Bách Luyện Thành Thần

Chương 2593: Tham Thiên Đại Kiếm

Đây là lần đầu tiên mấy cư dân Thiên Dung thành như Lại Hoa Bắc và Liễu Từ An được nhìn thấy Tham Thiên Đại Kiếm ở khoảng cách gần nên đương nhiên kích động vô cùngSự tồn tại của Tham Thiên Đại Kiếm cũng như những truyền thuyết về nó được lan truyền rất rộng, những người tựa như Lại Hoa Bắc ngày nào cũng được nghe người nhà kể lại từ khi còn nhỏ xíu.

Trước đây thật lâu, khi còn là vùng đất hoang chưa được khai phá, chỉ có một ít người sinh sống tại đây. Mà con người khi ấy vẫn còn đang ở giai đoạn u mê khờ dại, chưa được khai hóa.

Khi đó, cường giả thống trị Thất Tinh Châu là Đại Yêu Kính Mãnh. Con yêu quái châu chấu này có hình thể to lớn tựa núi, sức lực lớn vô cùng, mà thực lực lại càng vượt trội hơn hẳn so với đa số cường giả Bỉ Ngạn cảnh của loài người.

Cho đến cách đây một triệu năm, Tham Thiên Đại Kiếm bỗng từ đâu xuất hiện, rơi thẳng xuống đây, dùng một nhát kiếm đóng đinh Đại Yêu Kính Mãnh trên đỉnh núi Thất Tinh…

Người đã giáng Tham Thiên Đại Kiếm xuống tên là Thu Âm Hà, mà Đạo Kiếm Cung cũng do ông lập ra sau khi chém giết Đại Yêu Kính Mãnh.

Trong một triệu năm qua, Đạo Kiếm Cung đã hoàn toàn chiếm cứ Thất Tinh Châu, đồng thời trải rộng đến một vài châu khác ở xung quanh. Ngay đến Thiên Đô Châu hoang vu, sở dĩ loài người có thể gầy dựng thế lực như thế cũng là nhờ phúc của Đạo Kiếm Cung.

Vì vậy, những cư dân của Thiên Đô Châu như Lại Hoa Bắc đều xem việc gia nhập Đạo Kiếm Cung là mục tiêu lớn nhất của đời mình.

La Chinh khoanh chân ngồi trên đài, ánh mắt nhìn lướt một vòng xung quanh. Khi thấy đệ tử của các học cung khác đã ngồi ngay ngắn cả, hắn mới nhìn sang thanh Tham Thiên Đại Kiếm cắm cách đó không xa.

Tuy quan kiếm là để lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, nhưng khí tức mà Tham Thiên Đại Kiếm đang tỏa ra ngay thời điểm này lại không hề sắc bén, tựa như có một cái hộp vô hình thu nạp hết mọi khí tức bén nhọn của nó vào trong.

“Khí tức này…”

La Chinh thân là kiếm tu nên cảm ngộ của hắn về kiếm đạo vô cùng nhạy cảm.

Ngày hôm ấy, khi Thu học cung dẫn mọi người tiến vào Thất Tinh thành, khí tức mà Tham Thiên Đại Kiếm tỏa ra khác hẳn hôm nay.

Mặc dù sự sắc bén của Tham Thiên Đại Kiếm trước mắt hắn đây đã bị giấu đi hết, nhưng vẫn mang đến cảm giác như thể rồng thần nấp dưới biển sâu, lúc nào cũng có thể bùng nổ đột ngột, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lúc trước…

“Chắc là có người trong Đạo Kiếm Cung điều khiển được thanh Tham Thiên Đại Kiếm này?” La Chinh thầm nghĩ.

Lúc này mấy đệ tử ăn chơi như Thu Tư Nguyên và Nguyệt Bạch Hạo cũng hơi dè dặt, dù sao danh tiếng của họ cũng quá tệ, bây giờ bỗng nhiên đổi tính nên hiển nhiên sẽ không được thoải mái cho lắm.

Ngay lúc này, trên một đài khác bỗng có ai đó cất lời: “Ơ kìa? Đám rác rưởi trong Ngưng Kiếm Cung lại đến đây để xem náo nhiệt à?”

“Thân là sâu mọt của Thất Tinh thành thì nên có tính tự giác của sâu mọt chứ… Có phải họ đã bàn nhau cùng đến đây quấy rối không?”

“Ta thật muốn thấy Đại kiếm tư đuổi họ ra ngoài…”

Mấy kẻ vừa lên tiếng chính là đệ tử của Yêu Kiếm Cung và Táng Kiếm Cung.

Trong những đệ tử này có một vài người là cư dân thiên tài của Thất Tinh thành, một vài là người trong tộc của Thu gia và Nguyệt Bạch gia, chỉ có điều không cùng chi với nhóm Thu Tư Nguyên. Cùng là con cháu trong gia tộc lớn, song họ lại có thiên phú tốt nên đương nhiên không hề e sợ nhóm Thu Tư Nguyên.

Mấy người Thu Tư Nguyên là ai cơ chứ? Dù khoảng thời gian vừa qua họ bị La Chinh đánh cho tơi tả, chỉnh đốn đến mức ngoan ngoãn vâng lời, nhưng bản tính vẫn không cho phép họ bỏ mặc những kẻ kia ăn nói xấc xược.

Thu Tư Nguyên lập tức nổi giận: “Thu Chi Tu! Ngươi nói năng bậy bạ gì đó!”

Nguyệt Bạch Hạo cũng đanh mặt trách mắng: “Ta cũng là đệ tử của Ngưng Kiếm Cung, bọn ta muốn đến đây thì liên quan rắm gì đến các ngươi?”

Thu Chi Tu thuộc Táng Kiếm Cung cười lạnh: “Ngưng Kiếm Cung mà cũng được coi là học cung cơ à. Ha ha ha, chẳng qua chỉ là một trang trại thu nhận và nuôi nhốt đám rác rưởi các ngươi mà thôi…”

Mấy người La Chinh, Lại Hoa Bắc và Liễu Từ An cũng còn đỡ, bởi dù sao họ cũng chỉ vừa đến đây không lâu, thế nhưng đám công tử thiếu gia thì đã chẳng nhịn được nữa. Dù Ngưng Kiếm Cung có tệ có hại đến mức nào đi nữa thì cũng vẫn là học cung của bọn họ, làm sao mà nhịn được?

Hai, ba mươi công tử bột lập tức đứng dậy khỏi đài, trừng mắt nhìn sang bên kia như đang muốn ra tay.

Ngay lúc này, người trung niên trên sân lạnh nhạt quát lên ra lệnh: “Hôm nay ta gọi các ngươi đến là để quan kiếm, các ngươi la hét ầm ĩ cái gì? Nếu ai còn làm ồn nữa thì sẽ bị đuổi xuống núi ngay!”

Người trung niên này chính là Đại kiếm tư chủ trì buổi quan kiếm ngày hôm nay, địa vị trong Đạo Kiếm Cung cực cao. Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa sự uy nghiêm không cho phép người khác chống đối lại.

Mọi người nghe vậy bèn cùng nhau ngồi xuống, khác ở chỗ các đệ tử của Táng Kiếm Cung và Yêu Kiếm Cung vẫn mỉm cười trêu tức, còn nhóm Thu Tư Nguyên và Nguyệt Bạch Hạo thì đùng đùng tức giận.

Bọn họ đâu ngờ rằng khó khăn lắm mình mới muốn đường đường chính chính tu luyện mà lại bị trào phúng như thế…

“Nếu các ngươi một lòng hướng tới Bỉ Ngạn thì đương nhiên sẽ không để tâm đến những việc nhỏ nhặt khác. Cứ kệ cho mấy học cung khác trào phúng đi, ngày nào đó các ngươi bước vào Bỉ Ngạn ngay trước mặt bọn họ chính là cú tát mạnh nhất đối với họ rồi” La Chinh nhỏ giọng nói.

Mấy người Thu Tư Nguyên nghe được lời này đều chỉ nở nụ cười khổ: “Đâu phải trước kia bọn ta chưa từng thử, chỉ có điều việc tu luyện quá chán quá vô vị, căn bản là không thể nào tập trung…”

Mấy người Thu Tư Nguyên, Nguyệt Bạch Hạo không phải là hạng người không có thiên phú, không thì đã chẳng thể tu thành chân thần đại viên mãn khi đang còn nhỏ tuổi. Chỉ có điều, tuổi tác lớn dần, những tiếng hỗn loạn trong lòng càng nhiều thêm, hơn nữa họ còn được các trưởng bối trong tộc che chở nên đã sớm mất đi lòng hăng hái khi xưa.

Cũng nhờ trận đánh không nể nang gì của La Chinh mà bọn họ mới thay đổi được chút ít.

Song, trong lòng họ cũng hiểu rất rõ, chút nhiệt huyết này e là chẳng kéo dài được bao lâu.

Nghe được câu này, La Chinh bèn quay sang nhìn Thu Tư Nguyên, nói: “Chỉ vì chán và vô vị thôi sao? Ta thấy không phải vậy” Hắn lắc đầu, nói tiếp: “Điều mà các ngươi sợ hãi hơn cả chính là cảnh bế tắc khi thất bại, phải không? Hạng người bình thường vì sợ bị người khác xem như thiên tài nên không dám cố gắng, đây mới thật sự là nhu nhược!”

Mấy người Thu Tư Nguyên và Nguyệt Bạch Hạo nghe vậy thì thoáng ngây ra, vài ý nghĩ bỗng tuôn ra từ sâu trong lòng.

Mặc dù bọn họ vẫn luôn trốn chui trốn nhủi trong Ngưng Kiếm Cung, không chịu cầu tiến, thế nhưng sâu trong thâm tâm lại vẫn luôn kiêu ngạo về mình. Tựa như Nguyệt Bạch Hạo xưa nay luôn cố chấp cho rằng thiên phú của mình không chênh lệch là bao so với Thu Chi Tu, chẳng qua là mình khinh thường việc chứng minh bản thân mà thôi.

Trong khi đó, La Chinh lại phanh phui ra rằng, thứ cất giấu sâu trong lòng họ căn bản không phải là sự khinh thường, mà thật ra là nhu nhược, là không dám!

Dù bọn họ chỉ là đám công tử bột vô công rồi nghề, nhưng dù gì cũng vẫn muốn chứng minh giá trị của mình trước gia tộc…

Trong lúc mấy người Thu Tư Nguyên đăm chiêu suy nghĩ, Đại kiếm tư đã cất lời: “Đệ tử của các học cung hãy chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ ta sẽ mở đại trận!”

Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ đệ tử đồng loạt lấy bản dịch chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng của mình ra.

Sau đó Đại kiếm tư đi dọc theo khoảnh sân rồi ngồi ngay ngắn ở ngay chỗ trung tâm. Hai tay ông ta giang rộng, xoay tròn từ trước ra sau, làm hiện ra từng vòng sáng màu xanh nhạt quanh người.

Cùng lúc ấy, khí thế của cả thanh Tham Thiên Đại Kiếm cũng thay đổi…

Chân ý của đạo vốn đang thu lại thành một khối từ từ nở rộ ra, chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng chầm chậm tản ra từ thanh kiếm khổng lồ ấy!

“Ù!”

Trên bề mặt Tham Thiên Đại Kiếm bỗng nhô lên từng sợi tơ màu xanh, chúng như những con rắn nhanh chóng lao về phía đám người!

La Chinh nhìn thấy một sợi tơ bắn thẳng đến vùng trán của mình, ánh mắt liền tập trung lại. Hắn còn chưa kịp tránh né thì sợi tơ xanh ấy đã chui vào trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận