Bách Luyện Thành Thần

Chương 3570: Chim ưng khổng lồ

Bột Ngưng Cốt gần giống với bột Cố Lôi, nhưng tính chất lại cách biệt một trời một vựcBột Ngưng Cốt bị đánh ra, “phụt” một tiếng rồi khuếch tán xung quanh.

Bình thường một ít bột Ngưng Cốt đã có thể khiến đường hầm không gian ngưng tụ, sau đó sụp đổ, còn đây là một lượng lớn bột Ngưng Cốt, sau khi bùng nổ đã gây ra ảnh hưởng đối với cả không gian bình thường.

Không gian xung quanh đám tử sĩ kia bỗng trở nên đặc quánh, các tử sĩ dị tộc như bước đi trong dầu lỏng, động tác chậm chạp, thậm chí còn có vẻ buồn cười.

Người ngoài nhìn vào là như vậy, nhưng các tử sĩ trong không gian lại không phải như vậy. Bọn họ cảm thấy tất cả mọi thứ quanh mình đều đang biến hóa, mất hết can đảm…

Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi…

Lần này thì chết chắc rồi!

Vì cả tộc, hiến dâng chính mình!

Mỗi một dị tộc lại có một yêu cầu riêng biệt đối với người trong tộc mình, suy nghĩ trong lòng bọn họ cũng khác nhau. Nhưng cảm giác “đặc quánh” này chỉ kéo dài chừng hai nhịp thở rồi lập tức biến mất. Tất cả khôi phục trạng thái ban đầu…

Chúng nhìn thân thể của bản thân, lại nhìn hai tay của mình, trên gương mặt tràn đầy hoang mang dần hiện lên vẻ mừng rỡ không tài nào che giấu.

“Là giả đấy!”

“Đó là bột Ngưng Cốt! Dùng để phá hủy không gian!”

“Bột phấn lúc trước đã hết rồi!”

Lúc này các tử sĩ đã phản ứng lại, ánh mắt đám dị tộc ở đằng xa cũng trở nên nóng rực.

“Chít chít…”

Đám Bố Thử phát ra tiếng kêu chít chít, cả đám vốn đứng hỗn loạn bỗng trở nên ngay ngắn trật tự, dựa theo một quy luật nhất định, ba con, năm con, bảy con Bố Thử xếp cùng một chỗ rồi xông lên trước…

“Bịch, bịch, bịch…”

Người cây khô khổng lồ cũng bắt đầu nện bước.

Động tác của chúng tuy chậm chạp nhưng mỗi một bước đều rất dài. Đối với chúng, mấy chục nghìn trượng chẳng qua chỉ là quãng đường vài bước chân mà thôi.

Vụ Nhân lại bay thẳng về phía trước…

Tinh linh tóc lam và người đầu trâu sừng vàng cũng bắt đầu sốt ruột.

Không ngờ bột phấn trong tay đám người này thật sự là giả!

Nhất là tinh linh tóc lam, nó chỉ hận không thể tát cho mình mấy cái bạt tai, dù sao trước kia nó đã từng chịu thiệt trước bột Ngưng Cốt, đáng lẽ nó phải nghĩ đến điều này ngay lập tức mới đúng.

Nhưng vẫn còn cơ hội, dù sao đoàn người La Chinh cũng chạy không thoát.

Nhưng chúng chưa bao giờ nghĩ cái suy nghĩ gọi là “chạy không thoát” này cũng không đáng tin cậy.

Ngay khi những người dị tộc đều xông lên thì một cơn gió màu xanh chợt nổi lên trong khe núi Tử Phong.

Đi kèm với cơn gió xanh này là từng cơn gió màu tím thổi tới từ khe núi Tử Phong. Những cơn gió màu tím này là những tay săn mồi trí mạng nhất trong Tam Thanh Thiên, nhưng lại không bắt được hình bóng màu xanh kia.

Chờ khi hình bóng màu xanh dâng lên, đoàn người dị tộc mới thấy rõ đó là thứ gì. Đó là một con chim ưng khổng lồ!

Lông chim bóng loáng lấp lánh như được điêu khắc từ phỉ thúy bay phất phơ trong gió. Những cơn gió màu tím thổi tới, nhưng đều chỉ lướt qua lông chim của nó, chẳng làm được gì…

“Dực, Dực Vương!”

Nhìn thấy quái vật khổng lồ này, sắc mặt Huyết Lang cực kỳ kích động.

Thấy Huyết Lang nhận ra Dực Vương, La Chinh cũng lấy làm lạ, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không có gì khó hiểu. Văn minh Thanh Ngọc mà Dực Vương từng lãnh đạo cũng là một văn minh cấp chúa tể cực kỳ thịnh vượng, chẳng qua trong quá trình tranh đấu với tộc Vô Không, Dực Vương không thể không dẫn văn minh Thanh Ngọc ẩn nấp tại Ám Vực của Sắc Giới.

Lựa chọn của chúng tương tự như Nhân tộc, chẳng qua Nhân tộc còn có rất nhiều tinh nhuệ đang mắc kẹt tại Tam Thanh Thiên.

Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng nhìn thấy con chim ưng khổng lồ như được điêu khắc từ ngọc bích này, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nó có thể tự do bay lượn trong khe núi Tử Phong, thì ra đây chính là chỗ dựa của La Chinh?

“Quác, quác!”

Dực Vương thò ra bộ móng ưng sắc bén, vồ lấy phần thân dài ngoằng của Thiên Nhãn Nham Đằng như đại bàng bắt rắn, khác nhau ở chỗ Thiên Nhãn Nham Đằng rất rõ ràng tình cảnh của mình, không hề nhúc nhích, vô cùng “nghe lời”.

“Ngăn con chim kia lại!”

“Chít chít chít chít…”

Đám Bố Thử bắt đầu gào thét, cầm vũ khí trong tay điên cuồng phóng lên. Vụ Nhân cũng múa may móc câu màu đen, muốn móc đoàn người La Chinh trở về…

Thấy đám người dị tộc ra tay ồ ạt như vậy, hai cánh Dực Vương xòe rộng, vỗ mạnh về phía trước một cái.

“Vù vù vù…”

Tầng thứ bảy của cao nguyên Thiên Thê nổi gió lồng lộng.

Nếu chỉ là gió lớn thì cũng chẳng hề hấn gì, đám dị tộc ở đây cũng chưa chắc đã sợ một vị Dực Vương. Suốt bao nhiêu năm qua, đám người dị tộc cũng từng gặp rất nhiều cường giả thuộc văn minh cấp chúa tể. Vấn đề là: nơi này là khe núi Tử Phong!

Dực Vương chẳng những có thể né tránh những cơn gió tím này mà nó còn có thể khơi lên những ngọn gió màu tím trong khe núi Tử Phong chỉ bằng một cái vỗ cánh.

Gần như tất cả những người dị tộc đều không giấu nổi vẻ sợ hãi trong ánh mắt.

Đám sĩ tử lúc trước vốn đã may mắn nhặt về một cái mạng, nhưng chúng xông lên đầu tiên, lần này lại không thể tránh thoát những ngọn gió tím này. Những ngọn gió màu tím như tơ lụa quấn lấy bọn chúng, sau đó lôi vào trong khe núi Tử Phong.

Kẻ xui xẻo nhất là không chỉ có đám tử sĩ kia mà còn cả đám Bố Thử, Vụ Nhân vừa mới xông lên cũng bị gió tím cuốn đi. Cho dù bọn chúng giãy giụa thế nào, cho dù chúng sử dụng thần thông gì, không một ai có thể may mắn thoát khỏi.

Những người dị tộc khác thấy tình thế không ổn thì chỉ có thể điên cuồng lui xuống, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Dực Vương bay lên trời, giương cánh lướt đi trong khe núi Tử Phong…

“Vù vù vù vù…”

Cơn gió màu tím trong khe núi Tử Phong giống như những dải lụa có được ý thức của bản thân, điên cuồng đuổi theo Dực Vương. Nhưng Dực Vương lại cực kỳ quen thuộc với quy luật bay của những ngọn gió này. Nó không cần né tránh, những dải lụa màu tím kia cũng không thể chạm vào người nó, đương nhiên cũng không thể chạm vào Thiên Nhãn Nham Đằng trong móng vuốt của nó.

“Thằng nhóc thối tha, làm ta sợ muốn chết, không ngờ ngươi còn để lại một chiêu này” Phục Hy thở hắt một hơi.

Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương, Đông Hoàng, lão Anh cũng nhẹ nhõm hẳn. Nữ Oa vốn cho rằng Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ ra tay, không ngờ đến thời điểm mấu chốt, người xuất hiện lại là Dực Vương của văn minh Thanh Ngọc.

Đầu của Thiên Nhãn Nham Đằng đã ngóc lên cao, Huyết Lang đứng ở trên cùng trao đổi gì đó với Dực Vương.

Ban nãy hai huynh đệ Huyết Sư, Huyết Nha đã giải thích nghi hoặc cho mọi người. Khi trước văn minh Thanh Ngọc tiến vào Thái Thanh Thiên, từng có một vị Thanh Ngọc Chi Linh lạc đường. Sau đó Dực Vương mang cả tộc chạy trốn tới Thập Tam Trọng Thiên, vị Thanh Ngọc Chi Linh này không biết, cứ thế trở thành một thành viên thất lạc của văn minh Thanh Ngọc.

Nhân duyên đưa đẩy, vị Thanh Ngọc Chi Linh này trở thành một thành viên của thợ săn Bất Hủ, quan hệ với Huyết Lang vô cùng tốt, như anh em ruột thịt. Đáng tiếc là cuối cùng vị Thanh Ngọc Chi Linh này lại chết vì bị tộc Vô Không truy bắt. Trước khi chết, Thanh Ngọc Chi Linh này còn nhờ Huyết Lang giúp nó tìm ra văn minh Thanh Ngọc.

Huyết Lang hoạt động trong Tam Thanh Thiên lâu ngày, đương nhiên không thể tìm được văn minh Thanh Ngọc của Thập Tam Trọng Thiên. Nhưng Huyết Lang cũng không ngờ ngày hôm nay, vào thời điểm này lại gặp được Dực Vương của văn minh Thanh Ngọc, có thể tưởng tượng trong lòng Huyết Lang kích động cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận