Bách Luyện Thành Thần

Chương 2768: Đưa ra yêu cầu

Chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng là gốc rễ của Thái Nhất Thiên Cung và có ảnh hưởng rất sâu đối với nhánh Nhân tộc chính thống này. Vì vậy, bảo mấy người Thu Âm Hà, Hà Trì không được động lòng trước nó là điều không thể!Lần này La Chinh chịu viết ra hơn trăm chữ đã là vô cùng hào phóng rồi, nhưng Thu Âm Hà bọn họ đâu có ngại nhiều? Họ chỉ ước gì La Chinh có thể viết ra hết toàn bộ chữ trong Chân Ngộ Thiên.

Bây giờ La Chinh đã biết được lập trường của Thái Nhất Thiên Cung nên hắn rất vui vẻ ở lại đây tu luyện và trưởng thành, thậm chí hòa vào nhánh Nhân tộc chính thống này. Dù sao Cửu Lê cũng không còn tồn tại nữa, nếu thật sự muốn phục hưng thì thực lực không chỉ còn rất yếu kém, mà lực ảnh hưởng cũng vô cùng bé nhỏ.

Chân Ngộ Thiên chính là một thời cơ mà hắn có thể lợi dụng.

“Các vị tiền bối, trong tay tại hạ không chỉ có trăm chữ này” La Chinh chắp tay nói.

Câu trả lời của La Chinh lập tức mang lại hy vọng to lớn cho bốn người ở đây. Nếu Chân Ngộ Thiên được dịch ra hết thì họ sẽ có được thủ đoạn thích pháp mạnh cỡ nào cơ chứ?

“Vậy có bao nhiêu chữ?” Thu Âm Hà liền vội vàng hỏi.

La Chinh khẽ mỉm cười, nói: “Một trăm năm mươi chữ, phần còn lại thì chưa dịch ra”

“Đến một trăm năm mươi chữ cơ à!”

“Chính ngươi tự dịch sao?”

“Hay là có ai khác giúp nữa?”

Mấy người Thu Âm Hà thay nhau truy hỏi.

Những nhân vật như họ mà lại có thái độ như này quả là rất hiếm thấy. Dù sao Chân Ngộ Thiên cũng quá quan trọng, một khi xuất hiện có khi sẽ làm thay đổi địa vị đang ở thế yếu của Thiên Cung hiện giờ!

“Tất cả đều do ta tự giải nghĩa, nhưng dịch được một trăm năm mươi chữ này đã là cực hạn rồi. Phạn văn ở phía sau có cấu trúc quá phức tạp, ta tạm thời còn chưa dịch được” La Chinh đáp.

Hắn đã suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra câu trả lời như vậy.

“Chân Ngộ Thiên” vốn thuộc về Thiên Cung, mà Thiên Cung đối đãi với hắn không tệ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giao bản dịch hoàn chỉnh cho họ thôi. Chỉ có điều, trước lúc đó hắn nhân cơ hội tranh thủ thêm lợi ích cho mình cũng không có gì là quá đáng.

Đương nhiên La Chinh sẽ không khai ra cho họ biết về sự hiện diện của La Niệm, nếu không bọn họ chắc sẽ suốt ngày bu lại quanh mình, thậm chí có khi còn dùng một vài thủ đoạn nào đó chưa biết nhằm ép La Niệm ra mặt.

Vì vậy, hắn dứt khoát ôm hết mọi chuyện lên người, đợi sau này La Niệm rời khỏi thế giới trong cơ thể rồi lại chuyển danh tiếng sang cho cậu cũng không muộn.

Mấy người Thu Âm Hà không tin lắm. Các dịch giả trong Thiên Cung suốt ngày toàn vùi đầu nghiên cứu Phạn văn mà, nhìn La Chinh có chỗ nào giống một dịch giả đâu?

Song, nói gì thì nói, Chân Ngộ Thiên vẫn là do La Chinh cung cấp. Mặc kệ mấy chữ này là do hắn dịch hay là người khác dịch thì bọn họ cũng không thể nào truy hỏi được.

“La Chinh, ngươi có lòng tin sẽ dịch được phần nội dung còn lại không?” Lâm Chiến Đình cũng ân cần hỏi.

La Chinh thận trọng nói: “Mấy chuyện như giải nghĩa Phạn văn có quá nhiều thứ không xác định. Ta không dám bảo rằng mình hoàn toàn chắc chắn”

La Chinh không dại gì mà bảo đảm chắc chắn với họ.

“Vậy có thể cho bọn ta xem qua nội dung của một trăm năm mươi chữ kia không?” Hà Trì cũng lên tiếng hỏi.

Chỉ cần là nội dung của Chân Ngộ Thiên thì dù chỉ có một chữ cũng mang giá trị vô cùng to lớn.

“Đợi ta quay về Tâm Lưu kiếm phái rồi, ta sẽ viết ra một trăm năm mươi chữ đó. Nếu các vị tiền bối muốn xem thì cứ đến Tâm Lưu kiếm phái là được” La Chinh gật đầu.

Thái độ hào phóng của La Chinh khiến mấy người Hà Trì, Lâm Chiến Đình ngượng ngùng không thôi. Bọn họ hiện đang là trụ cột vững chắc của Thiên Cung, vậy mà lại trông mong đòi đồ từ một tiểu bối. Mặc dù không ra thể thống gì nhưng vẫn có thể cảm thông được.

Hà Trì nghĩ một lúc rồi nói: “Một trăm năm mươi chữ của Chân Ngộ Thiên là cực kỳ hiếm có, bọn ta không thể lấy không được. Thế này đi, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu cho mỗi người trong số bốn người chúng ta, ngươi thấy được không?”

Thu Âm Hà và Lâm Chiến Đình cũng không phải người nhỏ mọn, Hà Trì đã nói vậy rồi nên họ cũng dứt khoát gật đầu. Thu Âm Hà còn nói: “Không cần biết ngươi thiếu thứ gì, ngươi đều có thể mở miệng”

Nếu họ đã chủ động nói ra thì La Chinh cũng không định từ chối. Hắn liền hỏi: “Không biết trong Thiên Cung chúng ta có còn Bỉ Ngạn Đạo Bảo được chế tạo từ phong thạch không?”

Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, bốn người kia liền quay sang nhìn nhau.

Đương nhiên Bỉ Ngạn Đạo Bảo khá hiếm, nhưng đối với những nhân vật như họ thì muốn làm ra một, hai món cũng chẳng phải việc gì khó. Chỉ có điều, tín vật Bỉ Ngạn được chế tạo từ phong thạch thì quá ít, bởi vì phong thạch vốn đã là loại vật liệu chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

“Không phải ta vừa thưởng Phong Loan kiếm cho ngươi đấy sao, ngươi còn cần Bỉ Ngạn Đạo Bảo chế tạo từ phong thạch nữa à?” Hà Trì suy nghĩ một chút liền nắm được trọng điểm trong đó. Thứ mà La Chinh muốn chắc không phải Bỉ Ngạn Đạo Bảo, mà là phong thạch.

Nhưng phong thạch quá đặc biệt, ngoại trừ dùng nó để rèn đúc binh khí thì gần như không thể di chuyển đi. Dù La Chinh muốn tìm phong thạch cũng chỉ có thể tìm mấy Bỉ Ngạn Đạo Bảo kia thôi.

“Ngươi muốn phong thạch làm gì?” Thu Âm Hà nghi ngờ nhìn La Chinh. Ông nhớ rõ tộc Kim Ô đúng là tranh giành một viên phong thạch cùng Thiên Cung tại Bích Vân thành, nhưng mục đích khiến La Chinh đến Quan Sơn Châu chỉ là vì công huân.

Chỉ có điều, sau khi phong thạch bị Tô gia hòa tan thì đã biến mất trong lúc bị Phượng nữ truy đuổi, đây cũng là một điểm đáng ngờ. Nhưng dù La Chinh có lấy được chất lỏng phong thạch thì không có đại trận luyện khí của Tô gia, hắn cũng chẳng thể làm gì.

“Vãn bối cần dùng phong thạch để tu luyện, nếu các vị tiền bối có thể giúp vãn bối tìm ra thì vãn bối biết ơn vô cùng” La Chinh thành thật trả lời.

Có một số việc La Chinh biết rõ mình không thể gạt được. Bây giờ đã phải nhờ các tiền bối tìm kiếm phong thạch giúp hắn, hắn cũng không cần che giấu nữa.

“Phương pháp tu luyện gì mà phải dùng đến phong thạch!” Hà Trì kinh ngạc thốt lên.

“Ngươi tự xem mình là pháp bảo mà tu luyện à!” Thu Âm Hà thì cười nói.

Ngược lại, Lâm Chiến Đình nhớ tới năng lực đặc thù của La Chinh, dù sao con trai ông ấy cũng là do hắn cứu. Song, mặc dù cơ thể hắn quả thật khác biệt so với người bình thường, nhưng con đường tu luyện phải dùng đến phong thạch như này nghe vẫn hết sức quái dị.

“Ta biết một món Bỉ Ngạn Đạo Bảo được rèn từ phong thạch” Đúng lúc này, ông lão phát cờ bỗng lên tiếng: “Hơn nữa còn nằm ở ngay tại Trung Thần Châu”

Hai mắt La Chinh sáng ngời, hắn chắp tay nói: “Tiền bối mời nói”

“Khối phong thạch ấy được lưu truyền từ những dị tộc khác. Đó là một cây búa chiến, nhưng kỹ thuật rèn đúc lại rất kém. Một khối phong thạch có thể trăm phần trăm chế tạo ra Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu, vậy mà cây búa chiến này lại chỉ là tam lưu. Yêu cầu này, ta có thể giúp ngươi!” Ông lão nói bằng giọng đầy chắc nịch.

“Làm phiền tiền bối” La Chinh cảm ơn rồi nói tiếp: “Đệ tử từng ở tại Long thành một quãng thời gian, có duyên gặp lão tiền bối nhiều lần nhưng vẫn chưa được thỉnh giáo tên gọi của tiền bối”

Khi còn ở Long thành, La Chinh đã nhìn ra ông lão này có tu vi không tầm thường, nhưng hắn hỏi mấy người Ân Nguyệt Hoàn về ông thì lại chẳng ai biết cả.

Người này có thể chuyện trò vui vẻ cùng mấy người Thu Âm Hà thì không thể nào chỉ là hạng vô danh trong Thiên Cung được.

Thu Âm Hà ở bên cạnh mỉm cười: “Tên gọi của vị tiền bối này vẫn không nên nói ra thì hơn. Nhưng ngươi có thể gọi ông ấy là lão Hải”

La Chinh lại cám ơn lần nữa rồi mới hài lòng rời đi.

Tuy Hà Trì bảo La Chinh có thể đưa ra một yêu cầu đối với từng người trong số họ, nhưng La Chinh vẫn hiểu được thế nào là biết chừng biết mực.

Nếu lão Hải có thể thật sự lấy được cây búa kia, hắn sẽ hòa được thêm một khối phong thạch thứ ba vào trong cơ thể, như vậy độ rắn chắc của thân thể hắn sẽ được nâng đến một tầm cao mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận