Bách Luyện Thành Thần

Chương 3375: Thạch Lâm

Bề mặt đồng thau trong Bình Dịch Thiên vô cùng rộng lớn. Cam Cao Hàn dẫn La Chinh và Lý Bôi Tuyết đi tới Thiên Cung thần miếu, chỉ mới đi qua một góc Bình Dịch Thiên mà thôiTrở lại bề mặt đồng thau, đi về phía trước một khoảng không xa, mọi người chợt nhìn thấy một đại dương rộng lớn được điêu khắc trên mặt đồng, những hòn đảo nhỏ lốm đốm trên mặt biển, cũng có thể nhìn thấy những sinh linh khổng lồ đang bơi lội trong đó.

“Đây là biển Thiên Ý, diện tích rất lớn”

Có lẽ vì lo lắng cho nhóm người Lâm Chiến Đình, Cam Cao Hàn chỉ giới thiệu ngắn gọn một cái tên cho La Chinh.

Khu vực mênh mông như biển Thiên Ý, chẳng lẽ cũng bị chia cắt thành từng khối giống như thần miếu của Thiên Cung?

Trong lòng La Chinh vừa mới nổi lên nghi hoặc thì bên cạnh chợt lóe lên ánh sáng trắng.

Những người cá có đôi chân ếch dài ngoằng chui ra khỏi mặt đồng, đám người cá này đánh giá nhóm người La Chinh vài lần, đưa tay vỗ nhẹ một cái, phóng ra một lốc xoáy màu trắng rồi thả người vào trong đó, nhảy thẳng xuống biển…

“Quả nhiên là bị chia cắt…” Khóe miệng La Chinh khẽ nhếch lên.

Đám người cá bơi tới tận cùng đại dương, muốn tiếp tục tiến lên thì chỉ có thể chui ra ngoài, sau đó lại dùng Khinh Thạch đi tới một bên khác.

Đi một mạch về phía Bắc, dọc đường gặp được rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn.

Không gian trong bề mặt đồng thau là nơi không thể chiến đấu, biểu hiện của những sinh linh Bỉ Ngạn này cũng xem như hiền lành, thậm chí có một vài sinh linh Bỉ Ngạn còn chào hỏi đoàn người La Chinh, như gặp phải người quen cũ vậy.

Bọn họ lịch sự như vậy khiến La Chinh vô cùng sửng sốt. Dù sao Tam Thập Nhị Trọng Thiên cũng là tầng trời cao nhất dưới Bất Hủ cảnh, đáng lẽ sự cạnh tranh ở tầng trời này phải rất kịch liệt mới đúng, nhưng phần lớn sinh linh Bỉ Ngạn bị bức tranh bất hủ chia cắt lại có vẻ chung sống rất hòa thuận.

La Chinh vừa cảm thấy hòa bình yên ổn thì cách đó không xa lại xuất hiện hai chủng tộc Bỉ Ngạn, một loại hình thể khổng lồ, giống như người gấu, một loại thì đầu trâu mình người, hai chủng tộc Bỉ Ngạn to lớn cường tráng này đang chửi bới lẫn nhau.

Trên bề mặt đồng thau, ai cũng không làm gì được ai, ngay cả động tay động chân cũng không làm được, chỉ có thể khiêu khích bằng lời nói, đồng thời yêu cầu đối phương tiến vào không gian bức tranh của nhà mình.

Nhưng những chủng tộc Bỉ Ngạn này đã sinh tồn trong địa bàn của mình từ rất lâu, bên trong là tầng tầng lớp lớp cơ quan pháp trận, không đủ thực lực mà tiến vào thần miếu của đối phương thì chẳng khác nào tự tìm đường chết…

“Chúng ồn ào như vậy thực sự không sao chứ? Trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên không có biện pháp giải quyết mâu thuẫn sao?”

Sau khi lướt qua những chủng tộc Bỉ Ngạn này, cuối cùng La Chinh cũng không nhịn được nữa mà hỏi.

“Có” Ninh Hư Viễn nói với vẻ khinh thường: “Thật ra có khu vực công cộng cho chúng đánh nhau, thậm chí hai tộc còn có thể chém giết lẫn nhau, chẳng qua tộc Vu Hùng và đám người trâu kia đều nhát gan, ồn ào như vậy cũng không phải mới ngày một ngày hai, nhìn lâu là quen ấy mà”

Tiếp tục đi về phía Bắc năm trăm dặm, phù điêu trên mặt đất bỗng xuất hiện một hình vẽ giống như tảng đá, đa số những tảng đá này đều dài và nhỏ, như những cái cây thô to mọc lên tận trời.

“Đến Thạch Lâm rồi!” Cam Cao Hàn dừng bước, đưa mắt nhìn khắp xung quanh.

Dù là Khinh Thạch, Trọng Thạch hay là đá Phong Quyển đều được tìm ra từ Thạch Lâm. Có thể xem Thạch Lâm là một cái mỏ khổng lồ mà tất cả chủng tộc đều có thể tiến vào, rất nhiều sinh linh thuộc các chủng tộc đều tìm kiếm trong Thạch Lâm suốt quanh năm.

Khinh Thạch rất dễ tìm trong Thạch Lâm, cho nên có giá trị thấp nhất, Trọng Thạch lại hiếm thấy hơn rất nhiều.

Nhưng dạo này số người có thực lực tiến vào bức tranh bất hủ cũng không nhiều, các sinh linh Bỉ Ngạn sinh ra trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên cũng không luyện Thánh Hồn cảnh và thân thể Vạn Kiếp, nếu chúng muốn tiến vào bức tranh bất hủ thì vẫn cần phải trở về Nhị Thập Cửu Trọng Thiên và Tam Thập Nhất Trọng Thiên.

Cho nên Trọng Thạch tuy hiếm nhưng nhu cầu không lớn, cũng không khó tìm.

Khó lấy nhất vẫn là “đá Phong Quyển”. Tên như ý nghĩa, đá Phong Quyển có thể hoàn toàn phong tỏa một khu vực một khoảng thời gian, trong quá trình phong tỏa không một sinh linh nào có thể ra vào dù ở trong hay ngoài khu vực đó. Như vậy vừa có thể bảo vệ bản thân vừa có thể ngăn cản đối phương rời đi.

Nhưng đá Phong Quyển thật sự rất hiếm, Đông Hoàng bỏ công lâu như vậy, cũng phái rất nhiều Thánh Hồn cảnh tìm kiếm trong Thạch Lâm mà mới chỉ lấy được hai viên đá Phong Quyển mà thôi.

Thật ra lần này Thái Nhất Thiên Cung đối đầu với tộc Hữu Hùng và tộc Thần Nông Thị, bọn họ cũng biết rõ rằng tộc Nguyên Linh sẽ không từ bỏ ý đồ. Ra ngoài tìm kiếm Trọng Thạch ngay vào thời điểm nhạy cảm, hẳn là nên cẩn thận hơn một chút. Nếu dùng đá Phong Quyển thì sẽ không bị đám hung vật kia bao vây.

Cam Cao Hàn còn đang xác định Lâm Chiến Đình bị bao vây ở khu vực nào thì Ninh Hư Viễn đã đột nhiên vỗ bả vai ông và nói: “Cam huynh, bên trái!”

Tất cả mọi người đều nhìn sang bên trái, thấy được một người đang đứng cách đó không xa, là một vị cường giả Thánh Hồn cảnh. Bề mặt Thánh Hồn của ông ta có những ngọn lửa màu xanh đang di chuyển, xem ra ông ta cũng giống như tộc Kim Ô, đều có thần thông huyết mạch hệ lửa.

Mà đằng sau cường giả Thánh Hồn cảnh này lại là một đoàn sinh linh Bỉ Ngạn hung hăng ác độc.

“Cam lão đệ, đã lâu không gặp” Cường giả Thánh Hồn cảnh kia cười lạnh, tiếng nói rất dài, vẻ chế nhạo không hề che giấu.

“Hỏa Hình Sứ” Cam Cao Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thánh Hồn kia, nói: “Gióng trống khua chiêng tới Thạch Lâm, không lẽ là để đào Khinh Thạch?”

“Phải hay không phải, lão đệ cũng không quản nổi đâu” Hỏa Hình Sứ cười ha hả nói: “Nhưng có một vài kẻ đi đào Trọng Thạch, chỉ sợ không ra ngoài được nữa, ha ha ha…”

Nói xong, Hỏa Hình Sứ chỉ tay về phía trước một cái. Trong Thạch Lâm dưới mặt đất, có thể nhận ra mười một người đang rút lui vào một góc, mười một người này chính là đoàn người Lâm Chiến Đình giúp La Chinh đi tìm Trọng Thạch. Trong hình là đoàn người Lâm Chiến Đình liều chết cố thủ ở một góc, mà phía trước bọn họ là một đám ve quỷ hình thể khổng lồ chi chít dày đặc đang bay lơ lửng.

Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn đồng loạt đưa mắt nhìn qua, thấy Lâm Chiến Đình còn đang cố thủ, trong lòng mới đỡ lo lắng hơn một chút, ít nhất là bọn họ còn sống…

Nhưng đúng vào lúc này, ánh sáng màu trắng ở đằng xa lại lần nữa lao tới.

Lúc ánh sáng trắng xẹt qua bề mặt đồng thau, hình khắc trên mặt đất lại được đổi mới!

Trong Thạch Lâm, đoàn người Lâm Chiến Đình lại rút lui phòng thủ, nhưng bây giờ chỉ còn sáu người…

Trong nửa canh giờ, đã có năm người bỏ mạng!

Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn đều run lên một cái.

Trận chiến giữa Thiên Cung và tộc Kim Ô đã khiến số lượng cường giả Thánh Hồn cảnh giảm đi đáng kể, các sơn chủ của bảy ngọn núi đều đã bỏ mạng, bây giờ mỗi một cường giả Thánh Hồn cảnh ngã xuống đều là tổn thất mà Thiên Cung không cách nào chấp nhận nổi.

“Tộc Hạc Liệt nghe lệnh! Tộc Băng Lợi nghe lệnh! Tộc Thanh Linh nghe lệnh! Giết chết đám Thánh Hồn này cho ta!” Hỏa Hình Sứ ra lệnh xong, vươn tay bắn nhẹ một cái, Khinh Thạch trong tay ông ta đã phóng ra ba tia sáng trắng. Tia sáng trắng nhanh chóng hóa thành ba lốc xoáy, những sinh linh Bỉ Ngạn sau lưng ông ta lập tức xông về phía lốc xoáy màu trắng, chui vào thế giới trong Thạch Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận