Bách Luyện Thành Thần

Chương 3843: Trốn cả một đường

Lúc trong lòng La Niệm còn có chút bất an thì cậu chợt trông thấy một chùm sáng màu lam lóe lên ở phía bên trái đỉnh núi. Chùm sáng này bao tròn quanh một phạm vi, sau đó từng bóng dáng khổng lồ xuất hiện trong phạm vi đóVẫn là tộc nhân tộc Bàng Hạo và vẫn có hơn nghìn…

“Khương Tử Nha tiền bối, chúng ta rời khỏi đây đi!”

La Niệm vừa nói vừa giơ Thiên Hoàn Trượng lên. Một cơn gió vô hình đột nhiên quét qua, cuốn hai người họ lên trời và rời khỏi đó thật nhanh.

Các tộc nhân tộc Bàng Hạo thấy La Niệm cùng Khương Tử Nha rời đi thì không hề đuổi theo, mà có đuổi cũng không kịp.

Tộc trưởng nhìn lên bầu trời, mở miệng nói: “Chủ nhân, chúng chạy trốn rồi”

“Ù ù ù…”

Trên đỉnh đầu những tộc nhân Bàng Hạo này xuất hiện vầng sáng bảy màu mờ nhạt, những lớp sóng ánh sáng này dài ngắn không đều, giao thoa với nhau, chỉ thoáng sau đã có một con Cự Côn hiện lên lơ lửng giữa không trung.

Nếu La Chinh thấy được cảnh này thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay, đây chính là Tinh Không Giác Côn mà hắn từng thấy trong Hồn thành.

Tinh Không Giác Côn là tọa kỵ của Khổ Thụ, không được tính là thể sinh mệnh mà là một chùm năng lượng có trí khôn. Tinh Không Giác Côn thân là một thành viên trong Tứ Linh Môn, ắt hẳn nó là tồn tại duy nhất thoát được trận đại kiếp nạn đó.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, nó vẫn luôn quẩn quanh bên ngoài thế giới Hỗn Độn, khi ở trong Tam Thanh Thiên có thể nhìn thấy được sự tồn tại của nó.

Giọng nói của Tinh Không Giác Côn nhanh chóng truyền xuống.

“Yên tâm, chúng không trốn thoát đâu… Chỉ cần ta không giải trừ Tuyệt Đối Tồn Tại Thái thì các ngươi sẽ không chết thật. Ta sẽ tiếp tục phóng các ngươi qua đó, xuất hiện trước mặt chúng hết lần này đến lần khác, mãi đến khi giết được chúng mới thôi”

Tinh Không Giác Côn vẫn luôn là Thánh Thú của tộc Bàng Hạo. Tộc Bàng Hạo – bộ tộc được sinh ra sau đại kiếp nạn – có thể lớn mạnh đến ngày nay không thể không kể đến công lao của lòng thương hại mà Tinh Không Giác Côn dành cho họ.

Kể cả tộc nhân lẫn tộc trưởng đều nghe lời Tinh Không Giác Côn răm rắp, song họ không hề phát hiện ra sự thay đổi của Tinh Không Giác Côn. Phần chóp sừng vốn có nhiều màu nhiều sắc của nó đã pha trộn thêm một điểm đen, mà trong đôi mắt linh động của nó thì có thêm sắc thái mê man.

Hiện giờ Tinh Không Giác Côn đã không phải là Thánh Thú từng che chở họ vô số năm nữa…

“Vù vù vù…”

La Niệm và Khương Tử Nha bay vút đi giữa không trung một đoạn rồi mới chầm chậm tiến vào trong một khu rừng toàn là cây cối cao lớn. Hai người đứng trên tán của một cây cao trong đó, tâm trạng của cả hai đều khá nản. Có điều Khương Tử Nha trầm ổn hơn nhiều, còn La Niệm thì biểu hiện cả tâm trạng ra ngoài qua những hành động của mình.

“Không về được! Để ta lấy được thứ này thì có ích gì!”

La Niệm vừa nói vừa vung vẩy Thiên Hoàn Trượng ra xung quanh.

“Vụt! Xoẹt! Rầm! Răng rắc…”

Vài cú quơ trong đó đánh trúng lên cành cây, thân cây thô to ấy làm sao chịu được sức của La Niệm? Chúng cứ thế gãy lìa cùng tiếng động giòn vang!

May mà bản thân Thiên Hoàn Trượng không phải là vật tầm thường, chỉ một đoạn cây thoạt nhìn xù xì thô ráp mà lại có thể so với kim loại cứng rắn.

Gặp phải bất lợi, bản tính của La Niệm lại bùng nổ ra.

Khương Tử Nha vẫn giữ im lặng.

Làm thế nào để tìm ra thế giới hỗn độn, bản thân ông cũng không có manh mối gì.

Ông biết rất rõ hậu quả của việc không thể trở về…

Lúc La Niệm còn đang trút cơn bức xúc thì trên tán cây cách đó không xa lại có một chùm sáng lam hiện lên.

Giống hệt như trước đó, trong phạm vi mà ánh sáng xanh bọc lại, đám tộc nhân Bàng Hạo chết tiệt kia lại xuất hiện lần nữa!

“Âm hồn bất tán! Các ngươi… Muốn chết!”

Trong cơn xúc động, La Niệm không chút do dự sử dụng Thiên Hoàn Trượng.

“Niệm Nhi!”

Khương Tử Nha định cản không cho La Niệm sử dụng Thiên Hoàn Trượng nhưng đã muộn, lại thêm gần một phần ba sức mạnh của cậu bị rút đi…

Vào lúc đối phó với đối tượng đặc biệt, Thiên Hoàn Trượng đều dùng một năng lực cố định.

Năng lượng bên trong Thiên Hoàn Trượng chợt lóe lên, một trận chớp giật khủng khiếp tiếp tục bao kín lấy tộc nhân tộc Bàng Hạo.

“Ầm…”

Chỉ trong nháy mắt, tính mạng của những tộc nhân Bàng Hạo này đã bị kết thúc.

Tiếng vang của trận chớp giật khiến một vài con chim bị kinh sợ, bay loạn khắp nơi và kêu lên liên hồi.

Sau lần bị rút sức mạnh này, La Niệm cảm thấy vô cùng suy yếu. Mặc dù năng lực khôi phục của cơ thể cậu rất mạnh nhưng vẫn không chịu nổi việc tiêu xài quá trớn như thế.

Vừa đánh giết đám tộc nhân Bàng Hạo này xong thì một tia sáng màu lam lại vẽ vòng tròn trên tán cây khác, những kẻ khổng lồ xuất hiện lần nữa!

“Đừng dây dưa với chúng, đi thôi!” Khương Tử Nha nói.

La Niệm gật gật đầu, cố dốc sức giơ Thiên Hoàn Trượng lên và tạo ra cơn gió cuốn cậu cùng Khương Tử Nha lên không trung.

Nếu tộc nhân Bàng Hạo đã có thể đuổi theo cả một đường, vậy nhất định La Niệm và Khương Tử Nha đã bị theo dấu. Đối phương chọn cách núp sau lưng tộc Bàng Hạo không phải vì e ngại La Niệm cậu mà là Thiên Hoàn Trượng trong tay cậu… Một khi đối phương nhìn ra sức mạnh của cậu đã suy kiệt thì e là sẽ trực tiếp ra tay cướp lấy.

“Vụt…”

“Khương Tử Nha tiền bối, có thứ gì giúp bổ sung năng lượng không?”

“Thần Tinh, có ăn không?”

“…”

Tinh Mạn Giới có một bộ tiêu chuẩn cao hơn, nếu dùng vật chất của thế giới thứ cấp càng thấp để bồi bổ thì hiệu quả càng thấp.

Sau khi bay được một khoảng, hai người lại đáp xuống lần nữa.

Nhưng tình huống vẫn y hệt như trước đó, chỉ cần hai người họ chạm đến mặt đất là tia sáng xanh lam kia sẽ xuất hiện ngay như hình với bóng, đồng thời phóng đám khổng lồ kia ra, ép cho La Niệm buộc phải bay lên không trung lần nữa.

Sau ba, bốn lần lặp đi lặp lại như vậy, La Niệm cảm thấy sức lực của mình không những không khôi phục được mà ngược lại, còn đang suy yếu dần! Cứ thế này thì sớm muộn gì cũng tiêu đời!

Sau khi nhận ra điều này, La Niệm bỗng kiên quyết: “Đưa bọn ta lên đỉnh Thánh Trụ!”

“Soạt!”

Tầng cấp thế giới càng cao thì càng khó dịch chuyển không gian, trong lòng La Niệm cũng không chắc liệu Thiên Hoàn Trượng có thể tiến hành dịch chuyển được hay không, cậu lại càng không biết liệu sức mình có chịu đựng được không.

Thiên Hoàn Trượng rút đi gần hết toàn bộ sức mạnh của cơ thể La Niệm, khi sức mạnh cơ thể không đủ, nó thậm chí còn bắt đầu rút lực linh hồn!

La Niệm cảm thấy trời đất quay cuồng đến mức suýt ngất đi, sau đó hai người họ đã được bọc trong một chùm sáng màu lam và biến mất trên không trung.

Một giây sau… hai người đã đi đến đỉnh Thánh Trụ.

Khương Tử Nha đứng trên đó vững vàng, còn La Niệm thì cả người đều không còn sức lực, cứ thế bị đập lên.

“Tiền bối, mau, mau nói với phụ thân ta…”

Với tình hình hiện tại thì e rằng họ không tiến vào thế giới hỗn độn được, khả năng duy nhất chính là gọi La Chinh ra đây.

La Niệm ráng dốc hết chút sức mạnh cuối cùng là để liều mạng đánh cược cho việc này.

Khương Tử Nha không nói hai lời, đi thẳng đến phần rìa Thánh Trụ và đặt ngón tay lên sợi dây kết nối với Cô kiếm, bắt đầu gảy nhẹ.

Lần trước ông đã được thấy La Niệm thực hiện việc này, với trí tuệ của ông thì chỉ cần nhìn một chút là đã rõ.



Trên đài Phỉ Thúy, cả nhóm La Chinh vẫn đang chờ đợi.

Khoảng cách từ Thánh Trụ đến thế giới hỗn độn không tính là xa, lúc nào Khương Tử Nha cũng có thể mang theo La Niệm giáng lâm đến từ trong không gian Tắc San.

Thời gian dần trôi, họ càng lúc càng không kiên nhẫn được nữa.

“Sao còn chưa giáng lâm?”

“Không gian Tắc San không thể nào giáng lâm à?”

“Có lẽ họ không tìm ra đường về…”

“Hay là xảy ra sự cố gì rồi?”

Lúc mọi người ở đây đang lòng nóng như lửa đốt thì Cô kiếm của Hoa Thiên Mệnh bỗng rung lên, bên kia truyền đến tin tức mới.

“Ta là Khương Tử Nha, bọn ta không tìm thấy thế giới hỗn độn, không thể trở về!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận