Bách Luyện Thành Thần

Chương 3408: Cơ hội duy nhất

Thấy bị những mảnh xương ngăn cản, Hồ Nữ lập tức rút cánh tay đầy máu tươi ra, lại đâm vào đan điền của La ChinhLa Chinh đã đoán trước được động tác này, lại vặn người một cái.

Khóe miệng Hồ Nữ hiện lên ý cười, cho rằng La Chinh cũng chỉ đang giãy giụa phí công như lúc nãy. Nhưng lần này, trong lúc vặn người, hai chân La Chinh còn đạp mạnh một cái, cả cơ thể bật thẳng lên như cương thi.

Trong lúc bật người lên, Hồn Nguyên Chi Linh rơi vào trạng thái kiệt sức trong cơ thể La Chinh cũng đã khôi phục trở lại.

“Vù!”

Một chiếc lông chim màu xanh đậm xuất hiện trên đỉnh đầu La Chinh, là lông vũ Thanh Ngọc mà Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc lấy ra. Chiếc lông chim vừa xuất hiện, độ linh hoạt của La Chinh cũng lập tức tăng vọt.

Nhưng như vậy còn lâu mới đủ!

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối!”

Quyển sách màu xanh biếc của Nhân tộc bắt đầu lật trang liên tục. Khi dừng lại ở một trang giấy nào đó, một nơi tương ứng trong cơ thể La Chinh cũng bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh biếc.

Đó là một cái ao hình thành trên bầu trời, tên là ao Phượng Hoàng.

Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn chiếm cứ thế giới trong cơ thể La Chinh, ông đã giao cho Nhân tộc rất nhiều nhiệm vụ, ao Phượng Hoàng là một trong số đó.

Dù là Nguyên Thủy Thiên Tôn hay là Nữ Oa bản tôn, sức mạnh khí hồn còn sót lại của bọn họ đều vô cùng nhỏ yếu, chỉ có thể mượn dùng Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc.

Quyển sách tỏa ra hào quang, ao Phượng Hoàng nổi lên gợn sóng xanh biếc, từng làn sóng xanh biếc như những dải lụa bay ra khỏi thế giới trong cơ thể La Chinh, lượn lờ bên ngoài cơ thể hắn.

Cộng thêm sự hỗ trợ của hai tín vật Bỉ Ngạn, tốc độ của La Chinh lập tức tăng vọt!

Hồ Nữ không nghĩ La Chinh có thể làm nên trò trống gì, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, muốn khống chế hắn. Trong mắt nàng ta, muốn xé nhỏ La Chinh cũng chỉ cần vài ba nhịp thở.

Dưới phát đâm của nàng ta, La Chinh lại linh hoạt như một con cá chạch, lách ra sau lưng nàng ta.

“Rắc!”

Hắn đưa tay bắt lấy Hồ Nữ từ đằng sau, đột ngột nện vào vách tường.

“Ầm!”

Thân thể sắp đụng vào vách tường, hai chân Hồ Nữ hơi khuỵu xuống, giẫm lên vách tường. Nàng ta đứng ngang trên tường, nói với La Chinh: “Tốc độ trở nên nhanh hơn? Nhưng cũng vô ích thôi, vô ích, chút sức mạnh của ngươi chỉ có thể gãi ngứa”

Hai chân nàng ta đạp lên vách tường, xoay ngược người lại, muốn đạp vào đầu La Chinh.

Nếu trúng một cước này, chỉ sợ La Chinh khó mà may mắn thoát khỏi.

Nhưng lúc này tốc độ của La Chinh tăng vọt, hắn khẽ nghiêng vai một chút, tránh được một cú đá chứa đựng hơn một trăm nghìn thần quân, chân của Hồ Nữ cứ thế hướng tới một sinh linh Bỉ Ngạn khác.

Sinh linh Bỉ Ngạn này tuy đã cố sức tránh né nhưng căn phòng Lục Giác Tinh Trận cũng chỉ lớn chừng đó, chờ hắn ta ý thức được nguy hiểm thì đã không còn không gian để tránh né.

“Rắc!”

Bị Hồ Nữ đá trúng, đầu của sinh linh Bỉ Ngạn kia lập tức nổ tung thành bọt máu. Sinh linh Bỉ Ngạn này trở thành một thi thể không đầu, lay động vài cái rồi mềm oặt ngã xuống mặt đất, vết cắt ở cổ máu chảy như suối.

Sinh linh Bỉ Ngạn khác thấy cảnh này, chỉ biết trốn ở góc phòng run rẩy như thỏ gặp phải sói, không dám có suy nghĩ phản kháng, chỉ cầu nguyện La Chinh có thể đánh bại con quái vật này…

Tốc độc của bọn họ hoàn toàn không theo kịp, cho dù chỉ cuộn mình một góc nhưng chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là sẽ trở thành vật hy sinh, cảm giác này còn kinh khủng hơn cả lúc liều chết xông lên!

Nhưng lại có hai sinh linh Bỉ Ngạn bày ra thủ đoạn độc đáo. Một người hóa thân thể của mình thành khói độc màu nâu. Hắn ta không cho rằng khói độc của mình có thể phun tới Hồ Nữ, làm thế chỉ để tự vệ mà thôi. Một người khác thì thu nhỏ người lại vừa bằng một nắm tay, cuộn mình trong một góc, như vậy quả thực an toàn hơn rất nhiều…

Sau khi tốc độ gia tăng, cuối cùng La Chinh cũng có cơ hội để thở dốc.

Trước lúc Hồn Nguyên Chi Linh khôi phục, hắn không muốn đối đầu chính diện với Hồ Nữ, chỉ dựa vào thân thể linh hoạt mà không ngừng né tránh, trong lúc né tránh cũng không quên phân tích tình hình.

Gần như mỗi một lần ra tay Hồ Nữ đều gia tăng sức mạnh, hiện tại đã đạt tới hai trăm nghìn thần quân lực! Điều này có nghĩa là cơ thể nàng ta có thể thừa nhận sức mạnh hai trăm nghìn thần quân.

Sức mạnh cực hạn của cơ thể La Chinh cũng chỉ tới hai trăm nghìn thần quân, sợ rằng không thể nào đánh vỡ thân thể lưu ly của Hồ Nữ…

“Bịch!”

“Bịch!”

La Chinh luồn lách một hồi, khó khăn tránh được hai đòn tấn công của Hồ Nữ, sức mạnh của nàng ta đã gia tăng đến hai trăm hai mươi nghìn thần quân.

Có lẽ là ỷ vào thân thể dũng mãnh vô song của mình, các đòn tấn công của Hồ Nữ cũng trở nên tùy ý, mỗi một đòn đều kinh thiên động địa.

“Tránh né cũng vô ích” Hồ Nữ vừa đuổi đánh vừa nói: “Dù ta cho ngươi cơ hội phản kích thì ngươi có thể làm gì? Cực hạn mà ta có thể thừa nhận ngươi có tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi”

Trong mắt nàng ta, cho dù đứng yên một chỗ cho La Chinh đánh thì hắn cũng đánh không nổi.

Sau khi Hồn Nguyên Chi Linh khôi phục, La Chinh lập tức nắm lấy cơ hội đánh Hồ Nữ mấy quyền, sức mạnh cơ bản đều khống chế trong phạm vi chín mươi nghìn thần quân, không thể tạo ra bất cứ thương tổn nào cho nàng ta.

“Bịch!”

Vị trí hai người đổi qua đổi lại, La Chinh vòng ra sau lưng nàng ta, đá vào giữa lưng, một cước gần một trăm nghìn thần quân bị nàng ta đỡ lấy một cách dễ dàng như đang gãi ngứa.

Thấy cảnh này, sắc mặt đám Phi Dục đã hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Nếu La Chinh đã bày ra toàn bộ năng lực thì cũng có nghĩa là bọn họ chết chắc rồi, dù sao La Chinh cũng không thể làm đối thủ bị thương.

Trong căn phòng nhỏ hẹp này, La Chinh sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, thất thủ một lần đồng nghĩa với cái chết.

“Hẳn là ngươi có thể khống chế nhiều hơn một trăm nghìn thần quân lực, vì sao từ đầu đến cuối đều không dám vượt qua một trăm nghìn thần quân?”

Hồ Nữ ngăn được một cước của La Chinh, cười hì hì xoay người muốn tóm lấy hắn, nhưng hắn đã vọt đi nhanh hơn một bước, miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Trong trận chiến gian nan này, La Chinh vẫn luôn tỏ ra vô cùng trầm lặng.

Không phải không có cơ hội, bây giờ chỗ dựa duy nhất của hắn chính là thương Thiên Thể.

Lúc ở Tam Thập Nhất Trọng Thiên, La Chinh đã đưa thương Thiên Thể cướp được cho Lý Bôi Tuyết bảo quản. Trước khi tiến vào bức tranh bất hủ, hắn đã dùng thể dương hồn để lấy nó về từ chỗ Lý Bôi Tuyết.

Dựa vào đá Tam Thanh, hiện tại La Chinh đã hồn thể hợp nhất, cho nên hắn có thể mở ra không gian Tu Di của dương hồn.

“Có lẽ ngươi cho rằng mình còn có lá bài tẩy, có năng lực phản kích?”

Hồ Nữ bỗng cảm thấy không nỡ giết món đồ chơi này.

Trong bức tranh bất hủ, nàng ta đã giết rất nhiều sinh linh cấp thấp như vậy. Trong mắt nàng ta, những sinh linh trời sinh khuyết thiếu một sợi dây này cực kỳ nhỏ yếu, không chịu nổi một kích. Nhân loại trước mắt này có lẽ là kẻ duy nhất chơi cùng nàng ta lâu như vậy.

Tuy trong đó có chút nguyên nhân đặc biệt… đại khái là vì ở trong căn phòng Lục Giác Tinh Trận.

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn có thể gắng gượng chống đỡ dưới tay nàng ta cũng đã giỏi lắm rồi.

“Vù!”

“Nếu có thủ đoạn gì thì mau sử dụng đi, không thì không còn cơ hội nữa đâu!”

Nói xong, Hồ Nữ thả người nhảy lên nóc nhà cao hơn mười trượng, hai chân giẫm một cái, lại lao về phía La Chinh.

Đây hoàn toàn là lấy thân thể của mình làm vũ khí, ngang ngược không nói đạo lý.

Chỉ một thủ đoạn mà nàng ta đã dùng đi dùng lại mấy lần, lần nào cũng đủ sức uy hiếp, La Chinh không thể không hốt hoảng bỏ chạy.

Nhưng lần này hắn lại không trốn mà chỉ lùi lại một bước, trên tay hiện ra một khung vuông xanh biếc. Khoảnh khắc rút thương Thiên Thể ra khỏi khung, một âm thanh cuồng loạn chợt vang lên từ trong cổ họng của hắn, quanh quẩn khắp căn phòng: “Vậy như ngươi mong muốn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận