Bách Luyện Thành Thần

Chương 2701: Thay người

“Tô Khoan, điều khiển mắt trận có khó không?” La Chinh hỏiTô Khoan đang kiệt lực vắt khô tín vật Bỉ Ngạn của mình, cống hiến chút lực Bỉ Ngạn ít ỏi của mình cho đại trận. Nghe La Chinh hỏi vậy, y thở hồng hộc nói: “Cũng không khó lăm, nhưng cho dù kỳ chủ tự mình đứng ra thì e là cũng không làm nên được chuyện gì”

Uy lực của đại trận này không phụ thuộc quá nhiều vào tín vật Bỉ Ngạn, vả lại mặc dù tín vật Bỉ Ngạn của La Chinh rất mạnh nhưng vẫn không đủ để thay đổi thế cục hiện tại.

“Cứ để ta thử chút” La Chinh nói.

Tô Khoan chớp mắt, dù y cảm thấy La Chinh hoán đổi với mình sẽ không mang lại biến chuyển gì đáng kể, nhưng dù sao kỳ chủ cũng chẳng phải người bình thường.

Tuy y đã đi theo kỳ chủ được khá lâu rồi nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình nhìn thấu kỳ chủ cả. Y thậm chí còn không biết thực lực chân chính của La Chinh rốt cuộc mạnh đến nhường nào.

Nếu La Chinh muốn thử, vậy Tô Khoan cũng sẵn lòng nhường chỗ.

Y liền lên tiếng: “Phụ thân, con không chịu nổi nữa…”

Sau khi vắt cạn tín vật Bỉ Ngạn quá mức, tín vật Bỉ Ngạn của Tô Khoan đã cực kỳ mờ nhạt rồi, cần phải bổ sung Thần Tinh gấp.

Tô Do Thần bèn nói: “Để ta đưa con Thần Tinh”

Giờ đang là lúc liều mạng, chẳng ai quan tâm đến chút Thần Tinh ấy nữa.

“Để kỳ chủ thay vào đi, huynh ấy lợi hại hơn con!” Tô Khoan nói.

Tô Do Thần nghi ngờ nhìn La Chinh một chút.

Ông từng đối chọi một chưởng với La Chinh, thực lực của tên nhóc này quả thực hơn xa Tô Khoan, nhưng dù tín vật Bỉ Ngạn của hắn lợi hại thì đối với toàn bộ đại trận cũng chỉ như sợi lông trên thân trâu, có làm được gì đâu?

Song Tô Do Thần cũng không ngăn cản hai người họ. Trong tình hình hiện tại, dù có thay đổi ai vào cũng không mang lại ý nghĩa quá lớn, ông chỉ nói: “Con đến truyền cho hắn pháp môn dung nhập vào mắt trận đi”

Ngay sau đó Tô Khoan liền nói cho La Chinh biết rõ về tâm pháp dung nhập mắt trận cũng như những nội dung chủ yếu khác.

Chỉ cần không bị đại trận bài xích thì việc dung nhập đại trận cũng không khó lắm, Tô Khoan chỉ nói sơ lược vài câu là đã chỉ rõ mọi trọng điểm trong đó rồi.

Sau đó y lui ra khỏi cột sáng màu lục kia, đổi cho La Chinh đi vào.

Tô Khoan vừa rời đi liền chạy đến chỗ Tô Hữu Tuyết đầu tiên, ôm chặt nàng vào lòng. Mặc dù huyết mạch của nàng bị tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng, dẫn đến hôn mê, song sinh mệnh của nàng lại vô cùng ngoan cường và cố chấp. Sau khi ra khỏi phù trận màu máu kia, trên gương mặt nàng lại thoáng có vẻ hồng hào, điều này khiến Tô Khoan an tâm hơn không ít.

“Ù!”

Khi ánh sáng màu lục chiếu lên người La Chinh, hắn thoáng có cảm giác như giữa mình và đại trận có một sợi dây liên kết khá mỏng manh.

“Kỳ chủ! Kiếm!”

Tô Khoan định đưa “Trục Nguyệt” cho La Chinh, y nhớ Hữu Tuyết kiếm của La Chinh đã bị gãy rồi, đến giờ vẫn chưa sửa chữa được.

“Không cần, ta có đây” La Chinh nhẹ nhàng lật tay lại, vầng hào quang màu vàng kim nhạt liền hiện lên, Đằng Xà kiếm đã nằm gọn trong tay.

Đương nhiên thanh Đằng Xà kiếm này chính là thanh kiếm nhái do Tô gia chế tạo. Nhìn từ bên ngoài, thanh Đằng Xà kiếm bản nhái này hoàn toàn không khác gì bản thật, mọi chi tiết đều được bắt chước giống hệt.

Tô Do Thần và các luyện khí sư khác nhìn thấy Đằng Xà kiếm, trên mặt liền toát lên vẻ quái lạ, bởi đương nhiên họ biết rõ về lai lịch của thanh kiếm này.

Bản nhái của một vài Cổ Bảo, thậm chí Tiên Thiên Đạo Bảo luôn vô cùng hấp dẫn trong thế giới mẹ. Tuy nhiên, những người mua pháp bảo bản nhái thường chỉ dùng để cất giữ, rất ít khi mang ra thực chiến.

Dù cảm thấy rất lạ nhưng họ cũng không rảnh tay để mà chú ý nhiều đến La Chinh, bởi yêu nữ cánh chim đã ném qua thêm một quả cầu màu vàng nữa.

Khi quả cầu này phun ra lửa thần, Tô Do Thần chỉ có thể tập trung dốc sức đối phó. Lỡ như có bất kỳ sơ suất nào thì khi lửa thần kia trút xuống, toàn bộ người ở bên dưới sẽ chết hết.

La Chinh gia nhập cũng không giúp đại trận đảo ngược được tình thế.

Tô Do Thần điều khiển trận bàn, không ngừng điều động khí tức chân ý cùng lực Bỉ Ngạn của mọi người thuận theo mấy thanh trường kiếm. Ông gần như phải dùng hết toàn lực, nhưng vẫn có một tia lửa thần đốt xuống qua một vết rạn nhỏ!

Lửa thần rào rào rơi xuống, mà hướng rơi của nó lại là ngay trên đỉnh đầu Tô Khoan.

Tô Do Thần biến sắc, la lên: “Khoan Nhi! Cẩn thận!”

Tô Khoan ôm Tô Hữu Tuyết trong ngực, chẳng kịp tránh né ngọn lửa thần này.

La Chinh hơi nghiêng người đi, ngăn lại ngay trên đầu Tô Khoan. Ngọn lửa kia lại biến hắn thành một đám lửa hừng hực thêm lần nữa, còn Tô Khoan thì ôm Tô Hữu Tuyết lăn khỏi chỗ đó mới may mắn tránh được.

Yêu nữ cánh chim thấy vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.

Mặt ngoài nàng ta có vẻ rất trấn tĩnh, nhưng thực ra quả cầu màu vàng này cũng tiêu hao rất nhiều lửa thần. Với tu vi của nàng ta, trong một khoảng thời gian chỉ có thể phóng ra nhiều lắm là ba đến năm quả cầu vàng mà thôi.

Khi lửa thần tiêu hao gần hết, thực lực của nàng ta sẽ suy giảm rất nhanh, mà phần lửa thần tiêu hao lại không thể bổ sung bằng Thần Tinh được. Nếu phóng ra thêm hai quả cầu nữa mà vẫn không thể phá vỡ đại trận thì e là nàng ta quả thực không làm gì được đám người này!

Bỗng chốc nàng ta thấy hơi do dự!

Đúng lúc này, ở phía xa bỗng vang lên tiếng nổ thật to. Một cột sáng màu vàng phóng lên tận trời, tựa như một ngọn núi lửa vừa thức giấc khiến đất rung núi chuyển, đồng thời còn có bụi mù cuồn cuộn chậm rãi khuếch tán.

Đám người trong trận và yêu nữ cánh chim cùng nhìn về hướng đó.

Trong đám bụi mù ấy bỗng hiện ra một bóng dáng màu vàng, hơn nữa còn bay thẳng về hướng này.

“Phân thắng bại rồi nhỉ?” Yêu nữ cánh chim cong khóe môi, mỉm cười.

Bóng dáng màu vàng nhanh chóng đến gần, trong tay cầm theo một thứ gì đó đen sì.

Cái bóng nọ bay thẳng một đường đến đây, quẳng thứ đồ đen sì xuống đất khiến nó bể nát vương vãi đầy đất, nhưng mọi người vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra đó là hình dáng của một người.

“Là Yến Đãng!”

“Yến Đãng chết rồi?”

“Hết hy vọng rồi!”

Trong số Thái Nhất Vệ Ngũ Tinh, Yến Đạt và Yến Đãng có thực lực nổi trội nhất, vậy mà lại chết trong tay yêu nữ này.

Các luyện khí sư thấy cảnh này cũng cực kỳ chấn động. Bọn họ còn đang mong mỏi cặp huynh đệ song sinh đến viện trợ, bây giờ Yến Đãng đã chết, tình hình phía Yến Đạt e là cũng chẳng khá hơn!

“Chỉ là mấy luyện khí sư nho nhỏ mà Diêu còn chưa giải quyết xong?” Khư Tử nhàn nhạt hỏi.

Diêu lắc đầu: “Đám luyện khí sư này có thể luyện hóa phong thạch, bố trí ra đại trận rất cổ quái, hình như có hiệu quả với lửa. Lửa thần không tiến vào được”

“Thế à?” Khư Tử liếc nhìn đại trận Cửu Duyên Tru Thiên, nói: “Trận chiến bên phía tỷ tỷ còn chưa xong, chậm trễ nữa sẽ sinh ra biến cố. Chúng ta cùng nhau ra tay là được”

Nghe đoạn đối thoại của hai yêu nữ cánh chim, trái tim của mấy luyện khí sư trong đại trận không ngừng chìm xuống vực thẳm, ngay đến Tô Do Thần chưa từ bỏ chiến đấu cũng tái mặt.

Chỉ một Thần Sào Đại Yêu đã không thể đối phó rồi, bây giờ lại kéo đến thêm một kẻ nữa thì tình hình này mọi người sẽ chết chắc.

Lúc Tô Do Thần hoang mang lo sợ, La Chinh bỗng lên tiếng: “Gia chủ Tô gia, đại trận này chỉ có phòng ngự thôi à?”

“Tất nhiên là không rồi, chỉ có điều…” Tô Do Thần nở một nụ cười khổ.

Đại trận này có hai loại biến trận, một loại là Cửu Đinh Huyền Giáp, một loại khác là Cửu Ất Trận Sát.

Nhưng đối mặt với Thần Sào Đại Yêu, bọn họ chỉ có thể bị động chịu đánh, nào dám biến ra sát trận?

Trước đó ông chỉ định cố gắng kiên trì đến khi Yến Đạt Yến Đãng chạy tới viện trợ, nhưng thứ đợi được lại là tin về cái chết.

“Biến trận đi, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng liều chết đánh cược một lần” La Chinh nói.

Ánh mắt Tô Do Thần hơi lóe lên, vẻ mặt của những luyện khí sư khác cũng tràn đầy kiên quyết.

Nếu đã quyết định hướng đi thì Tô Do Thần cũng không do dự thêm nữa. Trận bàn trong tay ông xoắn nhẹ, toàn bộ trường kiếm lơ lửng giữa không trung đồng loạt trở về tay mọi người. Đồng thời, cột sáng màu lục bắt đầu biến đổi hình dạng, toàn bộ đại trận biến từ thủ sang công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận