Bách Luyện Thành Thần

Chương 3833: Ban thưởng lần thứ hai

La Niệm ngẩng đầu nhìn lên một cái, sau đó bất chấp tất cả cất bước tiến lên. Đã đi đến bước này, còn có gì đáng để cậu sợ hãi?Đi đến bậc thang cuối cùng của Hám Vô Lượng Giới cũng chính là đỉnh chóp, trước mặt La Niệm là một tấm cửa đá trông rất bình thường. Bề mặt cửa thô ráp xù xì, không ăn nhập gì với tháp Liệt Duy đẹp đẽ tinh xảo.

La Niệm không nghĩ nhiều, vươn hai tay đẩy cửa.

“Cót két cót két…” Không biết cánh cửa này bao nhiêu năm chưa được mở, chất liệu thô ráp như vậy lại không hề mục ruỗng, chỉ phát ra những âm thanh chói tai rồi cứ thế bị La Niệm đẩy ra.

Cửa vừa mở, La Niệm ngây ra một chút. Không gian bên trong cánh cửa cũng vô cùng thô ráp, giống như có người dùng những hòn đá nhỏ vụn lát vào không gian, xung quanh đều là những mặt đá vô cùng xù xì thô ráp.

Cái đáng nói là không gian bên trong cánh cửa này giống như thế giới ngăn thứ năm. Đi đến nơi này, tháp Liệt Duy xem như khôi phục bình thường, cho dù đối với La Niệm thì bình thường hay không bình thường cũng chẳng có gì khác biệt.

“Thiên Hoàn Trượng ở đâu?” La Niệm xoay người hỏi cô bé.

Cô bé không tiến vào mà chỉ đứng ở cửa, nàng không có quyền hạn tiến vào tầng cao nhất.

“Ngươi tự vào tìm là được mà” Cô bé vấn rất bất mãn với La Niệm.

Cậu gật đầu, tiến vào không gian tầng chót rồi đánh giá xung quanh.

Chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện chính giũa không gian tầng chót đặt một cây cột đá thạch anh màu tím, dường như trong cột đá thạch anh còn có gì đó. La Niệm đi vào nhìn thử thì phát hiện đó chính là một thứ giống như nhánh cây khô vậy.

Cậu đang nhíu mày suy nghĩ thứ này là gì, chợt đưa tay vỗ vào đầu mình một cái: “Một cây gậy… Đây là Thiên Hoàn Trượng!”

Cây gậy gỗ này giống như phát triển tự nhiên, hình dạng rất kỳ lạ, khiến La Niệm nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

Thứ xuất hiện ở tầng cao nhất của tháp Liệt Duy thì chỉ có thể là Thiên Hoàn trượng! Nghĩ đến cuối cùng cũng lấy được vật quan trọng nhất về tay, trong lòng La Niệm thật sự kích động.

Cậu chợt lùi về sau hai bước, một tay hóa chưởng, một tay siết lại thành quyền, sau đó bất chợt đánh về phía cột thạch anh tím.

“Rầm…” Một âm thanh trầm đục truyền đến, cột đá thạch anh tím không chút sứt mẻ.

La Niệm biến sắc liên hồi, lại sửa dụng mấy môn thần thông công pháp.

Đáng tiếc với tu vi Chân Thần của cậu, nếu ở trong Hoàn Vũ thì còn có uy lực, nhưng đặt ở Thần Vực đã không đáng là gì chứ đừng nói tới thế giới ngăn thứ năm.

Mặc dù cậu vô cùng “nỗ lực” sử dụng sức mạnh của mình tới mức tối đa, nhưng cột đá thạch anh tím vẫn sừng sững không chút suy suyển, ngay cả chấn động một cái cũng không có, càng đừng nói để lại bất cứ dấu vết nào.

La Niệm cũng biết thân biết phận, tự hiểu bản thân còn quá kém cỏi.

“Tiếc là Tiết trưởng lão không kiên trì nổi mà ngã xuống, nếu ông ấy có thể theo mình tới đây, lấy thân thể của Hung tộc nhất định có thể đánh vỡ cái này…” Thử một hồi không có kết quả, La Niệm quay lại chỗ cửa nhờ cô bé giúp đỡ.

Dù sao nàng cũng là người dẫn đường trong tháp Liệt Duy, còn cậu thì vất vả lắm mới đi đến đỉnh tháp được, không thể chỉ vì không thể đánh vỡ cột đá mà mọi thứ biến thành công dã tràng.

Cô bé nghe La Niệm nói xong, trên mặt lại hiện lên vẻ khó hiểu: “Cái này nằm ngoài phạm trù của ta. Ta không thể tiến vào cánh cửa này, ta cũng không biết gì về những thứ bên trong, nhưng mà… Ta nghĩ với trí tuệ vô hạn của Tòng thì tuyệt đối sẽ không để lại cho ngươi một cục diện bế tắc, ngươi phải ở trong đó tìm hiểu nhiều hơn”

La Niệm cũng cảm thấy có lý, bèn trở lại không gian rộng lớn trong tầng chóp.

“Ngoại trừ cột đá thạch anh tím và những tảng đá thô ráp nhấp nhô này thì chẳng có cái gì nữa cả, nếu không thể đánh vỡ cột đá thạch anh tím thì chỉ có thể tìm kiếm đáp án trong những tảng đá thô ráp này?”

La Niệm nhìn tảng đá thô ráp gần với mình nhất, quan sát một hồi, phát hiện trên những tảng đá này có vật nhỏ trồi lên giống như những nốt mụn đủ mọi kích cỡ.

“Bên trong ẩn giấu thứ gì?” Một ý tưởng bỗng nảy lên trong đầu La Niệm.

Cậu vươn tay gảy những nốt mụn nhô lên đó.

Những tảng đá thô ráp đó được hình thành từ những hạt cát dính vào nhau, tính chất tơi xốp, La Niệm vừa gảy đã gảy ra vô số cát vụn.

La Niệm càng gảy càng nhiều, cuối cùng lớp cát ngoài bị cậu gảy rớt, bên trong lộ ra một khối gì đó hình trứng, sờ vào thấy mềm nhũn, giống như một miếng thịt nằm trong tảng đá, thậm chí La Niệm còn cảm nhận được độ ấm và năng lượng trong đó.

“Đây là thứ gì…” La Niệm không nghĩ nhiều, hai tay bắt lấy miếng “thịt” kia rồi lôi ra ngoài.

Nhưng bắt lấy rồi mới biết, miếng “thịt” kia vô cùng xốp, cả mười ngón tay của cậu đều thọc cả vào trong.

Trong lòng La Niệm thoáng kinh hãi, cậu muốn rút tay ra, nhưng miếng thịt kia lại dính chặt vào tay cậu. Cả miếng “thịt” giống như kẹo tan chảy, như hợp lại thành một thể với tay cậu, giũ thế nào cũng không rơi được.

“Thứ này, chui vào trong tay mình rồi…” La Niệm giật mình hoảng sợ.

“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” La Niệm gào thét trong lòng.

Hiện tại chỗ dựa duy nhất của cậu chỉ có bản thân, cho nên tuyệt đối không thể hoảng! Tuy miếng thịt này không ngừng dung nhập vào tay cậu, cả quá trình không hề đau đớn mà ngược lại còn có cảm giác ấm áp truyền tới.

“Thịt” trở thành một bộ phận cơ thể La Niệm, lan tràn theo bề mặt cánh tay của cậu, trông cực kỳ đáng sợ nhưng lại không hề có chút nguy hại.

Sau chừng khoảng một nén nhang, khối “thịt” kia đã hoàn toàn dung nhập, La Niệm chỉ cảm thấy hai tay mình thô to hơn trước, vẻ ngoài trông không được tự nhiên, nhưng cậu vẫn có thể hoạt động một cách tự nhiên. Điều khiến La Niệm bất ngờ và vui vẻ hơn cả là sức mạnh của cậu đã tăng lên đáng kể, trong khối thịt này ẩn chứa năng lượng kinh người!

“Đây là… Ban thưởng!” La Niệm đột nhiên ý thức được.

Lúc đi tới độ cao hai trăm mét của tháp Liệt Duy, bọn họ đã nhận được ban thưởng linh hồn, hiện tại La Niệm lại nhận được ban thưởng về mặt thân thể!

“Chỉ cần hấp thu đủ nhiều thịt là mình có thể đánh vỡ cột đá thạch anh tím kia!” La Niệm bỗng nhiêu hiểu ra.

Cậu không do dự gì nữa, tiến thẳng đến những tảng đá thô ráp, ra tay với những chỗ nhô lên trên bề mặt những tảng đá đó, gảy rớt lớp mỏng bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy một khối “thịt” màu sắc kỳ lạ.

Hai tay La Niệm nắm lấy khối “thịt” kéo ra, sau đó mặc cho “thịt” dung nhập vào cơ thể mình.

Trong không gian trên tầng chóp có khoảng ba bốn trăm tảng đá như vậy, La Niệm không hề thấy phiền chán, gảy ra từng tảng từng tảng, sau đó dung hợp… Lượng “thịt” dung hợp càng ngày càng nhiều, La Niệm cũng cảm nhận được thân thể của mình đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, thân thể đã bành trướng gấp bốn lần!

“Linh hồn của mình đã sánh ngang với cường giả Thâm Không, hiện tại thân thể cũng đã đạt tới tiêu chuẩn. Nếu mình trở về thế giới Hỗn Độn, chỉ riêng sức mạnh thân thể thôi cũng đã đủ để dọa phụ thân nhảy dựng…” La Niệm vừa nghĩ vừa gảy vào miếng đá cuối cùng.

Với sức mạnh của cậu bây giờ, chỉ cần cào nhẹ một cái là có thể cào ra cả khối “thịt” bên trong.

Dung nhập khối “thịt” cuối cùng vào cơ thể, La Niệm tiến thẳng tới cột đá thạch anh tím.

“Thiên Hoàn Trượng là của ta!”

Dứt lời, La Niệm siết chặt nắm tay, đấm về phía cột đá thạch anh tím.

“Vỡ rồi!”

Phần trên của cột đá tím sừng sững kiên cố đột nhiên ầm ầm đổ xuống, để lộ nửa thân trên của Thiên Hoàn Trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận