Bách Luyện Thành Thần

Chương 3776: Cửa mở

Địa đàn này không chỉ rộng lớn mà vẻ bề ngoài cũng vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, bên ngoài được lát bằng một lớp ngọc thạch trắng ngà, giống như được đổ một lớp sữa. Tường ngoài được khảm một lớp gạch màu than chì, bề mặt viên gạch được điêu khắc những Phạn văn nối tiếp nhauThái Thượng Lão Quân từng giải mã những Phạn văn này, cơ bản đều là ghi lại sự tích huy hoàng của Tứ Linh Môn…

La Chinh tới gần vách tường, bắt đầu sử dụng trung tâm Thiên Chấp giải mã mấy Phạn văn. Đúng như những gì Thái Thượng Lão Quân đã nói, đại loại là kể về sự tích của Tứ Linh Môn.

Địa đàn này vốn là do Thiên Truyền và vài người nữa xây dựng, để lại những Phạn văn đó cũng không có gì lạ.

Từ địa đàn đi ra một khoảng chính là một bậc thang dẫn thẳng lên tầng cao nhất.

Thái Thượng Lão Quân cảnh giác nhìn vài lần, trên mặt hiện lên biểu cảm kỳ quái: “Theo ta được biết, Xà Linh Vương cực kỳ coi trọng nơi này, trong bất cứ tình huống gì cũng phái Quỷ Quyệt đến canh gác, vì sao hôm nay đến một Quỷ Quyệt cũng không có…”

La Chinh nhìn xung quanh một vòng, lắc đầu nói: “Thôi kệ, cứ đi trước rồi tính sau!”

Mọi người theo La Chinh leo lên bậc thang.

Bản thân địa đàn này cũng không có chỗ nào thần kỳ, chỉ có hơn một nghìn bậc thang, nhóm người La Chinh chỉ cần vài nhịp thở là đi hết.

Đỉnh của địa đàn là một mặt phẳng bóng loáng như gương, chính giữa mặt phẳng có một ô vuông, bên cạnh ô vuông lại có một bậc thang kéo dài vào trong địa đàn.

“Thái Thượng Lão Quân tiền bối, có một chuyện vãn bối không rõ” La Chinh nói.

“Chuyện gì?” Thái Thượng Lão Quân hỏi.

“Có phải Xà Linh Vương muốn có thứ gì trong địa đàn?” La Chinh hỏi.

Thái Thượng Lão Quân suy tư một chút, gật đầu nói: “Hẳn là nó rất nóng lòng tiến vào địa đàn…”

Theo phỏng đoán của Thái Thượng Lão Quân, rất có thể Khổ Thụ đang bị giam giữ trong địa đàn.

Trong Tứ Linh Môn, Điểu Linh Vương thiện lương giữ vị trí trung lập, Hầu Linh Vương thực lực cao cường nhưng làm việc ngu xuẩn, chỉ có Khổ Thụ và Nhân Linh Môn mới là đối thủ mạnh nhất của Xà Linh Vương.

“Một khi đã như vậy, vì sao nó lại không phá vỡ địa đàn?” La Chinh hỏi.

Thái Thượng Lão Quân lắc đầu, nói: “Cái này thì không biết”

“Chắc do vài khả năng sau đây…” Nữ Oa nói: “Địa đàn này rất đặc biệt, Xà Linh Vương không mở ra được. Hoặc là muốn mở địa đàn phải có phương thức độc đáo nào đó, dùng sức mạnh sẽ gây ra tổn thất. Hoặc là trong địa đàn có thứ gì đó Xà Linh Vương e ngại, nó không dám để vật đó thoát ra…”

“Giả thiết thứ ba hẳn là không thể thành lập, dù sao Xà Linh Vương cũng đã đánh bại ba môn khác, khắp thế giới Hỗn Độn có gì đáng để nó sợ hãi?” Cộng Công vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng phản bác.

Lúc này La Chinh lại nói: “Cũng chưa chắc, trận chiến này đã không còn chỉ dính dáng tới mỗi Tứ Linh Môn mà là tồn tại cấp bậc cao hơn, chưa chắc rằng không ai có thể khắc chế Xà Linh Vương…”

“Mặc kệ thế nào, chúng ta cứ mở địa đàn ra là biết” Chúc Dung nói.

La Chinh cũng không rối rắm về vấn đề này nữa, bắt đầu bước xuống bậc thang dưới ô vuông.

La Chinh vừa bước xuống bậc thang đã cảm nhận được cảm giác sền sệt từ không gian bên dưới truyền đến, giống như trong ô vuông này có một luồng sức mạnh không gian kỳ lạ.

Hắn hơi hoang mang một chút, nhưng vẫn không để trong lòng.

Song, ở Thiên Phương thành cách xa mấy vạn dặm, viên đá Không Gian Dẫn Đạo của Xà Linh Vương đột nhiên lóe lên.

“Vào địa đàn rồi? Hành động nhanh như vậy?” Xà Linh Vương khá là kích động.

Nó vốn tưởng rằng đoàn người La Chinh sẽ chơi một vòng mèo vờn chuột, chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ tiến thẳng tới địa đàn.

Xà Linh Vương vốn muốn để một mình La Chinh mở địa đàn nên trước đó nó đã dẹp bỏ mọi chướng ngại, tuy vẫn chưa đạt được mục đích nhưng ít ra cửa của địa đàn vẫn được La Chinh mở ra!

“Ầm…”

Khe hở to lớn từ Thiên Phương thành lan ra, tòa thành vuông vức này lại một lần nữa nứt ra thành từng mảnh nhỏ.

“Triệu tập tất cả Xà Chủ, theo ta đi tới địa đàn” Giọng nói của Xà Linh Vương vang vọng khắp không gian.

Các Xà Chủ, Quỷ Quyệt vốn đã được phái ra ngoài lại bắt đầu hội tụ tới địa đàn, Xà Linh Vương cũng dẫn theo các tinh nhuệ trong Thiên Phương thành xuất phát…



Cầu thang trong ô vuông có hơn một nghìn bậc.

Trong lúc đi xuống, La Chinh vẫn luôn cảm nhận được cảm giác sền sệt trong không gian.

Nữ Oa thấy bước chân La Chinh có vẻ do dự bèn hỏi: “La Chinh, sao vậy?”

La Chinh không đáp mà trực tiếp dừng chân, nhắm mắt trầm tư một hồi. Chốc lát sau hắn mới mở mắt, trong mắt ánh lên vẻ thận trọng: “Nơi này có một kết giới không gian, kết giới không gian vô cùng mỏng…”

“Ở đâu?”

“Sao ta lại không phát hiện ra?”

“Ta cũng không có cảm giác…”

Nguyên Thủy Thiên Tôn và mọi người đều lấy làm lạ.

“Ta cảm nhận được một chút” Dực Vương nói.

Thiên phú huyết mạch của Dực Vương có liên quan tới không gian nên nó rất nhạy bén với không gian.

“Kết giới không gian này rất giống khí tức của Dẫn Đạo Không Gian Thạch” La Chinh nói.

“Do Xà Linh Vương bày ra?” Nữ Oa hỏi.

“Hẳn là vậy” La Chinh gật đầu.

“Vậy chẳng phải là rắc rối rồi hay sao…” Chúc Dung trợn mắt, râu mép vểnh lên.

“Chúng ta ở lại bên ngoài chủ trì đại cục, để La Chinh đi vào” Nguyên Thủy Thiên Tôn quyết định dứt khoát.

Đi đến bước này, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần chịu chết từ lâu.

Sau khi bàn bạc một hồi, mọi người lựa chọn ở lại bên ngoài, còn La Chinh thì tiếp tục đi xuống cầu thang.

Đến tận cùng cầu thang, xuất hiện trước mặt La Chinh là một cánh cửa đá hình vuông.

Cửa đá trông vô cùng đơn sơ, giống như tùy ý bổ ra từ một tảng đá nào đó, bề mặt giăng kín dấu khắc ngổn ngang lộn xộn.

Nhưng ở chính giữa cửa đá có một tấm kim loại hình tròn với một lỗ chìa khóa nho nhỏ ở chính giữa.

“Đây là cửa của địa đàn” Thái Thượng Lão Quân nói.

“Cánh cửa đá này trông rất thô sơ, giống như chỉ cần đẩy một cái là mở ra luôn vậy” La Chinh nở nụ cười.

Thái Thượng Lão Quân lại nói: “Tuy sức mạnh của ngươi hơn xa ta, nhưng có lẽ cũng không mở được cánh cửa này”

Năm đó Thái Thượng Lão Quân vừa tới nơi này cũng từng thử đủ mọi biện pháp.

Đương nhiên La Chinh sẽ không mở cửa bằng sức lực. Hắn nâng nhẹ cổ tay lên, không gian Tu Di lập tức triển khai, một chiếc chìa khóa bằng đồng thau nổi lên.

Hắn cầm lấy chìa khóa, nhẹ nhàng đẩy nó vào vòng tròn kim loại.

“Rắc!”

Cửa đá vang lên một tiếng động.

“Ầm ầm ầm…”

Cửa đá dịch chuyển vào bên trong, một cơn gió lạnh từ bên trong thổi vù qua, một lớp sương trắng nhanh chóng bao phủ quanh La Chinh.

La Chinh không hề e ngại, huyết khí trên người chuyển động nhè nhẹ, sương trắng đã tiêu tan sạch sẽ. Đến khi hắn nhìn vào trong thì thấy một con đường hình rắn được tạo thành từ băng cứng, hai bên con đường này là vô số đốm sáng màu trắng bay lơ lửng.

“Lãnh Ngục, một Lãnh Ngục thật lớn…” La Chinh nói.

Tại tầng trên của Ngọc Thắng Thiên, La Chinh đã thấy rất nhiều Lãnh Ngục, nhưng phạm vi của những Lãnh Ngục đó đều rất nhỏ. Còn Lãnh Ngục trước mắt thì khác, ngoại trừ con đường băng ở giữa thì những nơi khác đều là thế giới do Lãnh Ngục hình thành, nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng rằng những đốm trắng kia là tuyết rơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận