Bách Luyện Thành Thần

Chương 3757: Sư đồ gặp nhau

Mấy người La Tiêu, Hoa Thiên Mệnh, Cố Bắc đang ở trên bia mộ tầng ngoài nên không thấy rõ trên đỉnh Thần Vực đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần bị quẳng ra giữa không trung rồi hóa thành mảnh vỡ…Cố Bắc ngẩn ra một lúc lâu, sau đó chỉ thốt lên được hai chữ: “Thần tích…”

“Không cần biết có phải là thần tích hay không, ít ra đã cứu được Thần Vực” Cưu Thánh cười nói.

“Người máu kia đang đứng ở đỉnh Thần Vực! Chúng ta đi xem chút đi!” La Tiêu vừa nói xong, bên ngoài cơ thể ông lập tức tỏa ra gợn sóng không gian. Ông chui vào trong lối đi không gian, bay thẳng về hướng Thần Vực.

“Vẫn còn đầu lâu chưa xử lý xong mà…” Hoa Thiên Mệnh nói.

Hắn ta còn chưa nói hết câu, các Thánh Nhân đã bay biến đâu hết.

Hoa Thiên Mệnh cũng rất muốn đi đến đỉnh Thần Vực nhìn xem rốt cuộc người nọ là ai mà có được thần thông không tưởng như thế. Nhưng vừa nghĩ đến đám đầu lâu này bị bỏ mặc ở đây, Hoa Thiên Mệnh đành kìm lại sự tò mò của mình, tiến thẳng đến đầu lâu to gấp nghìn lần ở gần mình nhất.

“Cô Kiếm!”

Hoa Thiên Mệnh vừa mới lấy tín vật Bỉ Ngạn ra thì đã trông thấy trên đỉnh đầu lâu to gấp nghìn lần này cũng xuất hiện một bóng người, một bóng người màu đỏ máu…

Bóng người đỏ máu cầm một thanh huyết kiếm đâm vào trong đầu lâu to gấp nghìn lần, đầu lâu lập tức biến thành vô số khối vụn rơi rớt trước mặt Hoa Thiên Mệnh.

“Soạt…”

Bóng người màu máu nhanh chóng tan đi.

Nhưng trước khi tan đi, hắn lại quay đầu sang đánh giá Hoa Thiên Mệnh một chút.

Cái nhìn này khiến Hoa Thiên Mệnh ngây ra như phỗng.

Mặc dù đối phương bọc trong một lớp máu thật dày màu đỏ sậm nên không nhìn thấy được dáng vẻ, nhưng đường nét gương mặt lại mang đến cho Hoa Thiên Mệnh một cảm giác hết sức quen thuộc. Đó chính là khuôn mặt của La Chinh!

“Vụt…”

Người máu biến mất trước mặt Hoa Thiên Mệnh.

“Là do mình suy nghĩ nhiều à, sao có thể là La Chinh được…” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu.

Ánh mắt hắn ta lại đặt lên đầu lâu kế tiếp, đó là một đầu lâu to gấp tám trăm lần, mà bên trên đầu lâu này cũng xuất hiện một người máu.

“Dịch chuyển trong chớp mắt? Hay là… phân thân!”

Hoa Thiên Mệnh nhìn sang những đầu lâu khác, bấy giờ hắn ta mới phát hiện trên mỗi một đầu lâu đều có một bóng dáng đỏ ngòm.

Trong Quy Khư Mộ Địa còn có hơn mười nghìn đầu lâu to nhỏ đủ kích cỡ, và cũng có chừng ấy bóng người màu đỏ ra tay. Không lâu sau, những đầu lâu này đều bị bóng người màu đỏ giải quyết hết.

“Nhiều phân thân đến vậy, thực lực còn mạnh như thế. Xem ra ta đã làm điều thừa thãi rồi…”

Hoa Thiên Mệnh vừa nói vừa cười khổ bay về hướng đỉnh Thần Vực.

Trên đỉnh Thần Vực, Lê Lạc Thủy ôm chặt La Chinh trong lòng mình, loáng thoáng còn có tiếng khóc truyền ra.

Linh Thù thì đi tới đi lui quanh La Chinh, đánh giá đứa cháu trai này từ trên xuống dưới hòng so sánh với La Chinh trong ấn tượng của mình.

Nhưng ngoại trừ dung mạo ra thì khí tức của La Chinh hiện giờ khác hẳn với trước kia.

Khi ấy, La Chinh đã nắm giữ hai chân ý của đạo, cả hai chân ý này đều ảnh hưởng đến khí chất của La Chinh, chính là kiểu trong vẻ thẳng thắn ẩn chứa sự sắc bén.

Hiện giờ hình như La Chinh không còn có gì nữa…

Nếu không phải tên này mới quẳng đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần kia lên trời thì Linh Thù sẽ cảm thấy hắn chỉ là một người qua đường tầm thường.

“Mẫu thân, Chinh Nhi không hoàn thành được lời nhắn nhủ của ông ngoại. Tình hình ở thế giới mẹ rất phức tạp, không còn là cảnh tượng như năm xưa nữa, ngay cả việc tự tay đâm chết kẻ địch mà con cũng không làm được. Cơ Hiên Viên và Thần Nông Thị đều đã chết, nhưng lại chết dưới tay kẻ khác. Có điều con đã tìm lại được toàn bộ tàn quân của Cửu Lê rồi, họ đều đang ở trong Lê Sơn” La Chinh nói với Lê Lạc Thủy.

Lê Lạc Thủy ngắm nghía gương mặt của La Chinh, mặc dù hai mắt ửng đỏ nhưng trong mắt toàn là vẻ vui mừng: “Con đã làm rất tốt rồi… Yên Nhi đâu? Yên Nhi có mạnh khỏe không?”

“Con bé không sao cả, hiện giờ cũng ở trong Lê Sơn” La Chinh nói.

“Còn Niệm Nhi?” Lê Lạc Thủy lại truy hỏi.

“Nó… cũng khỏe” La Chinh thoáng ngập ngừng.

Tin tức về La Niệm là tới từ đại đồ đệ Độ Chân của Thái Thượng Lão Quân, La Chinh rất khó miêu tả về trạng thái của thế giới Huyền Lượng cho Lê Lạc Thủy.

Nhưng một thoáng ngập ngừng của La Chinh không thể nào qua được mắt Lê Lạc Thủy: “Niệm Nhi sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Nói ra thì dài lắm, nó không ở trong hỗn độn…” La Chinh chỉ đành nhắm mắt giải thích.

“Dài là thế nào chứ, đây chính là cháu trai ruột của tỷ tỷ mà, ngươi phải giải thích rõ đi…” Linh Thù cũng ở bên cạnh hát đệm.

La Chinh bỗng cảm thấy đầu đau.

Đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến gợn sóng không gian. Nhóm Thánh Nhân Cố Bắc, La Tiêu, Cưu Thánh, Hàm Cửu Di bước ra từ lối đi không gian.

Ngay giây phút khi bọn họ vừa chuyển mắt sang nhìn La Chinh, ánh mắt họ đều đông cứng lại, trong lòng đã nổi cơn sóng to gió lớn.

Khi chuyện khó nhất xảy ra sẽ mang đến cho người ta cảm giác hoang đường.

“La Chinh, đầu lâu to gấp năm chục nghìn lần ban nãy là do con quẳng đi à?” La Tiêu hỏi.

“Là con” La Chinh gật đầu.

“Sao làm được thế?” La Tiêu lại hỏi.

Đáp án này quá thu hút người khác, giờ phút này trong lòng La Tiêu không còn ý nghĩ nào khác ngoài việc muốn biết đáp án…

Trong lòng Cố Bắc, Cưu Thánh, Hàm Cửu Di đại khái cũng có cùng ý nghĩ ấy, hai mắt bọn họ sáng như đuốc nhìn chằm chằm La Chinh.

“Bởi vì đây là thế giới trong cơ thể của con” La Chinh đáp: “Dùng sức mạnh toàn trí toàn năng là con có thể làm được!”

“Thế giới trong cơ thể…” La Tiêu hít vào một hơi thật dài.

Trong lòng các Thánh Nhân đều giật bắn, Cố Bắc nói: “Là nhờ quyển Luyện Khí Pháp và Bí Thuật Hỗn Độn kia à?”

Ban đầu Thái Thượng Lão Quân đã đưa phương pháp này cho Cố Bắc, mà Cố Bắc thì chia làm hai bước truyền lại cho La Chinh, Thái Thượng Luyện Khí Pháp là một, Bí Thuật Hỗn Độn là hai.

Từ lúc đó Cố Bắc đã biết, thế giới trong cơ thể luyện ra bằng cách này khác hẳn so với thế giới trong cơ thể bình thường.

Nhưng ông không ngờ rằng thế giới trong cơ thể có thể trở nên khổng lồ như thế!

La Chinh thấy Cố Bắc bèn bước lên vài bước, sau đó vái chào ông: “Đồ nhi La Chinh, tham kiến sư tôn!”

Lúc ở trong Tiên Phủ La Chinh từng gặp Cố Bắc rồi, nhưng đây chỉ là ảo ảnh mà Cố Bắc để lại thôi. Bây giờ mới xem như là lần đầu tiên gặp sư tôn…

“Mau đứng lên đi!” Cố Bắc vội vàng đỡ La Chinh đứng dậy: “Mặc dù ta nhận ngươi làm đồ đệ nhưng đó chẳng qua là đáp ứng lời mời của phụ thân ngươi thôi, động cơ đã không nghiêm chỉnh rồi, mà ta lại chưa bao giờ tự tay chỉ bảo ngươi. Bây giờ tu vi của ngươi đã sâu không lường được, tiếng sư tôn này ta thẹn không dám nhận!”

“Một ngày làm thầy cả đời làm cha, phân chia sư đồ sao có thế chỉ dựa vào thực lực mạnh yếu? Nếu nói như vậy, đại sư huynh, nhị sư huynh cũng có thể không nhận sư tôn sao?” La Chinh quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy.

Thực lực của Tịnh Vô Huyễn cùng Ngự Thần Phong đã vượt qua Cố Bắc, nhưng vẫn nhận Cố Bắc là sư phụ.

“Bắc huynh, chính là đạo lý này đấy. Tịnh Vô Huyễn huynh nhận, Ngự Thần Phong huynh cũng nhận, vậy tại sao La Chinh huynh lại không nhận?” La Tiêu đứng cạnh nói.

Cố Bắc gật đầu: “Là ta không đúng, e rằng nhận đồ đệ như Chinh Nhi đây chính là việc làm đúng đắn nhất của Cố Bắc cả đời này!”

Dứt lời, ông dìu La Chinh đứng dậy.

Lúc này, Hoa Thiên Mệnh, Tịnh Vô Huyễn cùng Ngự Thần Phong cũng lần lượt bước ra từ lối đi không gian.

Ban đầu khi nhìn thấy La Chinh, họ cũng có vẻ mặt như gặp phải quỷ. Nhất là Ngự Thần Phong, hai mắt trợn tròn còn lớn hơn cả chuông đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận