Bách Luyện Thành Thần

Chương 2684: Câu chuyện ẩn giấu

Mấy người trên tường thành bị ánh mắt của đám Kim Ô nhìn chằm chằm đến mức run rẩy. Có một người kìm nén không được liền rút kiếm chém ra, một đường kiếm bắn vọt ra ngoài!“Bụp!”

Một con Kim Ô màu đen bị chém thành hai đoạn, những con khác bay vọt lên trên, bay một vòng giữa không trung rồi lại đậu ở một chỗ không xa.

“Đám chim này thật khiến người ta khó chịu” Người vừa xuất kiếm lạnh giọng nói.

“Linh trí của bọn nó thấp nên tự nhiên sẽ như thế” Một người khác nói.

“Tộc Kim Ô có thể đối kháng với đại năng của Nhân tộc nhưng hình như linh trí của chúng cũng không cao?” La Chinh tò mò hỏi.

Mấy người này dù có tu vi cao hơn La Chinh nhưng lại không bài xích hắn như Lâm Huy. Người vừa xuất kiếm cười ha ha rồi nói: “Chính xác, nếu mỗi một con Kim Ô đều có linh trí tương đương với Nhân tộc chúng ta thì chúng ta đã bị diệt sạch từ lâu rồi”

Nhân tộc không có thiên phú như các chủng tộc khác, năng lực sinh sôi cũng không phải là mạnh, ưu thế duy nhất là mỗi một cá thể đều có trí khôn. Ngay đến người phàm tay trói gà không chặt cũng sở hữu trí tuệ cao hơn nhiều so với cường giả thuộc chủng tộc khác.

So ra, dù là Kim Ô, Nhĩ Thử, hay là vô số chủng tộc kỳ quái khác trong thế giới mẹ thì kẻ có trí khôn cũng chỉ chiếm số ít, còn đa số đều dựa vào bản năng để sinh tồn.

“Có lý” La Chinh gật gật đầu.

Trên tường thành lúc này có tổng cộng mười người, tính cả La Chinh cùng Tô Khoan.

Sau khi Lâm Huy rời đi, không khí cũng thoải mái hơn nhiều, mọi người bắt chuyện với nhau nên cũng dần quen thuộc.

Thanh niên ban nãy xuất kiếm tên là Lỗ Nhận, cũng là người xuất thân từ dòng họ có tiếng, nghe nói đã báo danh tham gia cuộc thi sát hạch vào Thái Nhất Vệ năm sau, lần này đi đến Quan Sơn Châu là để lấy kinh nghiệm.

Hiển nhiên, những cường giả Bỉ Ngạn cảnh này chịu đến Quan Sơn Châu trong thời điểm hiện tại đều vì lý do riêng.

“La Chinh huynh chỉ mới bước vào Bỉ Ngạn cảnh, hoàn toàn có thể ở lại trong Long thành củng cố tu vi, sao lại gấp gáp muốn đến Quan Sơn Châu vào lúc này?” Lỗ Nhận hỏi.

Ánh mắt của những người khác cũng dời sang đây, bọn họ đều vô cùng tò mò.

“Mục đích của ta cũng giống với Lỗ huynh, là để lấy kinh nghiệm” La Chinh khẽ mỉm cười, đáp lời.

“Vậy hai người các ngươi nên cẩn thận hơn chút, đến lúc đó nếu không địch lại thì cứ trốn sau bọn ta” Một đại thúc cười hề hề rồi nói. Người này tên Lư Hạo, dáng vẻ vô cùng trung hậu thật thà.

“Cảm ơn đã quan tâm, bọn ta sẽ lượng sức mà tiến” La Chinh nói.

Tô Khoan sau lưng La Chinh trợn trắng mắt, tên này mà cần mấy người kia bảo vệ thật á?

Mọi người ở lại trên tường thành chừng hơn một canh giờ mới thấy Lâm Huy quay trở lại. Trong tay hắn ta có thêm một chồng thiết bài màu đen, hắn ta lần lượt vứt từng cái cho từng người.

Lư Hạo nhận lấy thiết bài, đánh giá một chút rồi nói: “Lệnh bài này có thể ghi chép chiến công của chúng ta à?”

Lâm Huy liếc mắt nhìn ông, trả lời: “Thứ này dùng để đánh dấu thân phận. Một khi ngươi chết đi, thi thể sẽ bị đám chim kia mổ cho nát bấy, không phân rõ ai với ai. Lệnh bài này có thể giúp phân biệt rõ thân phận lúc nhặt xác cho các ngươi”

“Cái này…” Lư Hạo bị lời này làm nghẹn họng.

Lâm Huy ngược lại nghiêm mặt nói: “Ta không đùa đâu. Đừng nói các ngươi mà ngay cả Thái Nhất Vệ bọn ta cũng phải dùng đến nó!”

Nói được một nửa, hắn ta lại liếc mắt nhìn La Chinh rồi tiếp tục: “Kim Ô thích xâm chiếm nhất là vào rạng sáng, sau khi nghe được tiếng kèn, các ngươi phải đề phòng ngay lập tức. Nếu thực sự không địch lại nổi thì cứ chạy vào trong thành” Hắn ta chỉ một hướng cho La Chinh: “Bích Vân thành có bốn đại trận, một cái nằm ở bên kia. Tu vi của hai người các ngươi quá thấp, ta sẽ không ghi tội các ngươi bỏ chạy giữa trận”

Tuy tính cách của Lâm Huy không tốt, nhưng thật ra lại không hề xấu bụng. Chẳng qua vì chém giết quá lâu ở tiền tuyến, phải chứng kiến vô vàn cảnh sinh ly tử biệt nên hầu hết các Thái Nhất Vệ ở đây chẳng có lấy một người tốt tính.

Đừng nói thằng nhóc chỉ vừa tiến vào Bỉ Ngạn như La Chinh, mà ngay đến những nhân vật Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên này sau nửa tháng nữa sẽ chỉ còn lại một nửa, rồi một tháng sau liệu có còn được ba người sống sót hay không lại là một chuyện khác.

Lâm Huy quẳng lại mấy lời này rồi dợm bước định đi. Đúng lúc này, Tô Khoan đột nhiên hỏi: “Ngoại trừ lúc phòng thủ tại nơi này, bọn ta có thể tự do hoạt động không?”

Lâm Huy nghe vậy liền thấy lạ, hắn ta nhìn vào hai mắt Tô Khoan, cười cười: “Bích Vân thành chính là một thành trì hoang tàn đổ nát, có gì hay ho mà hoạt động? Nửa tháng sắp tới là ngày phòng thủ, qua nửa tháng là được phép đi”

“Rõ” Tô Khoan gật đầu.

Sau khi Lâm Huy rời đi, La Chinh mới dùng chân nguyên truyền âm hỏi: “Rốt cuộc Bích Vân thành này có gì hấp dẫn ngươi qua đây?”

Lúc trước Tô Khoan không nói, La Chinh cũng không hỏi, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình cần phải tìm hiểu một phen.

Tô Khoan do dự một lúc lâu mới nói: “Vì đường muội Tô Hữu Tuyết của ta, cũng chính là người rèn thanh Hữu Tuyết kiếm cho huynh, cả Cuồng Tuyết kiếm của Tư Đồ Tu cũng được rèn từ máu nàng”

“Ra vậy”

La Chinh hiểu ngay lập tức, thảo nào lúc hắn mua Hữu Tuyết kiếm, Tô Khoan lại có vẻ mặt như thế.

Tô gia là thế gia luyện khí trong Trung Thần Châu, người Tô gia cũng đảm nhiệm công việc trong Long thành và Thiên Cung, sao lại có dính líu gì đến Bích Vân thành?

“Chắc hẳn nàng ở đây” Tô Khoan vô cùng khẳng định: “Thần thông huyết mạch của tộc Liệt Cương Ảnh có thể làm tan chảy bất luận loại sắt thép nào trên thế gian, mà trong Bích Vân thành từng khai thác được một khối phong thạch rất lớn. Gia chủ Tô gia bọn ta cùng với sáu vị luyện khí sư lợi hại nhất trong Thiên Cung đều chạy hết đến đây thăm dò. Theo ta đoán, trọng điểm khiến tộc Kim Ô công kích Bích Vân thành e cũng là vì khối phong thạch đó”

“Phong thạch? Không thể mang nó về Trung Thần Châu à?” La Chinh tò mò hỏi.

Tô Khoan lắc đầu, dù sao La Chinh cũng không thuộc giới luyện khí nên không biết gì cả. Y nói: “Phong thạch lơ lửng lẻ loi giữa trời đất, một khi xuất hiện thì không thể xê dịch, không vào Tu Di. Nếu cưỡng chế mang đi, nó sẽ tự động tiêu hủy, nên chỉ có thể luyện chế ngay tại chỗ thôi”

La Chinh khẽ nhướng lông mày: “Thế gian còn có thứ thần kỳ đến thế?”

“Đương nhiên” Tô Khoan cười cười: “Dùng phong thạch luyện khí có thể chế tạo ra Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu, thậm chí có thể sánh với một vài Tiên Thiên Đạo Bảo tam lưu. Nghe nói Thiên Cung vô cùng coi trọng chuyện này”

Những tin tức mà Tô Khoan biết được đều đến từ thúc thúc của y.

Từ nhỏ quan hệ giữa Tô Hữu Tuyết và Tô Khoan đã rất khắng khít, huyết mạch của nàng đối với Tô gia cũng là vạn năm mới có. Tuy nhiên, huyết mạch của tộc Liệt Cương Ảnh không thích hợp tu luyện mà ngược lại, vô cùng phù hợp với luyện khí. Suốt bao năm qua, Tô gia luôn vắt cạn Tô Hữu Tuyết một cách vô độ, không hề biết tiết chế, cống hiến cho Thiên Cung mấy chục món Bỉ Ngạn Đạo Bảo, cũng nhờ vậy mà địa vị Tô gia trong Thiên Cung liên tục tăng lên.

Mà lần này, Tô gia lại chọn Tô Hữu Tuyết đi luyện chế Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu, đây là vật gần tương đương với Tiên Thiên Đạo Bảo. Trong lòng Tô Khoan có nỗi lo lắng mơ hồ, sợ rằng Tô gia rất có thể hy sinh tính mệnh của Tô Hữu Tuyết để luyện ra pháp bảo ấy!

Chuyện người Tô gia dùng chính mạng mình để luyện pháp bảo đã tồn tại xuyên suốt từ xưa đến giờ. Trong số đó chỉ có vài người tự nguyện tế mạng, hy vọng dùng tâm huyết suốt đời mình để chế ra một thần binh tuyệt thế, còn lại thì là bị ép buộc.

Mà hiển nhiên Tô Hữu Tuyết thuộc trường hợp sau.

“Dùng mạng của chính con cháu mình để luyện khí, Tô gia các ngươi quá đáng thật” La Chinh nhướng mày.

Tô Khoan nở một nụ cười khổ, thế giới này luôn luôn tàn khốc như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận