Bách Luyện Thành Thần

Chương 3664: Nhân tố bất lợi

Đoàn người La Chinh đồng loạt nhìn về phía trước, lập tức trông thấy bốn vị Đại Quỷ Tế Nhân tộcGiờ khắc này, người căng thẳng nhất lại là Nữ Oa, Đông Hoàng và Phục Hy.

Bọn họ từng nhìn thấy khí hồn bản tôn của chính mình, giờ khắc này, có lẽ bọn họ sẽ được nhìn thấy bản tôn thực sự.

Có khi nào bản tôn của bọn họ đã dung hợp với Quỷ Quyệt cấp Hận? Có khi nào đã trở thành Đại Quỷ Tế?

Nhưng bọn họ nhìn lên một hồi thì lại hơi thất vọng. Bọn họ nhìn thấy Đế Tuấn, thấy Xi Vưu, nhưng lại không nhìn thấy bản tôn của Phục Hy, Nữ Oa và Đông Hoàng…

La Chinh không có tâm lý phức tạp như bọn họ.

Hắn đi về phía trước, chắp tay nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ gật đầu với La Chinh.

Đoàn người La Chinh đang đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đang đánh giá đoàn người La Chinh.

Đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc là Phục Hy, Nữ Oa và Đông Hoàng, còn vị La Chinh này thì lại rất xa lạ. Theo phán đoán của Nguyên Thủy Thiên Tôn, những người này có thể đi tới tận đây, đi vào đảo Dạ Kiến, hẳn là dựa vào Phục Hy và Nữ Oa. Phục Hy có tư chất tốt nhất, có năng lực lãnh đạo trời sinh, còn Nữ Oa lại có trí tuệ siêu phàm, có thể phụ tá hắn ta tiến lên một cấp độ cao hơn.

Nhưng sau khi đánh giá một hồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại nhạy bén cảm nhận được dường như trong nhóm người này, chàng thanh niên không có thanh danh kia lại có vẻ đặc biệt nhất. Trong cơ thể hắn có một luồng khí tức huyết mạch hỗn tạp.

Nguyên Thủy Thiên Tôn từng tốn vô số năm tháng để nghiên cứu về sức mạnh huyết mạch với mục đích dung hợp huyết mạch. Sự nhạy bén đối với huyết mạch của Bất Hủ cảnh của ông vượt xa bất cứ kẻ nào!

Cảm giác được khí tức huyết mạch hỗn tạp trong cơ thể La Chinh, trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn nhanh chóng hiện lên một đáp án, có lẽ người này đã dung hợp huyết mạch cấp Bản Nguyên?

Nếu là như vậy… huyết mạch của người này hẳn là có thể sử dụng như một chiếc răng sói.

“Ngươi chính là La Chinh đó sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.

Lúc Thương Đa báo cáo với Đế Tuấn có nhắc tới một cái tên nghe xa lạ.

Trước mặt có tổng cộng năm người, ngoại trừ bà lão tóc trắng bạc phơ là lão Anh, ba người khác Nguyên Thủy Thiên Tôn đều quen đến không thể quen hơn, đều là phân thân của bản tôn, vậy nên chàng thanh niên còn lại nhất định chính là La Chinh.

“Đúng là tại hạ” La Chinh gật đầu.

“Ừ, các ngươi lên đây” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

Ông ở núi quỷ nhiều năm như vậy, tuy không bằng bầy khỉ kia, nhưng bầy khỉ kia lại có việc phải nhờ ông, ở đây không ai dám trái lời ông.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, hình như ngươi quên mất người bạn cũ này” Mục Linh chợt lên tiếng.

Sao Nguyên Thủy Thiên Tôn lại không chú ý tới Mục Linh cho được chứ?

Nhưng phải đến khi Mục Linh lên tiếng thì ông mới đưa mắt nhìn vào con ngươi đang lơ lửng giữa không trung đằng kia.

Khi gặp lại Mục Linh, một cảm giác bi thương sâu thẳm chợt dâng lên trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tại hỗn độn số bảy mươi bảy, Nhân tộc đã đấu với con mắt này…

Sau khi thất bại, bọn họ đi tới Bỉ Ngạn, lại tiếp tục đấu với nó. Chiến rồi lại bại, bại rồi lại lui, cuối cùng lui tới đảo Dạ Kiến, rồi mắc kẹt trong núi quỷ này.

Cũng chỉ có như vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới có thể dẫn dắt các anh kiệt Nhân tộc tiếp tục sống sót.

Dù cách đã qua bao năm tháng dài đằng đẵng, ông vẫn gặp lại con mắt này…

Chừng ấy năm tháng đủ để người bình thường luân hồi mấy trăm nghìn vạn sinh mệnh, đủ để mài mòn những thù hận bi thống cùng cực, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn mang theo sát ý: “Ngươi ở ngoài kia, vẫn luôn muốn tiến vào đảo Dạ Kiến nhỉ?”

“Chẳng đáng, bây giờ các ngươi chỉ là một đám tép riu không đáng nhắc tới” Mục Linh bình tĩnh nói.

Nó không cố ý hạ thấp Nguyên Thủy Thiên Tôn mà sự thật chính là như vậy.

Trước đây, khi văn minh Nguyên Linh đấu với Nhân tộc chỉ là trận chiến giữa các thành viên tộc Nguyên Linh và các thành viên Nhân tộc, không liên quan đến Quỷ Quyệt, cũng không liên quan đến Tứ Linh Môn, đôi bên cũng không biết tới sự tồn tại của Tứ Linh Môn.

Hiện tại trận chiến giữa văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không thì khác, bề ngoài là chiến tranh giữa Đạo Thủ Tự và Đạo Vô Không, nhưng trên thực tế lại là chiến tranh giữa Điểu Linh Môn và Xà Linh Môn.

Như vậy so ra, Nhân tộc quả thực chẳng đáng là gì.

Đương nhiên Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ chẳng nổi giận vì một câu của Mục Linh, nhưng Đế Tuấn lại không nhịn được.

Hai mắt Đế Tuấn biến thành màu vàng kim, như có hai vầng mặt trời xoay tròn trong mắt ông ta.

Một luồng khí tức mênh mông cuồn cuộn bắt đầu khuếch tán giữa đài Quỷ Tế.

Đó là khí tức của Quỷ Quyệt cấp Hận!

Trong bốn Đại Quỷ Tế Nhân tộc, khí thế của Đế Tuấn là sắc bén nhất!

“Tép riu? Làm sao thấy được?” Đế Tuấn hỏi.

Đối mặt khí tức của Đế Tuấn, khóe miệng A Hỏa khẽ nhếch lên, dáng vẻ vô cùng khinh bỉ.

Tròng mắt Mục Linh hơi dao động, nó nói: “Các vị Đại Quỷ Tế, nếu núi quỷ không chào đón bọn ta, bọn ta chỉ có thể cáo từ!”

Nói xong, nó dẫn theo A Hỏa và áo giáp Thánh Dực lui đi.

“Khoan đã!”

“Núi quỷ bọn ta vẫn luôn hiếu khách, mấy vị Đại Quỷ Tế Nhân tộc này không thể đại diện cho cả núi quỷ”

“Nơi này do bọn ta làm chủ!”

Sáu Đại Quỷ Tế dị tộc thấy Mục Linh định đi thì rất nôn nóng. Chúng vốn định sống chết mặc bay, chờ khi Đại Quỷ Tế Thanh Bì nghiệm chứng răng sói là thật hay giả xong rồi mới đưa ra quyết định. Nhưng bây giờ nhóm Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa xuất hiện đã khiến tình hình trở nên phức tạp.

Nghe sáu vị Đại Quỷ Tế dị tộc nói vậy, Đế Tuấn càng thêm giận dữ. Ông ta nhìn chằm chằm Đại Quỷ Tế đối diện, lạnh lùng nói: “Vu Hãn, có phải lâu rồi không dạy dỗ ngươi nên lá gan lại to ra không? Ta không thể đại diện cho núi quỷ, chẳng lẽ ngươi có thể?”

Bốn Đại Quỷ Tế Nhân tộc có địa vị cao nhất trong số các Đại Quỷ Tế, vị Đại Quỷ Tế dị tộc tên Vu Hãn này từng bị Đế Tuấn đánh bại hơn bảy lần.

Thấy Đế Tuấn nhìn mình chằm chằm, Vu Hãn lập tức căng thẳng. Ngay khi nó đang không biết làm thế nào thì một Đại Quỷ Tế dị tộc khác chợt cười lạnh: “Nơi này chỉ có Quỷ Chủ đại nhân có thể đại diện cho núi quỷ, ngoài ra ai cũng không đại diện được. Anh bạn này có răng sói có thể đánh thức Quỷ Chủ đại nhân, đương nhiên là bạn của núi quỷ chúng ta! Ta tin rằng các Hầu Chủ cũng hy vọng bọn họ ở lại”

“Đúng, nếu các Hầu Chủ gom đủ răng sói, ta nghĩ các vị Đại Quỷ Tế Nhân tộc cũng có thể dừng được rồi, dù sao cố gắng lâu như vậy cũng chỉ là phí công vô ích, ha ha ha…”

“…”

Sáu Đại Quỷ Tế dị tộc vừa nói vừa cười ha hả.

Nếu là ngày thường chúng nó tuyệt đối không dám hành xử như vậy với Nhân tộc, nhưng giờ đã khác xưa, lối đi đã được sửa, mà răng sói trong tay Mục Linh lại rất có thể là thật.

Tệ nhất thì răng sói của Mục Linh là giả, cho dù là vậy thì chúng là Đại Quỷ Tế, cũng có thể ra ngoài tìm răng sói khác!

Nỗi nhục bị Nhân tộc chèn ép trước kia cuối cùng cũng có thể bộc phát.

“Nếu bọn ta thật sự đánh thức Quỷ Chủ, tính mạng của những người này và những người đó đều thuộc về bọn ta, được chứ?” A Hỏa chỉ vào nhóm người La Chinh, lại chỉ vào nhóm Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Ta tin tưởng các Hầu Chủ sẽ đồng ý với thỉnh cầu ‘nhỏ nhoi’ này của ngươi” Vu Hãn gật đầu cười nói.

Nghe những lời đối thoại của bọn họ, trên mặt nhóm Nguyên Thủy Thiên Tôn phủ lên một màu u ám. Mục Linh đã tới đây thì nhất định phải có chuẩn bị. Mặc dù Nguyên Thủy Thiên Tôn đã dung hợp Quỷ Quyệt cấp Hận nhưng cũng không dám coi thường Mục Linh.

Nhưng ông không ngờ Mục Linh lại có thể mang răng sói tới núi quỷ!

Như lời Vu Hãn đã nói, các Hầu Chủ ban cho Nhân tộc địa vị đặc thù là vì gửi gắm hy vọng cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, hy vọng ông thức tỉnh Quỷ Chủ – cũng chính là Hầu Linh Vương.

Nếu Mục Linh dùng răng sói thức tỉnh Hầu Linh Vương thì Nhân tộc sẽ trở thành tồn tại có cũng được không cũng chẳng sao đối với các Hầu Chủ. Hy sinh Nhân tộc cũng là chuyện dễ dàng đoán trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận