Bách Luyện Thành Thần

Chương 2838: Bán ra

Tống Phi Vũ dẫn ba người đi thêm một đoạn về hướng Bắc, bọn họ liền trông thấy một dãy những tòa nhà thấp bé. Phía trước dãy nhà đã có không ít dị tộc tập trung lại, hình như đang chờ đợi gì đóTống Phi Vũ đi qua hỏi han một chút rồi quay lại nói với La Chinh: “Còn khoảng một canh giờ nữa là mở hội đấu giá, xem ra chúng ta sẽ phải đợi ở đây”

“La Chinh, tộc Nhĩ Thử đã chủ trì đấu giá thì chắc cũng sẽ thu mua tín vật Bỉ Ngạn, ngươi có thể mang tín vật Bỉ Ngạn lúc trước bán cho chúng” Lăng Sương bỗng nhiên nhắc nhở.

Nàng vừa nói vậy, La Chinh lại nhớ ra trong tay mình còn trữ rất nhiều tín vật Bỉ Ngạn, đều là trân phẩm của tộc Hữu Hùng nên giá trị chắc hẳn không nhỏ.

Sau khi La Chinh lấy hết đi, hắn đã thử dò xét từng món tín vật Bỉ Ngạn trong số đó. Mặc dù mỗi một món đều khá lợi hại nhưng không quá thích hợp với La Chinh.

Bây giờ La Chinh đã dung hợp hai tín vật Bỉ Ngạn là Lực Thần Đồ Đằng cùng Tâm Thần Chi Nhãn, cả hai đều có công dụng riêng của mình. Vì vậy, tín vật Bỉ Ngạn dung hợp cuối cùng phải được chọn lựa hết sức thận trọng.

Mang số tín vật Bỉ Ngạn ấy ra bán quả thật là lựa chọn tốt nhất.

“Đương nhiên đám chuột này có thu mua tín vật Bỉ Ngạn, nhưng bọn chúng cũng kén chọn lắm, các tín vật Bỉ Ngạn bình thường không lọt nổi mắt xanh của chúng đâu. Để ta dẫn La Chinh huynh qua đó” Tống Phi Vũ nói.

Trong mắt hắn ta, La Chinh mới bước vào Thập Tam Trọng Thiên lần đầu tiên, mà trong Thất Sơn Tiểu Hội, dương hồn của hắn còn chưa tiến vào cấp điện hồn, tối đa cũng chỉ nằm trong khoảng Tứ Trọng Thiên. Chỉ với thời gian ngắn như thế, La Chinh chắc không thu thập được tín vật Bỉ Ngạn nào quá tốt.

Đương nhiên hắn ta đâu biết tín vật Bỉ Ngạn của La Chinh toàn là đi cướp về…

“Chuyện này không cần phiền tới Tống sư huynh, để La Chinh tự đi là được” Lăng Sương ngăn Tống Phi Vũ lại.

La Chinh từng gây ra chuyện rất lớn trong Tứ Trọng Thiên, Tống Phi Vũ chắc hẳn cũng có nghe thấy. Nếu bây giờ La Chinh lấy ra cả trăm tín vật Bỉ Ngạn để bán đi thì chắc chắn sẽ bị hắn ta khám phá ra thân phận.

Mặc dù Lăng Sương tin tưởng Tống Phi Vũ, nhưng nàng cũng không muốn làm lộ thân phận của La Chinh.

Tống Phi Vũ cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ chỉ cho La Chinh hướng đi.

La Chinh dựa theo lời hắn, đi vòng qua dãy nhà thấp bé này được nửa vòng thì tìm thấy một cửa vào khác.

Hắn vừa vào trong đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh vang ra.

“Chít… Con người, ngươi định bán tín vật Bỉ Ngạn của mình à?” Một con Nhĩ Thử cao cỡ nửa người dạo bước tới từ cách đó không xa.

“Đúng vậy” La Chinh đáp.

“Chít chít, đi theo ta là được” Nhĩ Thử nói.

Sau đó nó dẫn La Chinh đi vào một gian phòng thấp và nhỏ, La Chinh vào đây rồi gần như phải khom người để đi tiếp.

Trong phòng còn có hai con Nhĩ Thử nữa. Thấy La Chinh đến, chúng chào hỏi rồi một con trong đó liền nói: “Các hạ có thể bày tín vật Bỉ Ngạn của mình ra, nhưng trước đó bọn ta có vài lời muốn nói. Tộc Nhĩ Thử bọn ta không phải thể loại rác rưởi gì cũng thu hết cả, nếu tín vật Bỉ Ngạn của các hạ dưới mức thượng phẩm thì xin hãy mang cái khác ra”

“Thượng phẩm? Tín vật Bỉ Ngạn cũng chia phẩm cấp cơ à?” La Chinh hơi sững sờ.

Ba con Nhĩ Thử thấy La Chinh như thế thì lặng lẽ liếc nhau một cái.

Tên nhóc Nhân tộc này còn chẳng rõ phẩm cấp của tín vật Bỉ Ngạn mà lại muốn bán tín vật Bỉ Ngạn cho chúng, hắn đến đây để trêu đùa chúng đấy à?

Con Nhĩ Thử vừa dẫn La Chinh vào đây lập tức chỉ ra ngoài cửa, nói: “Nếu ngay đến chuyện này mà các hạ cũng không rõ, vậy thì xin mời ra ngoài đi. Bọn ta bận lắm, chít…” Giọng điệu của nó không được ôn hòa cho lắm.

La Chinh thật sự không biết tín vật Bỉ Ngạn được chia phẩm cấp như nào. Trong lòng hắn, tín vật Bỉ Ngạn được phân chia dựa theo địa điểm lấy được chúng, chẳng hạn tín vật Bỉ Ngạn Nhị Trọng Thiên thì khá hơn Nhất Trọng Thiên, mà Thập Tam Trọng Thiên thì lợi hại hơn Thập Nhị Trọng Thiên.

Có điều, cách phân chia như này mặc dù trực quan nhưng thật ra lại không được chặt chẽ. Tuy tín vật Bỉ Ngạn phổ biến trong Nhất Trọng Thiên rất bình thường, nhưng cũng có xác suất rất hiếm là sẽ lấy được tín vật Bỉ Ngạn chất lượng tốt, ví như Tâm Thần Chi Nhãn của La Chinh căn bản không thể được gọi là “tín vật Bỉ Ngạn trong Nhất Trọng Thiên”.

Thấy đối phương muốn trực tiếp đuổi mình đi, trong lòng La Chinh cũng thấy bất đắc dĩ. Hắn đưa tay ra, một cái khung vuông lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay, ngay sau đó một món tín vật Bỉ Ngạn đã rơi ra từ trong nhẫn Tu Di. Hắn nói: “Thật xin lỗi, đúng là ta không biết làm sao để phân biệt phẩm cấp của tín vật Bỉ Ngạn, mong các vị chỉ giáo nhiều hơn”

Tín vật Bỉ Ngạn mà La Chinh lấy ra là xương đầu của một con động vật, có đôi sừng nhọn, khí tức bất phàm.

Ba con Nhĩ Thử vừa thấy bộ xương đầu này, hai mắt đều phát sáng.

“Hàm Ngưu Đầu Cốt của Ngũ Trọng Thiên?”

“Đúng là một món thượng phẩm, chít chít”

“Chúng ta có thể mua, chít”

Ba con Nhĩ Thử không hẹn mà cùng nói.

Lúc này La Chinh mới thừa cơ thỉnh giáo Nhĩ Thử, hỏi xem tín vật Bỉ Ngạn được chia phẩm cấp như thế nào.

“Ngay cả phẩm cấp của tín vật Bỉ Ngạn mà ngươi cũng không biết, rốt cuộc ngươi làm sao tu thành điện hồn vậy, đúng là con người quái lạ, chít chít… Tín vật Bỉ Ngạn thường được chia làm sáu cấp, theo thứ tự là hạ hạ phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, thượng thượng phẩm, siêu phẩm” Một con Nhĩ Thử bắt đầu giảng bài cho La Chinh, dáng vẻ hơi bất đắc dĩ.

Giữa các tín vật Bỉ Ngạn trong cùng một trọng thiên, đương nhiên món nào có phẩm cấp càng cao thì càng đắt. Nhưng nếu cùng là thượng phẩm thì giá của tín vật Bỉ Ngạn trong Thập Tam Trọng Thiên đương nhiên vẫn cao hơn Thập Nhị Trọng Thiên.

“Hàm Ngưu Đầu Cốt của Ngũ Trọng Thiên đáng giá một trăm nghìn hồn đan, không biết các hạ có chấp nhận hay không?” Nhĩ Thử kiểm duyệt bộ xương đầu xong liền mở bảng giá ra xem.

“Được” La Chinh gật đầu.

“Đây là một trăm nghìn hồn đan, các hạ có thể rời đi” Nhĩ Thử móc hồn đan ra từ nhẫn Tu Di rồi đưa cho La Chinh.

Nhưng La Chinh mới bán được một món tín vật Bỉ Ngạn thôi, sao lại đi ngay được. Thế là hắn lại lấy ra một món khác từ nhẫn Tu Di của mình.

“Có vẻ là Cầm Hoa Chủng trong Lục Trọng Thiên, thượng phẩm, một trăm hai mươi nghìn hồn đan…”

“Được” La Chinh gật đầu lần nữa.

Lúc ba con Nhĩ Thử ở đây đang tưởng La Chinh sẽ rời đi thì hắn lại lấy ra thêm một tín vật Bỉ Ngạn nữa.

Giờ thì chúng bó tay thật rồi, chúng chỉ xem La Chinh như một vị khách ghé qua, trên tay không có món đồ gì quá tốt, nhưng mỗi một món hắn lấy ra lại khiến chúng khá sầu não. Một con Nhĩ Thử bèn nói: “Rốt cuộc các hạ muốn bán bao nhiêu tín vật Bỉ Ngạn, có thể lấy ra hết một lần luôn được không? Nhĩ Thử chúng ta buôn bán trong Bỉ Ngạn nhiều năm rồi, uy tín vẫn rất tốt, sẽ không nuốt ngươi đâu”

Thế là La Chinh lắc lắc nhẫn tu di của mình, để từng món tín vật Bỉ Ngạn rơi ra trong ánh nhìn chăm chú của đám Nhĩ Thử.

Ban đầu ba con Nhĩ Thử còn khá xem thường, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã phát hiện ra điểm khác lạ. Tín vật Bỉ Ngạn trong nhẫn tu di của La Chinh có phẩm cấp kém nhất cũng là thượng phẩm, trong đó thậm chí còn có một, hai món thượng thượng phẩm!

Lúc La Chinh lấy ra chừng mười món tín vật Bỉ Ngạn, chúng vẫn còn tiếp nhận được. Cho đến khi số lượng tín vật Bỉ Ngạn đạt đến năm, sáu mươi món, trong mắt chúng đã tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Tên nhóc này còn không biết phân biệt phẩm cấp nữa cơ mà, rốt cuộc hắn lấy được từng ấy tín vật Bỉ Ngạn từ đâu?”

“Tất cả các món từ Nhất Trọng Thiên đến Thập Tam Trọng Thiên cái nào cũng có! Đừng nói tên nhóc này đã cướp thần miếu của một thế lực siêu cấp nào đó chứ?”

“Đúng là gặp quỷ mà, ta thu mua tín vật Bỉ Ngạn biết bao năm rồi nhưng chưa từng thấy ai bán tín vật Bỉ Ngạn như hắn cả…”

Đám Nhĩ Thử nhìn tín vật Bỉ Ngạn chất thành ngọn núi nhỏ, trong lòng cũng suy đoán đủ kiểu.

Dù sao đa số dương hồn đều xông xáo thăm dò một trọng thiên nào đó và thu thập tín vật Bỉ Ngạn ở nơi đó, nhưng không đến mức trọng thiên nào cũng phải ghé qua xem một lượt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận