Bách Luyện Thành Thần

Chương 2592: Quan kiếm

Đối mặt với đợt tấn công bất ngờ của La Chinh, trong lòng Thu Nhật dâng trào tức giậnDù sao Đạo Kiếm Cung cũng là tông môn tu kiếm, đôi bên đấu với nhau cần tuân thủ quy tắc riêng, họ rất khinh thường việc tấn công đột ngột như thế.

Y nào biết, cho dù y với La Chinh có so tài một cách quang minh chính đại thì La Chinh vẫn nắm chắc phần thắng đến chín mươi phần trăm. Chẳng qua hắn lười đấu lâu với tên này nên muốn giải quyết thật nhanh mà thôi.

Lúc Thu Nhật còn đang vô cùng kinh ngạc và không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì La Chinh đã tung đòn đánh vào hàm dưới của y. Y chỉ cảm thấy trong đầu mình bỗng nổ vang, trước mắt lóe lên tia sáng trắng, sau đó bất tỉnh nhân sự.

La Chinh nhìn thoáng qua Thu Nhật đã bị mình đánh ngất rồi lại liếc sang Thu Tư Nguyên với Nguyệt Bạch Hạo đứng hai bên trái phải, cười lạnh hỏi: “Còn muốn ra tay nữa không?”

Hai kẻ kia tận mắt chứng kiến cảnh này mà gương mặt tái mét không còn giọt máu, đâu còn dám ra tay gì nữa? Thế nhưng họ hùng hồ đến đây khiêu chiến, sao có thể nói rút là rút ngay? Thể diện không cho phép họ làm vậy…

“Ra tay!” Thu Tư Nguyên quát to.

Hôm nay bọn họ đã chuẩn bị đủ đồ chơi rồi, có lẽ sẽ có sức liều mạng một phen.

Chỉ sau một nén nhang, ba mươi mấy tên công tử bột lại nằm rạp đầy đất.

Lần này La Chinh đã nương tay rất nhiều rồi, chỉ đánh ngất toàn bộ mọi người trong nhóm bọn họ mà thôi, Ngưng Kiếm Cung cũng không bị phá hỏng chút nào…

Thu Thắng Thủy ngồi trong một nhã thất thuộc học cung, thấy cảnh này chỉ mỉm cười khe khẽ, trong lòng thầm thán phục ánh mắt của Thu học cung.

Nàng đi một chuyến đến Thiên Đô Châu, không những mang về được áo mộ của cung chủ cũ mà quan trọng nhất là còn đưa về được một bảo bối nữa. Tên nhãi này mà đem vào Táng Kiếm Cung thì chắc cũng sẽ thuộc nhóm đứng đầu nhỉ? Có lẽ Ngưng Kiếm Cung không ra hồn này sắp đến ngày trở mình vùng lên rồi?

Xưa nay hắn ta luôn bất mãn về việc mình bị cách chức đến làm học cung của Ngưng Kiếm Cung, nhưng giờ đây trong lòng lại dấy lên chút chờ mong.

Đám người Thu Tư Nguyên và Nguyệt Bạch Hạo bị dạy dỗ hai lần liên tục, rốt cuộc cũng ý thức được rõ ràng vấn đề trước mắt mình.

Gia tộc mà họ dựa vào không ra tay giúp đỡ, ngay cả Thu Nhật cũng chẳng phải là đối thủ đỡ được một hiệp của La Chinh, có thể nói bên người họ căn bản chẳng có tài nguyên nào phản kích lại được La Chinh cả.

Khi nhận ra được vấn đề này rồi, họ rốt cuộc cũng chọn cách chấp nhận số phận, cùng hòa thuận chung sống với mười một đệ tử mới tới.

“La Chinh đại ca, gian phòng tốt nhất trong hậu viện này là của huynh đó!”

“Những người khác cứ dựa theo quy tắc mà phân chia…”

“…”

Đám người Thu Tư Nguyên bỗng thay đổi thái độ hoàn toàn, ngược lại khiến La Chinh không thích ứng cho lắm.

Có điều như này cũng tốt, đỡ phải suốt ngày bị mấy công tử này tìm cách trả thù…

Mặc dù đám thiếu gia công tử này đầy rẫy tính xấu, nhưng một khi đã chấp nhận đối phương thì rất dễ thân cận.

Bọn họ ra tay hào phóng, lại rất có nghĩa khí, mấy ngày nay thường hay mời Lại Hoa Bắc và La Chinh đi tham quan khắp Thất Tinh thành, nhờ vậy mà La Chinh hiểu rõ hơn về lịch sử nguồn gốc của Đạo Kiếm Cung…

Thế nhưng đám công tử ấy lại chẳng bao giờ biết quý trọng tài nguyên tu luyện trước mắt mình.

Thật ra mấy đệ tử con ông cháu cha như Thu Tư Nguyên và Nguyệt Bạch Hạo vốn có thiên phú không tệ, nhưng vì từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên trong gia tộc lớn, địa vị và xuất phát điểm cao hơn người khác rất nhiều, lại thêm người nhà che chở cho nên đương nhiên khó có chí hướng lớn, cũng chẳng có bao nhiêu dã tâm đối với con đường tu luyện.

So ra, mấy người Lại Hoa Bắc cần cù hơn nhiều. Đại đa số thời gian bọn họ đều dành ra để đọc từng chữ trong bản dịch chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng.

Hiện giờ La Chinh cũng chỉ là đệ tử trong học cung mà thôi, hắn không tội gì phải gánh trách nhiệm đi giáo dục đám công tử này, bảo bọn họ hãy một lòng tu luyện…

Nhưng nhắc tới cũng lạ, sau khi La Chinh dùng thực lực không cách nào chống lại nổi để nghiền ép bọn họ hai lần, bọn họ quả thật đã thay đổi một chút…

Ít ra bây giờ họ mong muốn mình có thể mạnh hơn lên, đồng thời cảm thấy hứng thú hơn với việc tu luyện.

Nhiều lần mấy người Thu Tư Nguyên còn từng gặp La Chinh xin chỉ bảo vài vấn đề, trong đó bao gồm cả việc vì sao La Chinh có cùng cảnh giới với bọn họ mà thực lực lại hơn hẳn họ như thế…

Vấn đề nào có thể giải đáp, đương nhiên La Chinh sẽ chỉ dẫn vài điều, nhưng có một vài vấn đề liên quan đến bí mật của bản thân hắn thì hắn không tiện giải đáp cho họ.

Một tháng sau, Đạo Kiếm Cung tổ chức lần “Quan kiếm” đầu tiên, đối tượng là mười ba đại học cung dưới trướng Đạo Kiếm Cung.

Thất Tinh thành được xây dọc theo triền núi, là một sơn thành danh xứng với thực. Vô số cung điện hùng vĩ bao quanh núi Thất Tinh và trải dài xuống dưới chân núi, khi đứng từ đỉnh núi nhìn xuống sẽ mang đến cho người ta cảm giác choáng ngợp.

Thanh kiếm khổng lồ cao bảy trăm nghìn mét cắm thẳng ngay trên đỉnh núi, tản ra khí thế uy nghiêm khó nói thành lời.

Ngay cả cường giả Bỉ Ngạn cảnh khi nhìn thấy thanh kiếm này cũng sẽ tự dưng sinh ra cảm giác nghiêm trang và e ngại…

Trên khoảnh sân dưới thanh kiếm khổng lồ ấy, một người trung niên mặc áo xanh đội nón xanh khe khẽ hô lên: “Táng Kiếm Cung lên đài!”

Mặc dù giọng ông ta không lớn nhưng lại truyền xa khắp mấy ngàn dặm…

Xung quanh khoảnh sân mà người này đứng có các đài cao thấp khác nhau, mỗi một đài có sức chứa đến nghìn người.

Người trung niên vừa dứt lời, giữa đài chợt lan tỏa ra gợn sóng không gian.

“Ù ù ù…”

Trong nháy mắt, ba trăm đệ tử cùng nhau xuất hiện trên đài nọ với cùng một tư thế y hệt nhau, đó là ngồi xếp bằng.

Những đệ tử này mặc đồng phục áo xanh, ai nấy đều tản ra khí tức sắc bén, từ ánh mắt đến tư thái đều lộ vẻ cao ngạo. Bọn họ là đệ tử của Táng Kiếm Cung, cũng là nhóm đệ tử thiên tài ưu tú nhất trong Đạo Kiếm Cung.

“Yêu Kiếm Cung lên đài!” Người trung niên lại hô lên lần nữa.

Trên một đài khác, năm trăm đệ tử cũng xếp bằng đồng loạt xuất hiện. Địa vị của Yêu Kiếm Cung gần bằng Táng Kiếm Cung, thậm chí mấy năm vừa qua còn có xu thế muốn vượt qua Táng Kiếm Cung. Hai đại học cung này vẫn luôn ngầm phân cao thấp.

Vì vậy, các đệ tử Yêu Kiếm Cung vừa xuất hiện liền hướng mắt nhìn sang bên đài của Táng Kiếm Cung, trong mắt là vẻ khiêu khích rõ rệt.

“Phá Kiếm Cung…”

“Nộ Kiếm Cung…”

Đệ tử của các học cung lần lượt xuất hiện trên đài thuộc về họ.

Cuối cùng, người trung niên nhìn đài có diện tích nhỏ nhất nằm nép ở một bên. Đài này khác hẳn với các đài xung quanh, diện tích nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần, chắc chỉ chứa được khoảng trên dưới trăm người. Đây chính là đài thuộc về Ngưng Kiếm Cung.

Ban đầu Đạo Kiếm Cung vốn chỉ có mười hai học cung, đài này về sau mới được dựng thêm cho Ngưng Kiếm Cung, so với những đài khác quả thật trông rất tức cười.

Chỉ có điều, mặc dù đài này nhỏ xíu nhưng lại chưa bao giờ chứa đầy đệ tử, nhiều khi thậm chí còn không có bất kỳ ai. Dù sao đám công tử thiếu gia trong Ngưng Kiếm Cung cũng chẳng có lòng muốn tu luyện, tuy cơ hội “Quan kiếm” không dễ có được, song bọn họ lại chưa từng trân trọng.

Thế nhưng, dựa theo lệ cũ, người trung niên vẫn gọi họ tới như thường.

“Đệ tử Ngưng Kiếm Cung lên đài!”

Từng lời của ông ta vang vọng khắp bốn phía, trên đài bỗng khuếch tán ra từng gợn sóng không gian.

“Ù ù…”

Bốn mươi mấy người trong Ngưng Kiếm Cung đồng loạt xuất hiện trên đài.

Thấy đài đó bỗng xuất hiện nhiều người như vậy, cảnh tượng chưa từng xảy ra này khiến người trung niên thoáng sững sờ.

Mấy đệ tử thuộc các học cung khác chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy khó hiểu.

Ngưng Kiếm Cung tiếng xấu đồn xa, đương nhiên các học cung khác đều biết rõ. Đám công tử bột này dù vô cùng ngông nghênh ngang ngược, song gia thế sau lưng lại quá hiển hách, căn bản chẳng thể trêu chọc.

Cũng may mười ba học cung được xây dựng riêng lẻ với nhau, bình thường không cố tình đi kiếm chuyện với họ thì đôi bên rất khó mà dính dáng gì với nhau, nên không thể chọc thì cứ tránh là tốt nhất.

Trước kia, mỗi lần quan kiếm, trên đài của Ngưng Kiếm Cung thường trống không, chẳng có một đệ tử nào đến tham gia. Thi thoảng cũng có bảy, tám đệ tử kéo đến nhưng không phải để quan kiếm mà toàn đùa giỡn ầm ĩ ở một bên, nên từng bị đuổi đi mấy lần.

Vì vậy, trong ba lần quan kiếm gần đây nhất, đài của Ngưng Kiếm Cung đều vắng bóng người. Hôm nay tự dưng lại xuất hiện đến hơn bốn mươi đệ tử, mọi người thấy lạ là lẽ tự nhiên.

*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận