Bách Luyện Thành Thần

Chương 3780: Những người bảo vệ

“Bịch, bịch, bịch!” Âm thanh nắm đấm nện liên tiếp vào trọng kiếm Bất Quy Tắc quanh quẩn trong căn phòng đáLa Chinh cũng không nhớ bản thân đấm bao nhiêu cú, mỗi khi trọng kiếm Bất Quy Tắc bị nện tới mức xuất hiện vết rạn là nó lại nhanh chóng chữa trị cho bản thân.

Tình cảnh này tiếp diễn trong thời gian dài khiến thân thể của La Chinh cảm thấy hơi mệt mỏi.

May mà Khởi Nguyên Thần Huyết cũng đang chữa trị cho thân thể của hắn. Trên bầu trời màu đỏ máu ở thế giới trong cơ thể có mấy tia chớp màu xanh lục lóe lên, sau khi chúng rót vào trong thân thể của La Chinh thì cảm giác mệt mỏi kia lập tức tan biến hết.

“Nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì chẳng phải không bao giờ kết thúc được sao?” La Chinh hơi mất bình tĩnh: “Không thể phân tích cấu tạo của Sinh Mệnh Thiết và tấn công vào nhược điểm của nó sao?”

Trước đây, sau khi La Chinh phân tích cấu tạo năng lượng của đối phương, hắn có thể nhanh chóng thi triển ra phương pháp phản kích. Hơn nữa, phương pháp phản kích này còn có thể hoàn toàn khắc chế đối thủ. Lúc La Chinh đối kháng với “Không”, với A Hỏa hay với Thông Thiên giáo chủ đều làm như vậy.

Thế mà bây giờ, hắn đụng phải Sinh Mệnh Thiết này lại không hiệu quả?

“Đương nhiên Sinh Mệnh Thiết cũng có nhược điểm, nhưng đó là vật chất của Tinh Mạn Giới. Năng lực của ta sau khi trải qua quá trình hàng cách thì khi dùng phương pháp này với vật chất của Tinh Mạn Giới không còn đạt hiệu quả cao…” Khởi Nguyên Thần Huyết nói.

Lần này, Khởi Nguyên Thần Huyết không gì không làm được đã đụng phải đối thủ đáng gờm.

“Vậy thì chỉ còn cách khiến nó hao mòn tới cùng à?” La Chinh hỏi.

“Ừm! Dùng sức mạnh vô hạn đối kháng với sức mạnh hữu hạn, nó nhất định sẽ bại trận” Khởi Nguyên Thần huyết đáp.

“Được!”

La Chinh bắt đầu nghiêm túc hơn, tốc độ đung đưa thân thể của hắn càng lúc càng nhanh, sức mạnh bắn ra cũng càng lúc càng mạnh.

Đôi mắt sáng trong bộ trọng giáp màu đen kia lộ ra một tia kỳ vọng và một tia buồn đau.

Nhân Linh Vương Khổ Thụ đang trong trạng thái chưa thức tỉnh nhưng ông cũng mơ hồ cảm nhận được tình huống ở bên ngoài, giống như ông lão ở ngoài cửa kia.

Khổ Thụ là một trong những Tập Đại Thành Giả (*) của Tứ Linh Môn.

(*) Tập Đại Thành Giả: mô tả người hoặc vật thông thạo về một khía cạnh nào đó ngoài cái chung, đạt được thành tựu lớn.

Về mặt đầu óc ông không thể sánh bằng Nghiệt, về mặt tốc độ không bằng Thú, còn về mặt sức mạnh thì không bằng Dận Châm, nhưng thực lực của Khổ Thụ lại cân đối nhất. Ông có toàn bộ những phẩm chất đặc thù của cả ba đại Linh Vương còn lại.

Dù lúc trước ông bị Nghiệt tính kế và chết trong thế giới Hỗn Độn nhỏ bé này, nhưng Khổ Thụ vẫn cố giữ thân thể tàn phế này. Trước khi lực sinh mệnh cháy hết, ông và con dân của mình đã bày ra một tử cục gần như không thể xâm phạm.

Xà Linh Vương từng đi vào, thậm chí không chỉ thử một lần nhưng đều nhận lấy kết cục thất bại.

Khổ Thụ đã suy tính từ trước, trừ khi Xà Linh Vương sử dụng sức mạnh sau lưng nó, nếu không nó không thể phá nổi thế cục này. Nhưng khi Xà Linh Vương bắt đầu dùng sức mạnh kia và tiến vào nơi này thì nó sẽ vĩnh viễn không chiếm được thứ mà bản thân muốn.

Sau khi Xà Linh Vương thất bại mấy lần, không còn ai xông được vào đây nữa…

Đối với Khổ Thụ thì năm tháng dài đằng đẵng là một loại tàn phá.

Vì sao bọn họ còn chưa tới? Nghiệt đã niêm phong nơi này hoàn toàn rồi sao? Hay là bọn họ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Cho dù ngay từ đầu, Khổ Thụ đã biết khả năng có thể phá cục là cực kỳ nhỏ bé nhưng ông vẫn hy vọng. Giống như trong mùa đông khắc nghiệt nhìn thấy một ánh nến, ánh nến này đã đem đến cho Khổ Thụ chút ấm áp giúp ông duy trì tín niệm.

Hôm nay…

Có một con người xông vào!

Những kẻ loài người này chỉ là sinh linh do nhóm Thế Giới Kiến Tạo Giả tạo ra. Mặc dù những sinh linh này rất giống Nhân Linh nhưng hai bên lại chênh lệch quá xa.

Nếu Nhân Linh là quốc họa dưới nét vẽ tuyệt vời của bậc thầy thì con người chỉ là tác phẩm nguệch ngoạc mà trẻ con tiện tay vẽ!

Con người có tên là La Chinh này cũng không phù hợp với chấp niệm của ông, đương nhiên Khổ Thụ sẽ giết chết hắn.

Nhưng sau khi đánh nhau, Khổ Thụ đã phải giật mình.

Trong thế giới Hỗn Độn mà lại có một kẻ mạnh tới vậy sao? Tốc độ và sức mạnh của hắn đều hơn hẳn Sinh Kiếm, thậm chí sự hiểu biết và sử dụng không gian cũng vượt Sinh Kiếm?

Sao có thể có chuyện này được!

Nhưng bản lĩnh mà La Chinh thể hiện sau đó đã khiến Khổ Thụ càng kinh ngạc hơn.

Tên loài người này dùng cứng đối cứng với Sinh Kiếm, không ngờ hắn lại muốn dùng chiêu tiêu hao sức mạnh của Sinh Kiếm từng chút một!

Trong lòng Khổ Thụ đột nhiên xuất hiện ý nghĩ mà ngay bản thân ông cũng cảm thấy hoang đường, đó là hắn có thể đánh bại mình…

Chính cái ý nghĩ này đã khiến Khổ Thụ có thêm hy vọng. Có lẽ toàn bộ tử cục sẽ xoay chuyển vì tên loài người này chăng?

Nhưng hy vọng này quá mong manh.

Lúc trước, Khổ Thụ đã kết hợp toàn bộ trí tuệ của Nhân Linh Môn để bày ra thế cục này, chỉ tới khi ông thức tỉnh mới có thể mở ra được. Người khác muốn mạnh mẽ xông tới đây đánh bại Khổ Thụ là chuyện không thể xảy ra.

Không phải ông đang khinh thường La Chinh, nhưng Sinh Kiếm chỉ là vòng thứ nhất của tử cục mà thôi. Một khi Sinh Kiếm bị đánh bại sẽ chuyển hóa thành Tử Kiếm, chắc chắn thiếu niên tên La Chinh này không thể có con đường sống.

Haiz, tại sao năm xưa ông lại bố trí nơi này nghiêm ngặt như vậy chứ?

Khổ Thụ thấy hơi ảo não.

Nhưng nếu lúc ấy ông không chuẩn bị chu toàn thì đã bị Xà Linh Vương bắt được từ lâu. Đúng là mâu thuẫn!



Trên phần đỉnh bóng loáng của địa đàn là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Phục Hy bản tôn, Nữ Oa bản tôn, Đông Hoàng, Cộng Công, Chúc Dung, Dực Vương. Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ bi tráng.

Chỉ vừa mới đây thôi, Xà Chủ và Quỷ Quyệt hình rắn đã lần lượt kéo tới vây quanh họ đúng như La Chinh suy đoán. E rằng Xà Linh Vương đã phát hiện ra bọn họ nên triệu tập Xà Linh Môn tới đây.

“Ngươi nói xem, bọn chúng có nhìn thấy chúng ta không?” Phục Hy bản tôn hỏi.

“Không nhìn thấy” Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu: “Ngay cả Xà Linh Vương dùng Hữu Hạn Toàn Tri Thạch cũng chẳng thể nhìn thấu được thuật đánh lừa không gian, huống chi là bọn chúng!”

“Vậy chúng ta nên chủ động hiện thân mới đúng” Đông Hoàng đề nghị.

Bọn họ ở nơi này là để ngăn cản đám Quỷ Quyệt vào địa đàn chứ không phải để tránh bọn chúng.

“Đúng! Chúng ta hãy đánh một trận cho đã đi. Thân thể này của ta cứ bể nát ở đây đi!” Chúc Dung nói đầy hào sảng.

Sau khi nhóm anh kiệt Nhân tộc tu luyện Khống Huyết Bí Pháp còn chưa dùng hết sức để đánh một trận.

Chúc Dung cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn hơn nhiều so với những anh kiệt bị thuật Phệ Không giết chết lúc trước.

Thấy Chúc Dung chuẩn bị cất bước định gây ra động tĩnh lớn, Nguyên Thủy Thiên Tôn vội đưa tay ra ngăn cản.

“Làm gì vậy? Sợ chết à?” Đôi mắt trâu của Chúc Dung trừng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ lắc đầu: “Đợi một chút đi, đừng có nóng nảy”

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, đám Quỷ Quyệt tập trung trên núi càng lúc càng nhiều, có một số Xà Chủ còn kích động định xông lên địa đàn. Nhưng dưới mệnh lệnh của Xà Linh Vương, bọn chúng không dám lỗ mãng.

Không lâu sau, cuối cùng một bóng dáng to lớn cũng xuất hiện từ một bên sườn núi.

Lúc các anh kiệt Nhân tộc nhìn thấy Xà Linh Vương, gương mặt họ theo phản xạ có điều kiện lộ ra vẻ căng thẳng mặc dù đây là tồn tại mà bọn họ bắt buộc phải đối mặt.

“Hiện thân đi, chính chủ tới rồi…” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

Sau đó, mấy người bọn họ và Dực Vương cùng giải trừ thuật đánh lừa không gian, xuất hiện trong tầm mắt của đám Quỷ Quyệt.

Xà Linh Vương đang thong thả bò về phía địa đàn. Nó chẳng hề phản ứng khi thấy mấy người kia đột ngột xuất hiện, giống như những người này không tồn tại vậy.

Song Kỳ Đại Xà đi cạnh Xà Linh Vương cười khẩy nói: “Chỉ là loài người mà cũng muốn bảo vệ địa đàn? Ha ha ha…”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên đáp: “Đương nhiên không chỉ có chúng ta rồi”

Sau đó, ông nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một chuỗi tọa độ được Nguyên Thủy Thiên Tôn quăng ra. Nhóm Nhân Linh trong Hắc phủ, Nhạc phủ, Quảng phủ lần lượt phục sinh trong tọa độ.

Song Kỳ Đại Xà nhìn thấy Thân Thần Cương và đám Nhân Linh của Hắc phủ thì hết sức vui mừng: “Vất vả lắm các ngươi mới chạy được, giờ lại quay về đây chịu chết. Đúng là ngu không ai bằng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận