biết rất rõ Âm Dương Hỗn Độn Chân Ý của Đông Phương Thuần Quân từ đâu mà tới, nhưng thứ Bàng Miểu truyền thụ cho Đông Phương Thuần Quân là một miếng Phạn văn đặc biệt.

Bàng Miểu truyền thụ một pháp môn đặc thù cho Đông Phương Thuần Quân, để Đông Phương Thuần Quân tiếp thu chân ý Âm Dương Hỗn Độn từ trong Phạn văn.

Hàm Thanh Đế nhìn lén ký ức của Đông Phương Thuần Quân nên cũng có thể nhìn thấy miếng Phạn văn này, nhưng ông ta đọc không hiểu ý nghĩa của nó, càng không thể nhìn ra bản chất của chân ý Âm Dương Hỗn Độn từ trong đó.

Bây giờ Phổ Triết đã đồng ý với ông ta nhưng Bàng Miểu vẫn không nói không rằng, Hàm Thanh Đế tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bèn chắp tay hỏi Bàng Miểu còn ở trong phong ấn Hỗn Nguyên: “Không biết Bàng Miểu đại nhân có bằng lòng truyền chân ý Âm Dương Hỗn Độn cho ta?”

Bàng Miểu bên trong quả cầu hờ hững nói: “Như Phổ Triết đã nói, đây chỉ là việc nhỏ”

Mắt Hàm Thanh Đế sáng lên, ông ta nói: “Chúng ta nên nhanh chóng phá giải phong ấn thôi”

Sau đó trong tay Hàm Thương Yên lại lượn lờ vài đường sáng đen…

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Đối với chân thần, rời khỏi Thần vực không phải chuyện dễ dàng.

Trên biển Thời Gian, mấy chục vũ trụ khổng lồ nằm xen kẽ trên bầu trời, tùy tiện xông vào thế giới trong cơ thể thánh nhân là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Cho dù tách vũ trụ trên bầu trời ra thì ở chân trời vẫn còn một tầng pháp tắc không gian cường đại.

Chân thần cấp cao khó mà phá vỡ pháp tắc không gian này…

Chân thần đại viên mãn và á thánh có năng lực phá vỡ nó, nhưng sẽ không ai làm như vậy.

Ngoại trừ thánh nhân, những người khác bước ra bên ngoài thì chỉ có đường chết, gần như tất cả các chân thần đều biết rõ điều này.

Nếu thánh nhân muốn ra khỏi Thần vực thì quá đơn giản, chỉ có hai bước, tiến vào vũ trụ và rời khỏi vũ trụ.

Nhờ sự trợ giúp của La Tiêu, La Chinh và Lê Lạc Thủy lần nữa trở về vũ trụ Đại Diễn.

Theo cách tính thời gian trong vũ trụ, hắn đã rời đi hơn hai trăm năm. Đối với Thần Hải cảnh thì chút thời gian này không lâu lắm, La Chinh bắt đầu nhớ tới những người bạn trong vũ trụ.

La Tiêu nhìn thấu tâm trạng của con trai mình, cười nhẹ một tiếng: “Đưa phụ thân đi bái phỏng tiền bối Bỉ Ngạn cảnh trước, khi nào trở về ta sẽ đưa con đi ngao du vũ trụ”

La Chinh gật đầu, La Tiêu ngoắc tay một cái, lập tức tạo ra một đường hầm không gian thông tới đỉnh vũ trụ.

Ba người xuyên thấu qua đỉnh vũ trụ mà không chút trở ngại, cùng đứng trên đỉnh Thần vực.

Ở mặt phẳng khổng lồ này có thể nhìn rõ không sót một thứ gì, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa xôi, đến chỗ cực xa thì tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, bọn họ vẫn chưa thấy được những cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia.

“Hướng kia!”

La Chinh không hiểu rõ lắm về tình hình bên trong Thần vực, nhưng hắn đã quan sát Thần vực từ nhiều góc độ.

Sau khi xác định vị trí của vũ trụ Đại Diễn thì tìm ra chỗ ở của lão Kim và Minh Vi cũng không khó.

La Tiêu lại đưa hai người dịch chuyển không gian, sau vài lần liên tục cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một vòng xoáy to lớn dâng lên từ đằng xa.

“Hẳn là cái kia” La Chinh nói.

“Uy thế mạnh thật đấy!” Thấy vòng xoáy khổng lồ kia, ánh mắt La Tiêu cũng lóe lên, sức mạnh ẩn chứa trong vòng xoáy này tuyệt đối không phải do thánh nhân tạo nên.

“Ù…”

Ba người dịch chuyển không gian thêm lần nữa. Lúc ra khỏi đường hầm không gian, một giọng nói nhè nhẹ chợt truyền đến: “Lần trước một tên không biết sống chết chạy ra đã bị giết rồi, hình như còn chưa rút ra được bài học… Ồ, La Chinh! Sao ngươi trở lại rồi?”

Người nói chuyện là Trì Nghĩa.

Nhóm người lão Kim, Phù Nhị ngồi xếp bằng, đang khôi phục năng lượng bị tiêu hao. Họ nghe Trì Nghĩa nói thế cũng chợt mở mắt.

Ánh mắt của bọn họ nhanh chóng dừng lại trên người La Tiêu và Lê Lạc Thủy sau lưng La Chinh.

Mặc dù La Tiêu là thánh nhân, nhưng trong mắt bọn họ ông cũng chẳng khác gì chân thần đại viên mãn…

Song Lê Lạc Thủy thì khác, bọn họ chỉ cần nhìn một cái là nhận ra Huyết Ngưng Bảo Thể, đây không thể nào là sản phẩm của Thần vực.

Bọn họ chỉ thắc mắc ai lại bằng lòng hy sinh chính mình để tạo ra Âm Dương Lô Đỉnh, luyện thành bảo thể này?

“La Chinh, bọn họ là ai?” Lão Kim vội hỏi.

“Là phụ thân và mẫu thân ta” La Chinh mỉm cười: “Bọn họ muốn gặp các ngươi”

Giống như lúc nãy, phụ thân của La Chinh bị nhóm người lão Kim dứt khoát làm lơ, ánh mắt của bọn họ đồng loạt đổ dồn vào Lê Lạc Thủy.

“Mẫu thân? Vậy chẳng phải nàng là…” Trì Nghĩa hiểu ra đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận