Bách Luyện Thành Thần

Chương 3192: Bức tượng mạnh mẽ

Tuy La Chinh mới chỉ gặp Xi Vưu một lần nhưng đã nhìn thấy bức tượng Xi Vưu rất nhiều lầnBức tượng Xi Vưu này không khác gì những bức tượng trước kia La Chinh từng gặp!

Có bức tượng của Nữ Oa, có bức tượng của Xi Vưu, vậy có tượng của Phục Hy, Đông Hoàng không nhỉ?

Lúc trong lòng hắn đang có suy nghĩ này thì Phượng Ca khẽ kéo La Chinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào một bức tượng trong đó. Bức tượng kia nửa quỳ, một thanh trường kiếm đâm xuống đất, chính là bức tượng của Đông Hoàng…

“Tại sao bức tượng của phụ hoàng lại ở đây?” Phượng Ca hỏi nhỏ.

La Chinh híp mắt liếc nhìn những bức tượng này, theo lý mà nói bên trong những bức tượng này chắc chắn phải có Liệt Sơn Thị, Đế Hồng Thị mới đúng, nhưng La Chinh chưa từng nhìn thấy bọn họ, không biết bọn họ có nằm trong số đó hay không.

“E rằng bức tượng ở nơi này cũng không phải bản thân Đông Hoàng” La Chinh nói.

“Không phải phụ hoàng?” Trong mắt Phượng Ca hiện ra vẻ hoang mang.

“Đúng thế” La Chinh gật đầu.

Từ việc Nữ Oa chịu tặng Lục Văn Định Huyết Bí Chủng kia xem ra nàng không hề biết trong hạt giống đó có chìa khóa Bỉ Ngạn, chỉ sợ cũng không biết sự tồn tại của ngôi thần miếu này.

Ngôi thần miếu này đứng sừng sững ở đây qua bao nhiêu năm tháng như thế, e rằng đã trải qua hơn nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn…

Cho dù là Đông Hoàng hay là Xi Vưu, thậm chí là Nữ Oa, Phục Hy cũng không thể đặt bức tượng của mình vào bên trong ngôi thần miếu này được.

“Không phải phụ hoàng, tại sao dáng vẻ lại giống phụ hoàng như đúc, chuyện này không có khả năng đúng không? Rốt cuộc ngôi thần miếu này là nơi nào…” Vẻ mặt Phượng Ca đầy ngờ vực.

Phượng Ca không biết nguồn gốc của vòng Hỗn Độn này, đương nhiên không hiểu được.

Nhờ 9527 và Thanh Ngọc Chi Linh, La Chinh đã hiểu biết không ít về kỷ nguyên Hỗn Độn, còn thông qua Nữ Oa thấy được lai lịch của Nhân tộc.

Nhân tộc vốn không nên tồn tại trong kỷ nguyên Hỗn Độn này, mà là do Nhân tộc ở Bỉ Ngạn lén tạo ra.

Khi Nữ Oa phơi bày chuyện ấy ra cho mình xem, trong lòng La Chinh đã thắc mắc: Tại sao Nữ Oa lại sinh ra Nữ Oa? Phục Hy lại sinh ra chính Phục Hy?

Như vậy Hiên Viên hoàng đế của Đế Hồng Thị, Thần Nông của Liệt Sơn Thị, Đông Hoàng, Xi Vưu, những người này cũng đều tự sinh ra chính bản thân mình?

Lúc nhìn thấy những bức tượng bên trong đại điện, nỗi thắc mắc trong lòng La Chinh lập tức sáng tỏ.

Cho dù là Nữ Oa hay là Phục Hy, có lẽ đều đã tồn tại ở trong văn minh nhân loại số bảy mươi bảy, bọn họ chính là những cường giả đứng đầu thời đại đó, lúc không thể hoàn thành Chung Yên đã tiến vào Bỉ Ngạn, trở thành Nhân tộc Bỉ Ngạn.

Lúc rải hạt giống loài người vào một vòng Hỗn Độn mới, đương nhiên sẽ ưu tiên tung thế thân của mình vào.

Con cái của những thế thân kia sẽ di truyền huyết mạch cường đại của bọn họ, thế là Nữ Oa lập ra Lê Sơn, Hiên Viên hoàng đế lập ra Hữu Hùng Thị, Đông Hoàng Thái Nhất dùng một thanh kiếm lôi kéo tộc nhân trong thiên hạ, tạo thành Thái Nhất Thiên Cung!

“E là vị Đông Hoàng này mới là Đông Hoàng thật sự, còn phụ hoàng của Phượng Ca ngươi chắc hẳn là thế thân mà ông ta tung ra” La Chinh tiếp tục giải thích, hắn rất chắc chắn về phán đoán của mình.

“Sao có thể…”

Ngay khi Phượng Ca vẫn còn đang hoang mang, Nguyệt Hỏa Nô và Vô Không Chi Linh cũng đã lao vào.

“Thật không dám tin, ngôi thần miếu này lại được mở ra như vậy!” Cô gái Nhân tộc trong Vô Không Chi Linh đánh giá xung quanh, trong giọng nói tràn đầy thán phục.

“Cộc cộc cộc…”

Sau khi bước vào, Nguyệt Hỏa Nô số mười hai không nói lời nào đã chạy thẳng tới giữa đại điện.

“Cho rằng động tác của mình nhanh lắm hả?” Cô gái Nhân tộc bật cười. Nàng ta chỉ ra giữa không trung, máu bên trong quả cầu màu đỏ nhanh chóng đọng lại, dùng máu ngưng tụ thành một sợi xích cuốn về phía số mười hai.

“Ầm!”

Sợi dây xích này mới bay ra chừng hai trượng, Nguyệt Hỏa Nô số mười ba đã đạp lên trên sợi xích, sợi xích kia như có linh trí, nhanh chóng quấn quanh thân thể của nó.

Trên mặt Nguyệt Hỏa Nô số mười ba hiện ra vẻ đau khổ, nhưng sau khi nó chặn sợi xích này lại, số mười hai đã xông thẳng tới giữa đại điện.

Ở giữa đại điện có một bức tượng độc lập, bức tượng này giống y hệt với bức tượng ở bên ngoài thần miếu, vẻ mặt tượng đá đầy bình tĩnh nhìn xuống bệ đá hình vuông trước mắt, trên bệ đá chỉ có một thẻ tre màu xanh lam lặng lẽ bay lơ lửng ở trên cao.

Lúc La Chinh và Phượng Ca tiến vào ngôi thần miếu này, ánh mắt đã bị những bức tượng của Đông Hoàng, Phục Hy, Nữ Oa hấp dẫn nên bỏ quên sự tồn tại của thẻ tre, mà số mười hai lao tới phăm phăm như vậy, mục đích chính là vì thẻ tre kia!

“Ha ha ha…”

Số mười hai phát ra một tiếng cười kỳ quái.

Thật ra số mười hai cũng không ý thức được giá trị của ngôi thần miếu này, nó chỉ là nô lệ của tộc Nguyên Linh mà thôi.

Có điều tộc Nguyên Linh coi trọng ngôi thần miếu này như vậy, nếu nó mang vật có giá trị về, có lẽ địa vị của nó sẽ tăng cao! Rất có thể nó sẽ nhảy một phát từ số mười hai lên thành số một!

Nhưng lúc Nguyệt Hỏa Nô kia đưa tay về phía thẻ tre, bức tượng vốn đang cúi đầu đọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Bức tượng kia nhìn Nguyệt Hỏa Nô, trên gương mặt được điêu khắc từ đá lại hiện ra vẻ nghi hoặc: “Đáng lẽ người mở thần miếu ra chỉ có thể là Nhân tộc mới đúng, sao ngươi có thể tiến vào nơi này?”

“Liên quan quái gì đến ngươi!”

Bàn tay của số mười hai đưa ra đánh thẳng về phía bức tượng, một chưởng này đánh xuống đương nhiên có thể đánh một bức tượng đá nát bấy.

Nhưng số mười hai lại không nghĩ tới bức tượng của người này cũng đang đứng sừng sững ở bên ngoài thần miếu.

Nếu bức tượng của ông có thể phá hỏng dễ dàng như vậy, với mức độ chán ghét của tộc Vô Không, Nguyên Linh đối với ông, bức tượng đã bị bọn họ đánh vỡ đến mức mảnh vụn cũng không còn từ lâu rồi, nhưng cho tới tận hôm nay bức tượng bên ngoài thần miếu vẫn đứng vững nơi đó, chưa từng bị phá hỏng chút nào!

Lúc số mười hai đánh một chưởng ra, trên mặt bức tượng lại nở nụ cười, tay ông bỗng đưa ra, xòe tay, khẽ chỉ một cái trên không trung.

“Ầm!”

Trong đại điện bỗng truyền ra một tiếng đổ vỡ.

Thân thể vạm vỡ cao lớn như núi của số mười hai đã hoàn toàn cứng ngắc, như bị ngừng lại tại chỗ.

Ở trên vai phải số mười hai, một linh hạch lăn thẳng xuống, mà trên đường lăn xuống, viên linh hạch kia vỡ vụn thành bột hoàn toàn.

“Ào ào…”

Linh hạch đã vỡ, đồng nghĩa với Nguyệt Hỏa Nô hoàn toàn biến mất.

Ngọn lửa trong cơ thể nó tiêu tán trong phút chốc…

Áo giáp trên người lại rơi vương vãi đầy đất.

“Linh hạch, linh hạch vỡ rồi?” Gương mặt hình thành từ ngọn lửa của Nguyệt Hỏa Nô số mười ba không ngừng vặn vẹo, truyền ra cảm xúc hoảng sợ.

Nguyệt Hỏa Nô rất khó bị giết chết!

Phương pháp bình thường căn bản không cách nào phá vỡ linh hạch!

Số mười bốn đã “chết” hai lần nhưng chỉ cần có bụi sao, nó lập tức sẽ khỏe mạnh như thường.

Nhưng bức tượng kia chỉ nhẹ nhàng trỏ một cái đã làm linh hạch nát bấy, đánh chết số mười hai…

Sau khi bức tượng kia đánh chết số mười hai cũng không dừng tay, lại nghe ông lẩm bẩm thuật lại một câu: “Nếu nơi này có dị tộc tiến vào…”

“Vèo…”

“Vèo…”

Lại hai ngón tay vô hình xuyên qua.

Nguyệt Hỏa Nô số mười ba xoay người muốn chạy trốn, nhưng khi ngón tay xuyên qua, thân thể nó chấn động kịch liệt, linh hạch trong cơ thể đã nát vụn, Huyễn Kim Tinh Hỏa tạo thành thân thể lập tức bị dập tắt…

Mà một ngón tay vô hình khác đánh vào bên trong một Vô Không Chi Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận