Bách Luyện Thành Thần

Chương 3466: Trở lại

Ở rất nhiều thời điểm, vĩnh hằng đại biểu cho diệt vong. Nước chảy không hao mòn, trục cửa không bị mối mọt, chỉ có sự vật biến động mới tính là vĩnh hằng thực sựKhỉ đồng suy nghĩ rất lâu, sau khi La Chinh xông tới cuối cùng nó cũng hiểu ra. Nếu Vĩnh Hằng thần đình mất đi những “Thụ Huyết Giả” này thì nó cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.

Khi khóa thời gian rơi xuống, đại biểu Vĩnh Hằng thần đình đã hoàn thành sứ mạng của nó, Vĩnh Hằng thần đình đã vĩnh viễn diệt vong.

Nhưng cuối cùng vẫn có người xông vào, ngâm mình trong chén thánh.

Thật ra thằng nhóc Nhân tộc trong chén đã kéo dài tuổi thọ của Vĩnh Hằng thần đình, hắn mang tới thay đổi.

Suy nghĩ của người đồng ở bên cạnh cũng tương tự, cũng lên tiếng ngăn cản chim đồng và rắn đồng.

Bốn bức tượng đồng xanh nhanh chóng thống nhất suy nghĩ, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn chén thánh.

Trong bóng tối, tất cả đốm sáng hiện ra trước mặt La Chinh đều đã được thắp lên, những đốm sáng này tạo thành bốn hình tam giác chỉnh tề.

Hàm nghĩa ở bên trong là tất cả đều do La Chinh nắm giữ.

“Hàm nghĩa của sức mạnh này hoàn toàn vượt ra khỏi hạn chế bên trong hỗn độn…” La Chinh lẩm bẩm.

Nếu như nói sức mạnh của ba nghìn thần đạo là căn cứ vào sức mạnh bản nguyên nhất của một hỗn độn, cũng là gốc rễ tạo thành hỗn độn, như vậy ba trăm bảy mươi ba loại sức mạnh trong bốn hình tam giác này lại càng bác đại tinh thâm hơn, nó bao gồm nhiều hơn, cũng là sức mạnh căn cứ vào quy tắc cao hơn mà hình thành.

Vậy có thể xưng là khởi nguyên của tất cả mọi thứ…

Trong lòng La Chinh dường như có một tia chớp xẹt qua, một cảm giác sáng tỏ lướt qua đầu hắn.

“Oành!”

Sau khi tất cả ánh sáng vàng nổ tung, đôi mắt La Chinh bỗng nhiên mở ra.

Nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức (*), ý thức nhanh chóng trở về, mà sau khi chúng trở về, La Chinh lại hơi không thích ứng được.

(*) Nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức: Mắt, tai, mũi, lưỡi, cơ thể.

Hắn nằm trong chén thánh, ngơ ngác nhìn lên nóc của Vĩnh Hằng thần đình, ý thức trôi bồng bềnh.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, cánh tay, hai chân, thân thể nhanh chóng thích ứng!

“Phù!”

La Chinh xoay người một cái rồi nhảy lên, khi hắn nhìn xuống dưới mới chú ý tới ở quảng trường đã có thêm một bản đồ hoàn mỹ.

“Phịch, phịch, phịch, phịch!”

Bốn bức tượng đồng xanh lại nhảy vào quảng trường lần nữa, lần này bọn họ đều lộ vẻ mặt cung kính.

Thực tế chỉ cần được Khởi Nguyên Thần Huyết thừa nhận đã đủ để nhận được sự tôn kính của bọn họ, dù sao sinh linh có thể khiến Khởi Nguyên Thần Huyết thừa nhận cũng thuộc về bậc thiên tài đứng đầu Tứ Linh Môn.

Mà La Chinh thực tế là trực tiếp hấp thu Khởi Nguyên Thần Huyết!

Bọn họ đã không thể nào định nghĩa La Chinh, trong hiểu biết của bọn họ căn bản chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

“Nhân loại kế thừa Khởi Nguyên Thần Huyết, ngươi có tính toán gì?” Người đồng chắp tay với La Chinh, cung kính hỏi.

La Chinh cũng biết thái độ của bọn họ với mình thay đổi rất lớn, nguyên nhân là do mình đã dung hợp huyết mạch.

Sau khi dung hợp huyết mạch, đáng để bọn họ tôn kính như vậy?

Xem ra huyết mạch cấp khởi nguyên đúng là không tầm thường…

“Có tính toán gì? Đương nhiên là trở về thế giới của ta” La Chinh nói.

La Chinh tự nhận là không có quá nhiều liên hệ với Vĩnh Hằng thần đình, hiện tại mục đích đã đạt được, đương nhiên là phải trở về.

Mình bị kẹt ở chỗ này lâu như vậy, không biết Thiên Cung có xảy ra chuyện gì không.

Gương mặt của bốn bức tượng đồng xanh đều hơi nghiêm lại…

Bọn họ đại khái đều đã đoán được La Chinh tới từ một thế giới khác. Ở trong mắt những bức tượng đồng xanh này, những thế giới kia căn bản không đáng nhắc tới.

Quan trọng nhất chính là Vĩnh Hằng thần đình và xiềng xích đang quấn lấy nó – chiếc khóa thời gian đang đóng băng Vĩnh Hằng thần đình lại kia.

“Trở về thế giới cũ? Chuyện đó đâu quan trọng?” Khỉ đồng nhanh mồm nhanh miệng nói.

La Chinh kinh ngạc nhìn con khỉ kia: “Vậy ngươi nói cái gì quan trọng?”

“Ngươi lấy đi Khởi Nguyên Thần Huyết, có thể tính là chủ nhân của Vĩnh Hằng thần đình, chẳng lẽ ngươi không muốn khôi phục lại Vĩnh Hằng thần đình?” Người đồng vẻ mặt ôn hòa nói.

La Chinh lập tức bật cười: “Chủ nhân? Các ngươi nghĩ vậy à?”

Bốn bức tượng đồng xanh nhìn nhau, La Chinh lập tức nhìn thấu tâm tư của bọn họ.

Chủ nhân thật sự của Vĩnh Hằng thần đình là Tứ Linh Môn. Mục đích tồn tại của những bức tượng này là vì bảo vệ Khởi Nguyên Thần Huyết, theo lý là phải đời đời bảo vệ nó. Có điều sự xuất hiện của La Chinh đã khiến trong lòng bốn bức tượng đồng xanh cũng có suy nghĩ khác.

Hắn đã hấp thụ Khởi Nguyên Thần Huyết, cũng có thể coi như chủ nhân của Vĩnh Hằng thần đình, khôi phục lại Vĩnh Hằng thần đình không quá phận đúng không?

“Ta không phải chủ nhân nơi này, ta chỉ dựa theo quy định lấy được thứ mình cần” Sau khi suy nghĩ một lát, La Chinh mới lên tiếng: “Có lẽ vào thời điểm thích hợp ta sẽ trở về nơi này, nhưng bây giờ ta phải trở về thế giới cũ”

Vừa nói, mũi chân của La Chinh đã khẽ đạp lên mặt đất.

“Vù…”

Một hình vuông lập tức khuếch tán ra từ dưới chân La Chinh, mặt đất lập tức mở ra một lối đi, La Chinh trực tiếp rơi vào trong đó.

“Vèo!”

Rơi thẳng xuống dưới, La Chinh rơi vào không gian bên dưới, mà bên trong không gian này chính là huyết mạch “Vô Lượng Thủy Không”.

La Chinh tiến vào Vĩnh Hằng thần đình đã được một thời gian, vị “người nhện” bị nhốt ở bên trong khối vuông tin rằng La Chinh đã chết, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.

Suýt chút nữa…

Suýt chút nữa mình có thể thoát khỏi cái nơi kỳ quái này.

Thậm chí còn có cơ hội dung hợp Khởi Nguyên Thần Huyết!

Thật sự là quá đáng tiếc…

Trong đầu người nhện kia đã từng tưởng tượng lúc đấy mình nên xử lý như thế nào mới có thể hoàn toàn dụ La Chinh tiến vào trong khối vuông. Nhưng chuyện đã qua, có đưa ra nhiều giả thuyết đến đâu đi nữa cũng phí công.

Lúc người nhện vẫn luôn đắm chìm trong hối tiếc, La Chinh lại xuất hiện bên trong vùng không gian này một cách đầy quỷ dị.

Trên gương mặt như Trương Phi của người nhện kia hiện lên một chút hy vọng, đồng thời nghe thấy gã dùng âm thanh phức tạp biểu đạt gì đó với La Chinh.

“Văn minh Thiên Chấp” La Chinh gọi.

Văn minh Thiên Chấp nhanh chóng bắt đầu sử dụng trung tâm Thiên Chấp chuyển đổi âm thanh của người nhện.

“Người trẻ tuổi, ngươi lấy được Khởi Nguyên Thần Huyết rồi?” Người nhện hỏi, gã chắc chắn tên nhóc này không có khả năng lấy được, tên nhóc này chắc là không thu hoạch được gì mới rời khỏi Vĩnh Hằng thần đình.

“Ngươi nói xem?” La Chinh mỉm cười hỏi ngược lại.

“Nếu không lấy được Khởi Nguyên Thần Huyết, ngươi có thể xuống, ta truyền thụ cho ngươi kỹ xảo dung hợp huyết mạch “Vô Lượng Thời Không”, huyết mạch cấp bản nguyên này cũng đủ mạnh đấy!” Người nhện thành khẩn nói, dường như hoàn toàn quên mất chuyện mình từng công kích La Chinh.

La Chinh giả vờ cảm thấy có hứng thú bay xuống, gần như dán chặt vào khối vuông hỏi: “Kỹ xảo gì cơ?”

“Ngươi đưa một ngón tay ra! Ta có thể giúp ngươi cảm ngộ!” Ánh mắt người nhện tràn đầy thành khẩn, gã đang mãnh liệt trông chờ, gần như coi La Chinh là một kẻ ngốc.

Mà giờ phút này dường như La Chinh thật sự biến thành kẻ ngu ngốc, lại đưa một ngón tay tới chỗ khối lập phương.

Ngón tay La Chinh vừa mới chui vào bên trong khối vuông, người nhện đã không nhịn nổi nắm lấy, giống như đó là cọng rơm cứu mạng của gã vậy.

Chỉ cần có thể lôi tên nhóc này vào thì tất cả đều dễ làm, trong lòng người nhện vừa kích động vừa căng thẳng.

Nhưng ngay khi gã mới vừa cầm lấy ngón tay của La Chinh, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận