Bách Luyện Thành Thần

Chương 3881: Hỗn loạn sụp đổ

Hàng Cách Giả cũng không vội ra tay, chỉ cần một ý nghĩ của gã thôi là sẽ phá hủy mọi thứ chỉ trong một chớp mắt. Ngay cả những năng lượng Hủy Diệt Cực Thái mà La Yên khống chế kia cũng là do gã chủ động ban cho, chứ những năng lượng này không phải là vật vô chủHàng Cách Giả thích quan sát quá trình hủy diệt sinh mệnh, gã đã tham gia vào rất nhiều đợt hủy diệt rồi.

Vào thời kỳ tận thế, những sinh linh này sẽ giống như bầy ong. Khi tổ ong của chúng bị nhóm lửa, chúng sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ nhà cửa quê hương mình. Cuối cùng, không hề nằm ngoài dự tính, chúng đều chìm vào vực sâu tuyệt vọng.

Sau khi La Yên đánh giết mấy ngàn sinh linh Hỗn Loạn, hàng ngàn quả cầu ánh sáng màu tím lại sinh ra.

Đôi mắt trong veo của nàng trừng to lên, giống như đang trợn mắt nhìn, trục năng lượng trên đỉnh đầu chuyển động như điên.

“Vù vù…”

Từng con rắn màu tím đánh vào bên trong quả cầu ánh sáng màu tím, những năng lượng vô chủ này lại bị La Yên khống chế.

Hai mươi ngàn quả cầu ánh sáng đã là một thử thách lớn với La Yên rồi, bây giờ lại có thêm hơn bốn ngàn quả cầu nữa khiến áp lực mà nàng phải gánh càng tăng cao.

“Giết!”

Nàng gần như cắn chặt răng, từ trong quả cầu ánh sáng màu tím tuôn ra một tấm lưới lớn hơn, bao phủ về phía trên.

Càng có nhiều sinh linh hỗn loạn chạm đến lưới năng lượng và bị giết chết, quả cầu ánh sáng chui ra từ trong cơ thể chúng trực tiếp hòa tan vào trong lưới năng lượng, làm tấm lưới này lớn mạnh hơn.

Chuyện này lặp đi lặp lại vài lần, tấm lưới mà La Yên dệt nên càng lúc càng lớn hơn, số lượng quả cầu ánh sáng hòa tan vào trong đó đã đạt tới năm mươi ngàn!

“La Yên…”

Nữ Oa nhìn trạng thái của La Yên hiện giờ, lòng ngập tràn lo lắng, thế nhưng nàng không có cách gì khuyên La Yên từ bỏ cả.

“Cô cô!”

La Niệm cũng đau đến xé lòng.

Từng sợi tóc của La Yên dựng ngược lên, đôi mắt mỗi lúc một dại ra, hiển nhiên nàng đã đạt tới cực hạn.

Song nàng không dám bỏ cuộc, một khi tấm lưới này trùm xuống thì Lê Sơn sẽ biến mất ngay!

“Lên!”

Nàng gần như nghiền ép ra tia tiềm lực cuối cùng của trục năng lượng, ném tấm lưới to lớn kia ra ngoài không trung.

Sau khi làm xong những chuyện đó, nàng đã rơi vào trạng thái mệt lả, thân hình rơi thẳng xuống từ trên không.

Thân hình Nữ Oa nhoáng lên, nàng vươn tay ôm La Yên vào trong ngực.

“Ta… Ta đã gắng hết sức…” La Yên nhìn Nữ Oa nương nương, nói.

“Ngươi làm đủ tốt rồi” Nữ Oa nói.

“Nhưng ta vẫn không bảo vệ nổi Lê Sơn” La Yên thì thào.

Nữ Oa cười cười: “Đứa bé ngốc, ai có thể bảo vệ Lê Sơn chứ?”

Bất Hủ cảnh làm không được, cổ thần hỗn độn làm không được, ngay cả Nhân Linh Vương cũng làm không được.

Một La Yên nho nhỏ có thể đi được đến bước này là đã kinh người lắm rồi.

“Chúng ta phải chết hết thật ư?” La Yên hỏi.

Nàng được La Chinh gọi lên đài Phỉ Thúy, dù nàng biết rõ tình hình rất nghiêm trọng nhưng vẫn cho rằng vẫn còn một cơ hội chiến thắng.

“Tất cả đều phải chết, không có ngoại lệ” Nữ Oa đáp rất khẳng định.

Ánh mắt La Yên toát lên vẻ tuyệt vọng, nàng ngước nhìn vầng sáng màu xanh lam to lớn trên không trung.

Sinh linh hỗn loạn tiếp tục rơi xuống không ngừng, số lượng càng ngày càng nhiều.

Năm mươi ngàn sinh linh hỗn loạn mà nàng tiêu diệt ban nãy chỉ là quân tiên phong bên trong quân tiên phong. Chỉ riêng ở đỉnh Lê Sơn này thôi, số lượng sinh linh hỗn loạn đã đạt đến chục tỷ, chỉ vài chục vài trăm ngàn thì chẳng khác nào sợi lông trên người con trâu.

“Ca ca ta đâu?” La Yên lại hỏi.

“Không biết” Nữ Oa lắc đầu.

Phân thân mà La Chinh để lại trên đài Phỉ Thúy đã bị đánh giết, bản tôn thì bặt vô âm tín.

Theo như năng lượng mà Hàng Cách Giả có được, xem ra La Chinh dữ nhiều lành ít.

“Vút vút vút…”

Mấy người Hoa Thiên Mệnh, La Niệm, Khổ Thụ vẫn đang ra sức đánh giết sinh linh hỗn loạn.

Quả cầu ánh sáng màu tím không còn ai cảnh lại, chúng chầm chậm hạ xuống Lê Sơn, trực tiếp “ăn” Lê Sơn tạo ra từng cái lỗ thật lớn, ngay cả đài Phỉ Thúy cũng bị ăn sạch – một chuyện không hề nằm ngoài dự tính.

Ở sườn núi Lê Sơn còn có rất nhiều thành trì, cơn khủng hoảng đang lan ra trong đó.

“Những quả cầu ánh sáng màu tím kia… rơi xuống rồi!”

“Chạy mau!”

“Rời khỏi Lê Sơn!”

Họ biết rõ Lê Sơn chính là nơi trú ẩn sau cùng, có rời Lê Sơn thì cũng không thoát khỏi chữ “chết”, thế nhưng vào giây phút nguy nan, họ chỉ có thể từ bỏ nhà cửa của mình, lũ lượt bay và độn thổ rời đi.

Chỉ có điều, những người ấy còn chưa đi được bao xa thì đã gặp phải sinh linh hỗn loạn bọc tới từ hai bên.

Những sinh linh hỗn loạn này không đi qua vầng sáng màu xanh lam kia, Siêu Không Cực Thái trên người chúng không bị trừ khử. Đám quái vật lơ lửng không cố định ấy ăn sạch những kẻ đào tẩu rồi vọt thẳng vào trong các thành trì, tiến hành một cuộc tàn sát trên diện rộng.

Số sinh linh hỗn loạn rơi xuống đỉnh núi ban đầu là vài trăm ngàn, sau đó tính bằng hàng triệu rồi chục triệu…

Mấy người La Niệm len lỏi qua những khe hở của vô số quả cầu ánh sáng màu tím giăng chi chít đầy trời, lợi dụng khoảng không nhỏ hẹp ấy để phản kích lại.

“A…”

Một tiếng hét thảm truyền đến.

Trong quá trình len lỏi, Đông Hoàng chạm đến quả cầu ánh sáng màu tím và bị Hủy Diệt Cực Thái nuốt sạch. Thân thể của Bất Hủ cảnh đứng trước quả cầu ánh sáng màu tím yếu ớt hệt như một tờ giấy mỏng, cứ thế tan rã không còn một mảnh.

Có nhiều người thậm chí còn chẳng kịp phát ra tiếng kêu thảm là đã bị tan ra thành làn khói xanh rồi biến mất, ví như lão Anh và Thắng Thiên Thử Vương.

“Tám phần sức mạnh!”

La Niệm tìm tới một thân vị trong khe hở giữa ba quả cầu ánh sáng màu tím, sau đó đấm ra một cú lên trên. Gợn sóng sinh ra từ sức mạnh kinh khủng tỏa lên trên, hướng về đám sinh linh hỗn loạn đang đứng chen chúc tụ lại ở một chỗ. E rằng sau cú đấm này, sẽ có thêm mấy trăm nghìn quả cầu ánh sáng sinh ra.

“Ui…”

Sau khi La Niệm đấm ra cú đấm này, cảm giác đau nhức dữ dội bỗng truyền đến. Một tay của cậu do bất cẩn mà bị cuốn vào trong một quả cầu ánh sáng, đợi đến khi rút ra được thì máu thịt đã bị hòa tan, chỉ còn lại phần xương trắng hếu.

Đây cũng là nhờ La Niệm có thân thể mạnh đến đáng sợ, nếu đổi thành người khác thì đã chết rồi.

Số lượng quả cầu ánh sáng càng ngày càng nhiều, không gian chừa lại cho họ di chuyển né tránh càng lúc càng ít đi.

Cuối cùng, La Niệm, Nữ Oa, La Yên, Phục Hy, Hoa Thiên Mệnh và Văn Địa Chi dịch chuyển đến cùng một địa điểm. Xung quanh họ, quả cầu ánh sáng đã hình thành một vùng biển bao la.

“Nhân Linh Vương đâu?” Nữ Oa hỏi.

“Thể Quỷ Quyệt bị hòa tan rồi, chắc vẫn có thể sống lại trong Bỉ Ngạn” Văn Địa Chi đáp.

“Chúng ta dịch chuyển không gian, nhảy ra ngoài đi…” Phục Hy nói.

“Vô dụng” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu.

Đám sinh linh hỗn loạn có Siêu Không Cực Thái cũng đang tụ lại đây, nhảy ra ngoài thì họ chết còn nhanh hơn.

Vùng không gian này đang nhanh chóng thu nhỏ, đè xuống không gian của bọn họ.

Trăm mét….

Năm mươi mét…

Ba mươi mét…

Mười mét…

Cả nhóm bọn họ chui rúc cùng với nhau, gắng sức nén không gian lại. Chỉ có điều, đối với La Niệm có thân thể cao đến hơn mười mét thì chuyện này khá là phiền phức, dù cậu đã co hết tay chân lại rồi thì vẫn cao lớn hơn người thường rất nhiều.

“Đáng khen thật đấy, không ngờ mình sẽ chết như thế này” Phục Hy nhìn những quả cầu ánh sáng đang chầm chậm ùa tới và nói.

“Chết thế này ngược lại không bị đau đớn quá nhiều” Nữ Oa nói.

“Vậy thì cứ dứt khoát đi” Phục Hy nói dứt lời thì định nhảy vào bên trong quả cầu ánh sáng màu tím.

Nhưng ngay khoảnh khắc khi hắn ta đang định nhảy vào đó, một màng ánh sáng thật mỏng bao phủ lên người hắn ta. Màng ánh sáng với tính dai rất cao ấy còn kéo hắn ta lại, trói chặt cùng với những người khác.

Cùng lúc đó, quả cầu ánh sáng màu tím đè ép lên màng ánh sáng, nhưng màng ánh sáng này lại chẳng hề e ngại gì, nó không hề bị ảnh hưởng bởi năng lượng của Hủy Diệt Cực Thái.

“Đây là…” Hai mắt Nữ Oa hơi sáng lên.

Vào lúc này ai là người có thể ra tay bảo vệ họ, chuyện này không quá khó đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận