Bách Luyện Thành Thần

Chương 1653: Cung điện bằng cây

La Tiêu chăm chú nhìn con trai mình, ánh mắt toát lên vẻ hiền từCuối cùng, La Chinh chỉ thấy khóe môi La Tiêu khẽ nhúc nhích, nhưng hắn đã không thể nghe thấy cha nói gì nữa. Cứ thế cho tới lúc luồng khí hồn này của La Tiêu tan biến hoàn toàn.

Biển hỗn độn màu nâu kia vẫn đang từ từ cuộn sóng. Thi thoảng, một vài loài mãnh thú thân hình to lớn sẽ lộ ra khỏi mặt nước mà ngó La Chinh. Sau khi cảm nhận được khí thế của hắn, chúng bèn hoảng sợ lặn trở về trong biển sâu…

La Chinh đứng yên nhìn về nơi cha mình tan biến một lúc lâu.

Đã hai mươi năm kể từ lần cuối hắn được gặp cha. Đối với La Tiêu, hai mươi năm chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, thậm chí còn chẳng được tính là một cái chớp mắt. Nhưng đối với La Chinh, đó đã là hai phần ba đời người.

Trong quãng thời gian này, hắn đã lột xác từ một thiếu niên trở thành một chàng thanh niên, tầm mắt và thực lực đã được nâng cao vô số lần.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại…” La Chinh mỉm cười nhìn về phía La Tiêu tan biến. Những lời này vừa như là nói cho La Tiêu nghe, vừa như đang nói với chính mình.

Sau đó, hắn liền bay thẳng về phía đại lục trung tâm của thế giới trong cơ thể…

“Ào ào ào…”

Trong khi La Chinh đang bay nhanh, nước biển hỗn độn bên dưới cũng xoáy tròn lại, biến thành một vòi rồng trong tay hắn.

Toàn bộ khí hỗn độn ở thế giới trong cơ thể đều thuộc quyền khống chế của La Chinh. Hắn có thể tùy ý quán tượng, thay đổi hình dạng của khí hỗn độn…

Những giọt nước biển trong tay La Chinh không ngừng xảy ra thay đổi, nó mau chóng biến thành từng tấm bia hình vuông cực lớn treo lơ lửng trước mặt hắn.

La Chinh lập tức nhắm vào giữa những tấm bia hình vuông này, duỗi ngón tay ra vẽ hờ lên không trung. Những chỗ mà ngón tay hắn vẽ hờ lên, từng luồng quy tắc được khắc thành hình dáng, đồng thời, trên tấm bia vuông cũng được mạ một lớp màu vàng kim nhạt.

“Rẹt rẹt…”

Sau khi tấm bia đầu tiên được khắc xong, trên đó liền có vô số tia sét đang chuyển động. Trên tấm bia này ghi lại lực quy tắc hệ Lôi mà La Chinh lĩnh ngộ được hiện tại.

Tấm bia thứ hai thì phát ra từng luồng sáng màu vàng kim, những luồng sáng ấy tỏa ra từng luồng cương khí, là lực quy tắc hệ Kim…

Tấm thứ ba…

Từng tấm bia xuất hiện xung quanh La Chinh.

Đến khi La Chinh tiến vào đại lục trung tâm, hắn tùy ý phất tay, một tấm bia quy tắc bèn rơi xuống phía dưới…

“Ầm! Ầm!”

Đầu nọ của tấm bia quy tắc cắm chặt xuống đất.

La Chinh không dừng lại mà tiếp tục bay trên bầu trời của đại lục, không ngừng đặt các tấm bia quy tắc ở khắp nơi trong đây.

Ngày đó, các sinh linh trong đại lục trung tâm nhìn thấy Thác Thế Tôn Giả giáng xuống bầu trời, còn ban tặng mười sáu tấm “bia thần” đánh thức người đời.

Tất cả các võ giả đều tựa như người lữ hành trong sa mạc chờ mong một dòng nước mát. Họ tụ tập lại quanh những tấm bia vuông này, ra sức hấp thu lấy lực quy tắc trong “bia thần”…

Trước đó, có kha khá võ giả ở thế giới trong cơ thể của La Chinh đã nắm giữ được lực quy tắc. Nhưng những lực quy tắc ấy là dựa vào tìm hiểu quy tắc của thế giới này nên vẫn còn khá nhiều thiếu sót, không hoàn chỉnh.

Lúc này, những tấm bia thần ghi chép về quy tắc này bỗng xuất hiện, một thế giới mới đã mở ra trước mắt các võ giả đó. Một vài thiên tài trong số họ dựa vào quy tắc này để sáng tạo ra công pháp càng mạnh mẽ hơn, sau khi tu luyện tới cảnh giới càng cao, bọn họ sẽ lại lĩnh ngộ được quy tắc càng sâu sắc hơn.

Điều đó sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn tích cực, có thể khiến thực lực của các sinh linh ở thế giới trong cơ thể nâng cao vượt bậc.

Hướng dẫn của La Tiêu hiển nhiên là có hiệu quả. Dựa theo những chỉ dẫn của ông, La Chinh vẫn còn rất nhiều việc phải làm ở thế giới trong cơ thể. Sau khi sắp xếp xong nơi đặt những tấm bia quy tắc này, hắn bèn khiến hóa thân của mình ở thế giới trong cơ thể tan biến.

Đến khi mở mắt ra, La Chinh đã về tới trong Thiên Đạo. Ánh mắt hắn khẽ lướt qua những số trời trên tấm bình phong, trên mặt không còn bất kỳ vẻ do dự nào nữa. Hắn kiên định đi về phía cánh cửa hướng ra ngoài Thiên Đạo.

“Uỳnh uỳnh…”

Ngay khi La Chinh mở cánh cửa đó ra, một cánh cửa lớn huyền ảo bỗng xuất hiện giữa bầu trời Tê Hà giới của Yêu Dạ tộc.

La Chinh vừa mới bước ra khỏi Thiên Đạo, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn chợt sững người.

Trước khi La Chinh theo cha đi vào Thiên Đạo, nơi này vẫn còn là một đống hoang tàn. Đài phong Vương khổng lồ đã bị phá tan, e rằng chỉ có hồ tín ngưỡng của Huân là thứ duy nhất còn hoàn chỉnh.

Mới chỉ có mấy ngày mà khung cảnh trước mắt đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Cây cối to lớn đã che lấp đống đổ nát, những thân cây to lớn đan xen nhau tạo thành một tòa “cung điện” do cây cối tạo thành.

Tất cả trước mắt đều do Doanh tạo nên.

Mặc dù hồ tín ngưỡng của Doanh cũng bị rồng tổ chiếm mất, nhưng nhờ việc tự mình tìm tòi, nàng ta đã phát hiện ra một vài khe nứt trong vũ trụ. Những khe nứt này tồn tại là do La Tiêu bỏ mình mà hình thành nên. Nhờ những khe nứt này, Doanh đã nắm giữ được quy tắc sinh mệnh hoàn chỉnh.

Nhìn từ tầng ý nghĩa này, Doanh được xem như là đã có năng lực của Thiên Tôn…

La Chinh dạo trên tòa cung điện làm từ cây cối này vài vòng, hai cây cổ thụ phía trước cung điện bỗng nhiên đung đưa rồi tách sang hai bên. Sâu bên trong cung điện, từng sợi dây đằng không ngừng đan vào nhau, bện thành một con đường trải tới tận chân của La Chinh.

Thấy thế, La Chinh khẽ mỉm cười, lập tức bước lên con đường do những sợi dây đằng tạo thành này để đi sâu vào trong cung điện bằng cây.

Sau khi xuyên qua rặng cây rậm rạp ấy, La Chinh liền nhìn thấy một vòm cây cực lớn, vô số những cành cây tùy ý đan xen ngang, dọc vào nhau, tạo nên một công trình kiến trúc tinh xảo.

Trong khi La Chinh đang quan sát, một dáng người cao gầy chợt lặng lẽ tới gần hắn từ phía sau. Dáng người ấy vô cùng linh hoạt, đi giữa rặng cây mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, còn giấu giếm cả hơi thở của mình, hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh.

Ngay khi bóng dáng ấy vừa mới tới gần La Chinh, hắn liền xoay người lại ôm lấy người đó vào lòng, cánh môi in lên môi nàng.

Trong phạm vi bao phủ của ý chí thế giới, không có bất cứ thần thông ẩn nấp nào có thể lừa gạt được La Chinh, dù có giấu đi hơi thở của bản thân cũng vô dụng. La Chinh đã sớm phát hiện ra Huân đang lặng yên tới gần hắn rồi.

Huân không cởi mở như Khê Ấu Cầm, cũng không dịu dàng như Ninh Vũ Điệp. Đằng sau sự sát phạt quyết đoán của nàng ẩn giấu một chút thẹn thùng. Sau khi bị La Chinh ôm vào lòng, người nàng bỗng đơ ra như bị sét đánh.

Nhưng phong tục của người Yêu Dạ tộc cởi mở hơn so với Nhân tộc. Mặc dù Huân khá hồi hộp, nhưng nàng sẽ không trốn tránh như những thiếu nữ Nhân tộc khác. Nàng thẹn quá thành giận, thế nên vòng eo dẻo dai kia bỗng nhiên uốn một cái, hai người liền rơi xuống dọc theo những cành cây chĩa ra chằng chịt kia.

Ngay khi hai người rơi xuống, vô số cành cây mềm mại bên dưới liền mau chóng mọc dài ra, cấp tốc bện thành một tấm võng treo giữa không trung đón lấy rồi bao bọc hai người họ lại…

Ở một phía khác trong tòa cung điện bằng cây to lớn này, Doanh đang ngồi trên ngọn cây, đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa dưới làn váy màu xanh phỉ thúy. Tay nàng vẫn còn vương một luồng quy tắc sinh mệnh dao động, nét mặt hiện lên vẻ bất lực, bĩu môi nói: “Ban ngày ban mặt mà cũng như thế cho được…”

Cung điện này là do Doanh dùng quy tắc sinh mệnh xây nên, vì vậy nàng có thể cảm nhận được mọi cử động nhỏ nhất trong đây. Ngay cả những sợi dây đằng và cành cây kia cũng là do Doanh điều khiển.

“Grào…”

Đúng lúc này, một con vật to kềnh càng bỗng lắc lư cái đầu rồi mau chóng vươn tới chỗ nàng. Nhưng đến lúc chóp mũi của nó cách Doanh còn có một thước thì liền dừng lại.

“Grào grào grào…”

Con vật lớn cồng kềnh này chính là rồng tổ, lúc này nó lại gào lên với Doanh.

“Được rồi, được rồi, biết rồi mà…”

Doanh khẽ xua tay, khi ngón tay thon dài của nàng đặt trên thân cây, từ một bên của cái cây to lớn này bỗng kết ra vô số loài kỳ hoa dị quả, tỏa ra mùi vị vô cùng thơm ngon.

Sau khi lĩnh ngộ quy tắc sinh mệnh hoàn chỉnh, Doanh đã có được năng lực “Tạo Hóa”. Năng lực này không chỉ có thể tạo ra những thứ mà nàng từng nhìn thấy, mà cho dù là những thứ chỉ có trong tưởng tượng nàng cũng có thể tạo ra được.

Những thứ kỳ hoa dị quả này chính là thực vật tuyệt vời nhất mà nàng tưởng tượng ra, hiện giờ dùng để nuôi dưỡng con rồng tổ tham ăn này.

“Chẳng phải Chân Long tộc có trí tuệ hơn người sao? Lâu như thế mà vẫn chưa học được tiếng của nhân loại, đúng là vừa ngốc lại vừa tham ăn…” Doanh khẽ lẩm bẩm.

Rồng tổ đang há to miệng để nuốt lấy những thứ trái cây hương vị ngọt ngào này thì nghe thấy câu đó của Doanh. Nó cảm thấy cực kỳ bất mãn, trong miệng lập tức phun ra từng tiếng “grừ grừ” để phản đối đánh giá của Doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận