Bách Luyện Thành Thần

Chương 3038: Ba năm như một cái chớp mắt

Người của Lê Sơn và Thái Nhất Thiên Cung gia nhập làm cho tộc Ly Uyên và các đại tộc khác cảnh giác, nhưng có bọn họ gia nhập cũng tăng tốc độ giải quyết mẫu thểTuy nhiên, khi đám người đang ra sức tấn công thì trên bầu trời lại bỗng xảy ra biến đổi khác thường.

Một bóng người rơi từ trên không trung xuống, đập rầm xuống mặt đất.

Tất cả mọi người đều chuyển mắt nhìn qua, cả đám phát hiện người rơi xuống là Sơn!

“Sơn bại trận nhanh như vậy à?”

“Tà Thần mạnh đến vậy ư?”

“…”

Tà Thần vẫn uy phong lẫm liệt lơ lửng trong không trung, Oa Ảnh đang xoay tròn bay lơ lửng sau lưng hắn ta. Trên thân thể Tà Thần cũng có một số vết thương cực nặng, xem ra hắn ta đã bị Sơn đánh trọng thương. Nhưng nhờ có sự bảo vệ của một số loại huyết mạch đặc biệt mà những vết thương kia đang khôi phục với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Tình Huống của Sơn thì khá tệ, toàn thân gần như bị đứt ngang, thế nhưng gã vẫn thản nhiên nhìn Tà Thần ở trên không.

Sơn không ngờ ở thời điểm như thế này, Tà Thần vẫn còn chiêu thức ngầm khác!

Tà Thần nhìn xuống Sơn ở dưới với ánh mắt thỏa mãn, thân thể từ từ hạ từ trên không trung xuống, đồng thời nói: “Ta rất thích huyết mạch của ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn an nghỉ trong thế giới của ta đi…”

Đối với Tà Thần, Sơn chính là trở ngại lớn nhất. Một khi Sơn chết trong thế giới của hắn ta, hắn ta sẽ vĩnh viễn có được thần thông huyết mạch của gã. Dưới sự trợ giúp của thần thông bậc này, việc giết những người còn lại sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

“Nguy rồi…”

Thấy cảnh này, trong lòng Sầu Tuẫn xuất hiện dự cảm không lành. Tuy mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh sắp bị tiêu diệt, nhưng e rằng Tà Thần sẽ không cho bọn họ có thời gian giải quyết nó.

Không chỉ Sầu Tuẫn lo lắng mà người của các thế lực siêu cấp và các đại tộc khác cũng căng thẳng. Bọn họ lại tăng cường thế công một lần nữa, hy vọng có thể mau chóng giải quyết mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng bây giờ sao họ có thể được như ý?

Ngay khi Tà Thần đang chậm rãi bay xuống, trong vùng không gian ở gần đó đột nhiên xuất hiện sóng dao động. Một thân thể lảo đảo chui từ trong vùng không gian kia ra.

Vào giây phút La Chinh thoát ra khỏi vùng không gian kia, hắn liền đảo mắt nhìn một vòng, trên mặt lộ ra vẻ khác thường.

La Chinh đã ở trong không gian kia mấy năm, nhưng Vô Ưu Vương đã tìm được tọa độ không gian để đưa hắn trở lại, dù thời gian vẫn đang tiếp diễn nhưng đúng ra chỉ chênh nhau chừng nửa nén nhang thôi chứ? Sao toàn bộ thế giới đã thay đổi hết cả rồi?

Mặt đất màu vàng nâu nay đã biến thành màu xanh lá đậm, sương mù màu đen trên không trung đã biến thành sương trắng. Sắc thái của toàn bộ thế giới đã đảo loạn hết cả?

Vừa thấy La Chinh trở lại, Sơn đang hấp hối cũng không kìm được ngạc nhiên.

La Chinh trở về rồi ư? Sao có thể như vậy được! Ngay cả gã cũng không thể trở về từ không gian bị xóa bỏ… Chỉ có cổ thần Hỗn Độn ở sau lưng gã mới có tư cách thu hồi!

“Ca…” La Yên cất tiếng gọi, trên mặt nàng tràn đầy vẻ vui mừng.

“La Chinh ca ca!” Lam Tình cũng không nhịn được thốt lên.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Phượng Ca cũng mơ hồ lộ ra vẻ vui mừng. Lăng Sương thì mím môi không nói lời nào, nhưng ai cũng có thể thấy rõ trong lòng nàng cũng đang vô cùng kích động.

“Tên này! Ha ha, tên này…” Sầu Tuẫn đột nhiên không biết nói gì cho phải. Dường như không gì có thể nhốt được La Chinh, vào giây phút quan trọng tên này luôn gặp dữ hóa lành.

Bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới, Phục Hy nhìn thấy La Chinh trở về cũng vô cùng kinh ngạc, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ không thể tin được.

Cả Phục Hy và Sơn đều hiểu rõ vùng không gian bị xóa bỏ có nghĩa là gì. Sau khi bị trục xuất tới vùng không gian đó thì không thể về được, nó có nghĩa là La Chinh sẽ bị lạc hoàn toàn trong không gian bị xóa bỏ ấy.

Thái độ của Phục Hy với La Chinh rất khó tả. Một mặt hắn ta cực kỳ ghen ghét khi La Chinh lọt vào mắt Cổ Thần Hỗn Độn, mặt khác hắn ta lại cảm thấy vui vẻ khi La Chinh mạnh lên.

Sâu trong lòng mình, Phục Hy cho rằng “Tịch” đã chọn sai đối tượng, dựa vào đâu “Tịch” lại gửi gắm hy vọng vào La Chinh? Nếu hắn thật sự biến mất thì chứng tỏ “Tịch” đã sai, nó đã nhìn lầm người!

Có lẽ Phục Hy sẽ vụng trộm chạy tới đáy của hỗn độn để nói cho “Tịch” biết điều này. Nhưng bây giờ, La Chinh lại trở về… cứ thế nguyên vẹn trở về từ “vựa ve chai” ấy.

Tuyết bay bay chất thành một lớp dày bên cạnh Phục Hy, đã gần chạm tới đầu gối của hắn ta nhưng hắn ta lại chẳng hề nhận ra. Hắn ta chỉ nhìn về phía khung xương khổng lồ ở vùng không gian xa xa và thì thào: “Mắt nhìn người của ngươi rất chuẩn…”

Tà Thần cũng không ngờ La Chinh lại lao ra vào lúc này. Hắn ta hơi khựng lại trên không trung, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt: “Ha ha, ta cứ nghĩ rằng ngươi không về được cơ đấy!”

La Chinh nhìn Oa Ảnh ba đầu sáu tay đang bay lơ lửng sau lưng Tà Thần, trong mắt hắn lộ ra vẻ khác lạ: “Vì sao ngươi lại có thần thông huyết mạch của Nữ Oa và Cửu Lê?”

“Ngươi không cần biết điều này, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn thần phục ta là được” Tà Thần cười ha hả rồi đột nhiên biến mất trên không trung.

“Dịch chuyển không gian?” La Chinh giật mình.

Hắn bị trục xuất tới vùng hư không kia cũng vì thần thông của Sơn. Sau này, La chinh mới hiểu được rằng bản thể của Sơn chính là phân thân của Cổ Thần Hỗn Độn, gã đã sử dụng thần thông không gian nên có thể đột phá lớp cấm chế của Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Nhưng còn Tà Thần sao lại làm được điều này?

Phản ứng của La Chinh cũng không hề chậm. Ngay sau khi Tà Thần biến mất, La Chinh đột nhiên xông về phía trước, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc lông vũ tinh xảo màu xanh biếc.

“Vù!”

La Chinh vừa lao đi, xúc tu năng lượng của Oa Ảnh đã quật tới sau lưng hắn, gần như quét sát qua lưng hắn.

“La Chinh, cẩn thận! Hắn ta có thể sử dụng thần thông huyết mạch của tất cả mọi người đấy!” Lăng Sương la lớn nhắc nhở.

“Thần thông huyết mạch của tất cả mọi người… Chuyện này…” Trong mắt La Chinh lộ ra vẻ khó có thể tin.

Hắn biết rõ đồng thời phát huy thần thông huyết mạch của tất cả mọi người là chuyện cực kỳ đáng sợ, nhất là huyết mạch của Sơn. Trong lúc chiến đấu, Tà Thần có thể tùy ý dịch chuyển không gian, đây là ưu thế cực lớn.

La Chinh không ngờ mình vừa trở về đã rơi vào tình cảnh khó giải quyết thế này.

Đòn đầu tiên của Tà Thần không trúng, hắn ta lại biến mất một lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Sơn đang nằm trên đất cũng lấy lại được sức lực, gã cũng đột nhiên biến mất khỏi đó. Một khắc sau, Sơn đã dịch chuyển ra khỏi thế giới đen trắng này.

Khi Sơn dịch chuyển được ra bên ngoài, Tà Thần vốn biến mất bỗng nhiên lảo đảo xuất hiện trên không trung. Hắn ta vô cùng giận dữ nhìn Sơn ở xa xa, còn Sơn thì thản nhiên mỉm cười nhìn Tà Thần.

Chỉ khi giết chết Sơn trong thế giới này, Tà Thần mới có thể vĩnh viễn có được năng lực của gã.

Trước đây, mục đích mà Tà Thần giết Mộc Mộc cũng vì chọc giận Sơn, để dù gã không địch lại nhưng cũng sẽ không chạy ra thế giới bên ngoài, nếu không mọi chuyện hắn ta làm sẽ trở thành công dã tràng.

Vừa rồi Tà Thần đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ còn một đòn cuối cùng. Nhìn dáng vẻ thoi thóp của Sơn thì ắt hẳn gã không thể nào thoát ra ngoài được.

Tà Thần vẫn khá e ngại La Chinh, hắn ta định tiến hành đánh lén khi La Chinh còn chưa biết gì. Có sự hỗ trợ của dịch chuyển không gian, hắn ta sẽ thành công đánh lén một cách dễ dàng.

Không ngờ Sơn đã rơi vào tình trạng thê thảm đến thế rồi mà vẫn có thể dịch chuyển ra thế giới bên ngoài…

Lúc này, đương nhiên thần thông huyết mạch của Sơn cũng biến mất khỏi cơ thể của Tà Thần. Dưới tình huống không thể nào dịch chuyển không gian, đương nhiên hắn ta sẽ bị Hồn Nguyên Đại Thế Giới cấm chế và bị đẩy ra khỏi lối đi không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận