Bách Luyện Thành Thần

Chương 2202: Điều khiển kiếm mẻ

Đông Phương Thuần Quân thực sự khá thích nhân tài như Thiên KiếmÔng ta còn nghe được rằng, Thiên Kiếm gia nhập Đông Phương gia là vì Đông Phương Nghênh Thanh. Mục đích ông ta ban đôi kiếm Thanh Hoàng Ngũ Hành và Thiếu Nguyệt đương nhiên là vì có ý lôi kéo Thiên Kiếm.

Sau khi ban thưởng hai thanh kiếm, Đông Phương Thuần Quân tiếp tục ban thưởng cho những đệ tử ưu tú khác.

Hoa Thiên Mệnh cất trường kiếm vào trong chiếc nhẫn tu di rồi đứng lặng yên ở trong góc, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Đông Phương Thuần Quân ở trước mặt.

Đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Mệnh nhìn thấy mục tiêu của mình.

Nếu chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên, hắn ta rất khó sinh ra ác cảm với người đàn ông trung niên có gương mặt đôn hậu ấy.

Nhưng số mệnh của Hoa Thiên Mệnh là như vậy, số mệnh này khắc vào tận xương của hắn ta, cho dù trải qua thăng trầm tới mức nào cũng không thể thay đổi được.

Đây cũng là lý do mà La Tiêu tạo ra hắn ta…

Nhờ vào sự giúp đỡ của Đông Phương Nghênh Thanh, hắn ta đã lẻn vào Đông Phương gia. Đây cũng là bước đi đầu tiên của Hoa Thiên Mệnh.

Ở đây, hắn ta sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên để tu luyện, quan trọng hơn là hắn ta có thể giành được Đông Phương gia, thậm chí còn được Đông Phương Thuần Quân tín nhiệm nữa.

Đông Phương Thuần Quân ban thưởng xong liền cùng á thánh trong tộc rời đi.

Các trưởng bối không ở đó nữa, nhóm thanh niên tuấn kiệt trong Thanh Ẩn điện ồn ào hẳn lên.

Thường ngày, những chân thần này không chém giết trong sân đấu thì cũng bế quan tu luyện, hoặc suốt ngày chạy qua chạy lại trong cấm địa, hiếm khi có cơ hội tụ tập chung một chỗ.

Bọn họ có tài năng xuất chúng, đều là kiểu người kiêu căng tự mãn, khi tụ tập cùng nhau khó tránh khỏi sẽ thầm so sánh.

Ánh mắt của đa số bọn họ đều rơi trên người của Hoa Thiên Mệnh và Đông Phương Nghênh Thanh, trong đó tồn tại địch ý không che giấu.

Dù sao nơi đây cũng là Đông Phương gia, các đệ tử tộc chính sao có thể dễ dàng để yên cho một người khác họ đoạt được giải thưởng tốt nhất chứ?

Hoa Thiên Mệnh cũng cảm thấy gì đó. Hắn ta cười nhạt, nói với Đông Phương Nghênh Thanh: “Chúng ta đi thôi”

Đông Phương Nghênh Thanh gật đầu, theo Hoa Thiên Mệnh rời đi.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng ta bước chân vào đảo nổi của Đông Phương gia, không có quá nhiều tình cảm với nơi này. Nếu không phải vì Thiên Kiếm, có thể cả đời này nàng ta cũng sẽ không đặt chân tới đây, mặc dù nàng ta cũng là người có tư cách tiến vào đảo nổi.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vang lên: “Không ngờ chi chữ Hằng của Đông Phương gia ta lại nghèo túng tới mức ấy, nhà mình không có nhân vật nào, đành phải bán con gái đi, mượn hơi một kẻ khác họ. Chuyện này không khỏi quá mất mặt, thật là có lỗi với cái họ “Đông Phương” này, ha ha…”

Nghe được lời ấy, chân mày của Đông Phương Nghênh Thanh nhíu lại.

Gốc rễ nhánh chi của Đông Phương gia rất đồ sộ, sự cạnh tranh bên trong cũng vô cùng kịch liệt.

Mặc dù chi chữ Hằng chỉ là một chi thứ, nhưng trong đó cũng có á thánh trấn giữ, không hề khó khăn tới mức như người kia nói. Chẳng qua người ta có lòng bới móc nên đương nhiên lời nói cũng cực kỳ khó nghe.

Đông Phương Nghênh Thanh cũng biết người kia không nhằm vào mình mà đang nhằm vào Thiên Kiếm, nhưng thật tâm nàng ta không hề muốn Thiên Kiếm bị cuốn vào trong vòng tranh chấp vì mình.

“Đi thôi” Đông Phương Nghênh Thanh kéo Hoa Thiên Mệnh định rời đi, nhưng Hoa Thiên Mệnh lại đứng nguyên tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn ta xoay người lại, cười khẩy rồi cao giọng nói: “Các hạ muốn nhằm vào ta thì cứ trực tiếp nói ra, tội gì phải châm chọc đệ tử cùng tộc với mình? Dùng thủ đoạn nhỏ lẻ ấy chẳng khác nào đang làm trò cười cho thiên hạ!”

“Bộp bộp bộp…”

Một người chậm rãi bước từ trong đám người ra, nhẹ nhàng vỗ tay. Trên đầu người này đội kim quan, người đeo ngọc đỏ, khắp người toát lên cảm giác hào hoa phú quý.

Mọi người đứng yên nhìn gã, thầm nghĩ hôm nay có kịch vui để xem rồi.

Người vừa tới tên là Đông Phương Tốn Phong, là đệ tử sinh ra và lớn lên trên đảo nổi, phụ thân của gã chính là một vị thánh nhân khác của Đông Phương gia.

Tuy gã có thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng tên của gã chưa bao giờ xuất hiện trên ngọc bích chúng thần, nghe đâu là vì cha của gã không cho gã vào sân đấu chúng thần.

“Nghe nói ngươi có biểu hiện phi phàm trong sân đấu chúng thần, bây giờ xem ra đúng là có chút dũng khí đấy. Đông Phương Tốn Phong ta đây sẽ đi thẳng vào vấn đề, xin các hạ chỉ giáo” Trong đôi mắt của Đông Phương Tốn Phong lóe lên vẻ khác thường.

Khóe miệng của Hoa Thiên Mệnh hơi nhếch lên. Đối với loại khiêu chiến như này, hắn ta chẳng bao giờ cự tuyệt. Nói theo cách khác là hắn ta sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để tôi luyện chính mình.



Tại dãy núi Huyền Lôi thuộc Thiên Long vực trong Thần vực, từng tia sét vàng óng lẩn quẩn quanh năm trên đỉnh dãy núi.

Cho dù là chân thần đi lại bên trong dãy núi Huyền Lôi cũng phải cẩn thận, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị Xích Kim Huyền Lôi đánh trúng, lúc đó sẽ không hay ho gì bởi có thể sẽ bị tan thành tro bụi.

Nói chung, nếu là chân thần cấp cao có thực lực cao cường thì có thể đi lại một mình ở trong đó. Còn nếu là chân thần cấp trung và chân thần cấp thấp thì cần phải tụ họp thành đội nhóm, sử dụng các loại thủ đoạn dẫn sét, chặn sét, đi lại cẩn thận.

Hôm nay, trong dãy núi Huyền Lôi xuất hiện một chân thần cấp thấp, hơn nữa y chỉ cầm theo một thanh kiếm mẻ.

“Bùm bùm…”

Một vệt sáng màu vàng kim hiện lên, tiếng do tia Xích Kim Huyền Lôi lớn bằng thùng nước đánh xuống khiến người ta phải đinh tai nhức óc.

Chân thần cấp thấp ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt thoáng có vẻ sợ hãi.

“Này này này, ngươi có chắc là ta phải vào núi một mình không? Có nên chờ một chút không? Nếu có thể gia nhập vào đội ngũ của một vài chân thần thì sẽ dễ dàng hơn một chút” Trên mặt chân thần cấp thấp hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

“Gia nhập vào đội ngũ của những người khác? Ha ha, với tu vi của ngươi, người ta còn chẳng thèm để ý tới thì ai sẽ cho ngươi gia nhập chứ? Huống chi chúng ta đang định đi tìm bí bảo Lôi Sơn, ngươi định chia sẻ nó với những người khác à? Trong số các đạo tử, thực lực của ngươi là yếu nhất, thiên phú kém nhất, lá gan cũng nhỏ nhất. Nếu không nỗ lực, sau này ngay cả tư cách đứng xem ngươi cũng chẳng có đâu” Thanh kiếm mẻ kia châm chọc.

Vị chân thần này chính là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, sau khi y chứng được thần cách thì đã lén lút tới đây cách đây không lâu.

Vừa vào Thần vực, chuyện đầu tiên y làm chính là đi lấy bí bảo Lôi Sơn. Đây chính là kho báu mà chủ nhân trước kia của thanh kiếm mẻ này để lại.

Mặc dù thanh kiếm này nói sự thật, nhưng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vẫn không phục lắm.

Nói đi cũng phải nói lại, y có thể trổ hết tài năng trong Đại Diễn Chi Vũ cũng nhờ thanh kiếm mẻ trong tay, mà bây giờ y vào được Thần vực cũng là nhờ thanh kiếm mẻ này chỉ đường cho.

Có thể nói, mọi thứ mà y có được đều do thanh kiếm mẻ này ban cho.

“Gan của ngươi mới nhỏ!” Y phản bác lại, chân đạp một cái, hóa thành một luồng sáng bay vùn vụt trong dãy núi chập chùng.

“Đoàng, bộp…”

Sau khi y đi vào trong dãy núi Huyền Lôi, Xích Kim Huyền Lôi trên bầu trời này như tìm được mục tiêu, không ngừng bổ về phía y.

Nhưng Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu sử dụng một thân pháp rất quỷ dị, luồn lách linh hoạt tựa như cá trạch trong nước, tránh mọi đòn đánh của Xích Kim Huyền Lôi.

Một vài chân thần trong dãy núi Huyền Lôi nhìn thấy Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đều cảm thấy quái lạ.

“Xem kìa, lại có một gã chân thần cấp thấp vào đây!”

“Đúng là muốn chết mà!”

“Tên nhãi này linh hoạt phết đấy chứ. Ở phía ngoài rìa của dãy núi Huyền Lôi này y còn có thể miễn cưỡng tránh được, nếu như tiến sâu vào bên trong thì y đã chết trăm nghìn lần rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận