Bách Luyện Thành Thần

Chương 3274: Tự bạo

rên mặt đám người La Chinh, Diễm Phi đều hiện lên vẻ kinh ngạcNhóm cường giả như Đế Tuấn có ý chí vô cùng kiên định, một khi lựa chọn con đường nào, cho dù là sai cũng sẽ không chùn bước mà đi tiếp. Bây giờ chỉ mới dựa vào mấy câu mấy lời của Đế Tuấn bản tôn mà đã thay đổi?

Nhưng Đế Tuấn bản tôn lại như đã đoán được trước, vẻ mặt như thường.

Tính cách của Đế Tuấn và Đế Tuấn bản tôn giống nhau, ông biết “bản sao” này giống như mình, không chấp nhận nổi lừa dối và phản bội.

Đế Tuấn “bản sao” đã từng là vương của cả tộc Kim Ô, không thể nói là phản bội gì được, bất kỳ chiều hướng nào của tộc Kim Ô đều tiến về phía trước theo ý chí của ông ta, nhưng sau khi “bản sao” phát hiện thân thế của mình thì tình huống lại khác…

Ban đầu vì lựa chọn con đường kia mà Đế Tuấn “bản sao” đã tranh luận với Đông Hoàng Thái Nhất bản sao không ngừng, bây giờ cuối cùng chứng minh là mình đã sai, đương nhiên ông ta không chấp nhận nổi.

“Nếu như ngươi bằng lòng thì đương nhiên có thể” Đế Tuấn bản tôn trả lời.

Đế Tuấn gật đầu…

Ông ta vô cùng hứng thú với sức mạnh huyết mạch của Kim Ô. Ông ta còn muốn tìm hiểu về Nhân tộc trong quá khứ, Đế Tuấn trong quá khứ rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Nhưng ngay khi Đế Tuấn vừa mới gật đầu, con mắt trước trán của ông ta bỗng lóe lên một mũi nhọn màu đen hình tam giác, từ trong con mắt phát ra một tiếng kêu quái dị: “Ha ha ha, ngươi bằng lòng thì có ích gì? Phải hỏi xem bọn ta có bằng lòng hay không!”

Đế Tuấn nghe thấy con mắt trước trán nói ra lời này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Ngươi, ngươi là ai?”

Con mắt này là tộc Nguyên Linh ban cho Đế Tuấn, nhưng trước giờ Đế Tuấn đều dùng để liên lạc với Cơ Hiên Viên, Thần Nông bọn họ, hoặc là mượn tín vật Bỉ Ngạn của nhau để dùng mà thôi. Bây giờ tiếng kêu từ trong con mắt phát ra tuyệt đối không phải một trong số họ!

“Ta là ai? Khà khà khà…” Giọng nói kia cũng không trả lời.

“Ta biết ngươi là ai”

Trên đỉnh đầu La Chinh lại hiện ra một bóng người, người này chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Lúc La Chinh để khí hồn của Đế Tuấn, Hậu Nghệ, Đông Hoàng đi ra hỗ trợ, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bắt đầu chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Sau khi giọng nói trong con mắt xuất hiện, cuối cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng lựa chọn lộ mặt.

Mũi nhọn màu đen hình tam giác trong con mắt kia nhìn chằm chằm khí hồn của Nguyên Thủy Thiên Tôn, tiếng cười lại càng điên cuồng hơn nữa: “Lại gặp mặt rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ha ha ha, hôm nay chỉ dựa vào một tia khí hồn này mà cũng muốn gây sóng gió?”

Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn bình tĩnh nhìn chằm chằm mũi nhọn màu đen hình tam giác trong con mắt, ngay sau đó nói: “Cơ hội đứng về phía ta”

“Cơ hội đứng về phía ngươi? Đúng là mơ mộng hão huyền, nếu là như vậy tội gì các ngươi cứ núp trong Tam Thập Tam Trọng Thiên? Các ngươi còn không bằng tộc Vô Không!” Mũi nhọn màu đen hình tam giác tiếp tục nói.

Trong toàn bộ Bỉ Ngạn, phàm là chủng tộc thờ Đạo Chung Yên đều bị chèn ép, hoặc là biến mất ở bên trong Bỉ Ngạn, hoặc là gia nhập tộc Nguyên Linh. Cho dù là Nhân tộc đã từng cực thịnh một thời cũng bị nhốt trong Tam Thập Tam Trọng Thiên, duy chỉ có tộc Vô Không là ngoại lệ.

Chủng tộc này lựa chọn đạo hoàn toàn khác với tộc Nguyên Linh, nhưng trước khi tộc Nguyên Linh bắt đầu chèn ép, tộc Vô Không thành công hấp dẫn rất nhiều thiên tài và cường giả trong đại tộc.

Khi tộc Nguyên Linh quay đầu định chuẩn bị chèn ép tộc Vô Không, tộc Vô Không đã lớn mạnh đến mức không cách nào áp chế được…

“Đáng tiếc các ngươi sắp đặt quá muộn” Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ mỉm cười, nói: “Theo ta biết, thế lực của các ngươi ở trong Hỗn Độn không hề chiếm ưu thế”

“Ưu thế đó đối với tộc Nguyên Linh chúng ta không đủ để nhắc đến!”

Có lẽ là vì chứng minh mình vốn không thèm để ý, con mắt kia bỗng chớp một cái.

“Vù!”

Toàn bộ con mắt lập tức trở nên đỏ thẫm, một luồng năng lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong.

Đông Hoàng Thái Nhất canh giữ ở bên cạnh, vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đế Tuấn, ông sợ Đế Tuấn đột nhiên ra tay giết người, như vậy thì phiền phức.

Khi luồng năng lượng kia hiện ra, thân hình ông chợt lóe lên, ngăn cản trước mặt La Chinh.

Mà bản thân Đế Tuấn cũng đoán được gì đó…

Giờ phút này, ông ta nghiêng đầu nhìn những thuộc hạ của mình, Phượng Nữ, Minh Thạch, Bạch Hồ và các tộc nhân tộc Kim Ô, ngay sau đó nói: “Vị Đế Tuấn này mới là Đế Tuấn thật sự, ta chỉ là một bản sao, có lẽ đây là lý do các ngươi phản bội ta, ta bằng lòng tin tưởng, nhưng xin các ngươi đi theo hắn…”

Ông ta nói chuyện, đồng thời toàn thân đã hiện ra rất nhiều khối lập phương nhỏ màu xanh lam, ngay sau đó đã xuất hiện ở trên bầu trời.

“Còn nữa, Diễm Phi, xin hãy tha thứ cho ta…”

Đế Tuấn nhìn xuống Diễm Phi ở phía dưới và nói.

Trong cơ thể Diễm Phi chảy xuôi dòng máu của tộc Kim Ô, cũng là tộc nhân tộc Kim Ô. Năm đó lúc bà gả đi, đương nhiên là do Đế Tuấn đồng ý. Nhưng mâu thuẫn lúc đầu của hai tộc lại xảy ra vì Diễm Phi, toàn bộ mọi người trong Thần Sào đều coi Diễm Phi là kẻ phản bội.

“Bằng!”

Lời còn chưa dứt, con mắt màu đỏ kia đột nhiên nổ tung.

Sở dĩ Đế Tuấn bay lên trời cao là vì không muốn tổn thương đám người La Chinh, Diễm Phi. Có điều mặc dù uy lực của con mắt này mạnh mẽ nhưng phạm vi sóng xung kích cũng không lớn, chẳng qua chỉ nổ nát bấy đầu và nửa thân trên của Đế Tuấn, nửa thân thể còn lại từ trên trời cao rơi thẳng xuống.

“Ngô Hoàng…”

Sau khi tộc nhân tộc Kim Ô thấy cảnh này, kẻ nào người nấy đau đớn như muốn chết.

Phượng Nữ lại đập cánh, bay lên trên, ôm thân thể bị tàn phá của Đế Tuấn vào lòng.

Tuy vì “sự sùng bái huyết mạch”, tộc nhân tộc Kim Ô cần nghe lệnh Đế Tuấn trong đầu La Chinh, nhưng trí nhớ và tình cảm của bọn họ vẫn còn, loại bi thương này phát ra từ sâu trong nội tâm.

Diễm Phi cũng cắn chặt môi, trên gương mặt trắng như tuyết tràn đầy bi thương.

Phượng Ca không có chút tình cảm nào đáng nói với Đế Tuấn, suy cho cùng lúc nàng ra đời, Thiên Cung và tộc Kim Ô đã xích mích với nhau, đối với đám nữ yêu Thần Sào cánh dài kia nàng chỉ càng thêm chán ghét. Nhưng nàng cảm nhận được cảm xúc đau lòng của Diễm Phi, trong lòng cũng không vui vẻ gì.

Tộc trưởng của một thế lực siêu cấp lại chết đi như vậy, đúng là làm người ta thổn thức.

Đế Tuấn vừa chết, ánh mắt của tất cả mọi người lại dừng lại trên người đoàn người Chúc Hồng Khoan.

Ban đầu đám người Chúc Hồng Khoan muốn chạy trốn, đến khi Đế Tuấn giáng xuống Trung Thần Châu đại sát tứ phương, bọn chúng lại không muốn rời đi.

Đến khi đánh chết hết toàn bộ cường giả Thiên Cung, bọn chúng có thể vơ vét trên bảy ngọn núi không kiêng nể gì, tài nguyên bên trong một thế lực siêu cấp rất phong phú đấy.

Ai ngờ đâu Đế Tuấn địch không lại Đông Hoàng Thái Nhất…

Lúc này bọn chúng nghĩ Đế Tuấn có thể mang bọn chúng chạy thoát hay không, với thực lực và khả năng nắm giữ thần thông không gian của Đế Tuấn rất dễ dàng làm được điều này. Nhưng ai ngờ đâu Đế Tuấn lại ngồi xuống nói chuyện với mấy người kia cả buổi. Không biết đã nói những gì, Đế Tuấn bỗng nhiên bay lên không trung, nổ tung…

Từ đầu tới cuối, trên mặt đám người Chúc Hồng Khoan đều đầy vẻ sững sờ. Đã đến bước này, bọn chúng có muốn trốn cũng không có khả năng.

Vào khoảnh khắc con mắt trên trán Đế Tuấn nổ tung, ở một nơi khác trên thế giới mẹ, trên trán Cơ Hiên Viên, Thần Nông và Mẫn Hổ đều truyền tới một cơn chấn động kịch liệt, đợi đến khi bọn họ định cảm nhận con mắt trên trán Đế Tuấn, bên kia đã chìm vào trong bóng tối.

(Hết tập 185)
Bạn cần đăng nhập để bình luận