Bách Luyện Thành Thần

Chương 3452: Bối phận

Từ tiêu chuẩn của toàn hộ hỗn độn, xóa bỏ một vùng không gian rộng ba mươi dặm, cao ba mươi dặm, dài ba mươi dặm thì vùng không gian này sẽ bị trục xuất hoàn toàn vào “không gian Tắc San”Bởi vì không gian biến mất nên sẽ hình thành một sức mạnh đè ép không gian xung quanh, ngay cả mặt đất cũng sẽ bị cao lên ba mươi dặm, tương đương với việc tạo ra một ngọn núi cao chót vót từ hư không. Có một lần “Sơn” trục xuất La Chinh, sau đó hắn trở về một cách nhanh chóng nên mới dẫn tới sự chú ý của “Không”.

Ai cũng biết vùng đất Khí Hôi là không gian Tắc San do “Không” quản lý. Thực tế, “Không” vốn chẳng thể tạo thành ảnh hưởng với tất cả mọi thứ trong Tắc Sơn. Từ tư liệu mà một vài “Chân Lý Chi Tử” để lại trong Bỉ Ngạn, vùng không gian này vốn do bọn họ quản lý, nhưng sau mấy trăm kỷ nguyên hỗn độn trôi qua, không gian Tắc San đã xảy ra biến đổi lớn. Cổ thần hỗn độn hoàn toàn mất quyền khống chế không gian Tắc San.

Bọn họ chẳng có cách nào biết trong đó xảy ra chuyện gì. Tóm lại, “Không” chỉ có thể ném người hoặc vật chất vào bên trong, chứ không có cách nào xóa bỏ hoàn toàn sinh linh hoặc vật chất trong đó…

Sau khi La chinh bình yên trở về từ không gian Tắc San, “Không” cũng có ý muốn xâm nhập vào trong đó, bao gồm việc ném một lượng “không gian” lớn vào trong không gian Tắc San. Nó muốn đoạt lại quyền hạn quản lý không gian Tắc San, nhưng mọi phương pháp đều thất bại.

“Không” vẫn cảm thấy bên trong không gian Tắc San có thứ đồ kỳ lạ, nhưng lại không thể nào điều tra, cũng chẳng thể dò xét được. Đây vẫn luôn là tâm bệnh của nó. Nếu không phải bất đắc dĩ, “Không” sẽ không lựa chọn xóa bỏ người đàn ông áo đen. Có khả năng cao là điều này không có tác dụng gì.

Nhưng nếu đã xóa bỏ, “Không” sẽ nắm chặt cơ hội đưa La Chinh rời đi.



Trong không gian Tắc San, người đàn ông áo đen đang lơ lửng trong hư không, lông mày y nhăn lại thành hình chữ “xuyên”. Y vỗ vào đầu: “Mình đúng là chủ quan, quên mất chiêu này…”

Người đàn ông áo đen bị trục xuất tới một nơi kỳ lạ cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Y vốn dựa vào Vòng Tròn Giáng Lâm để tới, nhưng bây giờ hào quang của Vòng Tròn Giáng Lâm rất ảm đạm, gần như mất liên hệ với Bỉ Ngạn. Đối với tộc Vô Không, chuyện y thật sự bị nhốt ở nơi quái quỷ này là một phiền toái cực lớn.

“Không phải đồ trong không gian Tắc San đều bị tiêu hủy hoàn toàn sao? Vì sao nơi này…”

Người đàn ông áo đen bị một phế tích vô biên vô tận đang lơ lửng ở nơi xa thu hút sự chú ý. Lúc người đàn ông áo đen đang hoang mang thì hai bóng người lao vùn vụt tới, một già một trẻ, đó là Khương Tử Nha và La Niệm.

Khi người đàn ông áo đen vừa thấy Khương Tử Nha thì còn hơi nghi ngờ, nhưng khi y xác định được thân phận của ông thì lửa giận trong mắt bùng cháy!

Khi đối mặt với một cổ thần hỗn độn mạnh mẽ như “Không”, y vẫn có vẻ vô cùng ung dung nhàn nhã. Thế nhưng khi nhìn thấy Khương Tử Nha, ngọn lửa căm hận trong lòng y bỗng cháy lên, sát ý ngập trời như biển lớn.

“Vù!”

Kiếm Thanh Bình khẽ điểm một cái, một ánh kiếm màu xanh nhỏ bé bắn thẳng về phía Khương Tử Nha ở xa xa. Khương Tử Nha dẫn La Niệm về chưa được bao lâu thì trong không gian Tắc San truyền tới một tiếng động không nhỏ.

Vì thường có tình huống này nên ông thường không để ý, trực tiếp dẫn La Niệm tới đây xem. Khương Tử Nha còn chưa nhìn thấy diện mạo của người đàn ông áo đen thì một ánh kiếm cực kỳ sắc bén đã bắn thẳng về phía ông.

Lúc Khương Tử Nha cảm nhận được uy lực của ánh kiếm màu xanh này, sắc mặt ông trở nên nghiêm túc, tay đột nhiên vung lên. Một chiếc roi màu vàng kim như Độc Long quất ra, va chạm với ánh kiếm màu xanh đang vùn vụt bắn tới.

Hai tia sáng một xanh một vàng giao nhau, Khương Tử Nha xoay roi vàng trong tay liên tục, roi tạo ra từng vòng xoắn ốc nho nhỏ, cuối cùng triệt tiêu ánh kiếm trong vô hình.

La Niệm ở bên cạnh thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc. Trong nhận thức của La Niệm, Khương Tử Nha là một người cực kỳ mạnh, lợi hại hơn cha cậu rất nhiều. Ngoài chuyện không có tác dụng với không gian Huyền Lượng thì ông gần như không có đối thủ trong thế giới hỗn độn, cũng chưa từng thấy ông tỏ ra nghiêm túc như vậy.

Người ở phía đối diện kia là ai? Vì sao vừa nhìn thấy Khương Tử Nha đã đánh nhau?

“Vèo vèo vèo vèo…”

Từng ánh kiếm màu xanh bắn từ xa tới, có một số ánh kiếm còn bắn thẳng về phía La Niệm. Khương Tử Nha khịt mũi một cái, giơ roi vàng trong tay lên tạo ra một tiếng nổ vang. Tiếng nổ này như ẩn chứa một tiếng rống mơ hồ, sau đó roi dài hóa thành một vầng sáng màu vàng kim hình cung, quất về phía những ánh kiếm kia.

Khi đối mặt với vầng sáng màu vàng kim, những ánh kiếm xanh dường như không có đối thủ kia lại có vẻ vô cùng yếu ớt. Cứ một vệt sáng màu vàng kim xuất hiện, một ánh kiếm màu xanh lại bị quất tản ra hóa thành từng đóa hoa sen màu xanh, sau đó từ từ tiêu tán trong không gian.

“Vèo vèo vèo vèo vèo…”

Trong ba hơi thở, ba mươi sáu vầng sáng màu vàng kim xuất hiện, đồng nghĩa với việc ba mươi sáu đóa sen màu xanh hiển hiện rồi tiêu tán…

Năng lượng cực hạn đối kháng với nhau tạo ra một cảnh tượng vừa tráng lệ vừa tràn ngập sắc thái tươi đẹp. La Niệm nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ say mê, những năng lượng này quá đáng sợ. Chỉ cần dùng một phần triệu của năng lượng đó đã đủ giết chết cậu rồi.

La Niệm vốn đã cho rằng Khương Tử Nha rất giỏi, bây giờ trong mắt cậu, năng lực của ông lại tăng một bậc.

Tất cả ánh kiếm màu xanh đều hóa thành những đóa sen màu xanh rồi tiêu tán. Người đàn ông áo đen vẫn không dừng tay, y nâng kiếm Thanh Bình lên một lần nữa. Sau lưng người đàn ông áo đen hiện ra sáu lá cờ đen. Trên đường vân ở mặt ngoài của mỗi lá cờ màu đen đều có sợi năng lượng màu đen dịch chuyển.

Lục Hồn Phiên…

Khóe mắt Khương Tử Nha giật giật, cuối cùng không nhịn được nói: “Sư bá, ngươi thật sự muốn liều mạng với ta sao?”

Kiếm Thanh Bình trong tay người đàn ông áo đen vẫn đang rung lên, y lấy mình làm tâm điểm rồi vẽ một vòng tròn. Lục Hồn Phiên tung bay dù không có gió. Một khí tức huyền ảo không thể diễn tả thành lời khuếch tán từ trong cơ thể y ra, đồng thời giọng nói của y cũng truyền tới: “Ngươi còn mặt mũi gọi ta là sư bá à?”

“Vù!”

Năng lượng trong Lục Hồn Phiên đột nhiên biến mất, năng lượng màu đen hội tụ trên thân kiếm Thanh Bình. Sau khi hào quang màu xanh trên thân kiếm gặp năng lượng màu đen thì như ngọn lửa cháy bùng lên. Sau đó, người đàn ông áo đen lao thẳng về phía Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha thấy thế vội đẩy La Niệm một cái, một sức mạnh vô hình đẩy cậu bay ra ngoài. Đối mặt với cường giả như sư bá, ông không rảnh để bảo vệ La Niệm.

“Có một số chuyện qua lâu rồi, sư bá cần gì phải giữ khư khư trong lòng” Khương Tử Nha giơ roi vàng lên một lần nữa.

Roi vàng này có tên là roi Đả Thần, là roi được Nguyên Thủy Thiên Tôn tạo ra từ huyết thống cấp căn nguyên của Khương Tử Nha. Đây cũng là vũ khí bản mệnh của ông.

“Sư phụ ngươi từng nói lời tương tự như vậy rất nhiều lần, nhưng…” Sắc mặt người đàn ông áo đen lộ rõ sự lạnh lùng chỉ tiến chứ không lùi: “Chỉ là nói nhảm mà thôi!”

Người đàn ông áo đen này chính là Thông Thiên giáo chủ mà La Chinh từng gặp. Thông Thiên giáo chủ là sư huynh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đương nhiên sẽ là sư bá của Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha vốn không biết Thông Thiên giáo chủ còn sống hay đã chết. Vì lúc hỗn độn số bảy mươi bảy hoàn thành Chung Yên, Khương Tử Nha đã bị trục xuất tới không gian Tắc Sơn.

Tất cả những chuyện xảy ra trong Bỉ Ngạn vào thời gian sau, Khương Tử Nha hoàn toàn không biết. Đến tận khi La Chinh đưa Khương Tử Nha giáng lâm từ không gian Tắc Sơn, ông mới hiểu đại khái những chuyện xảy ra. Bây giờ, lập trường của hai người không giống nhau, sư bá muốn liều mạng khiến Khương Tử Nha chẳng biết phải làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận