Bách Luyện Thành Thần

Chương 1919: Gặp quỷ

Hiệu lực của viên kim đan Bích Huyết mà Đông Phương Dương đã nuốt lúc trước khá mạnh mẽĐừng nói đến thần cấp trung, cho dù là khí huyết của những vị thần đại viên mãn có bị thiếu hụt thì cũng có thể bổ sung đầy đủ một cách nhanh chóng.

Viên kim đan Bích Huyết này đang nằm trong cơ thể hắn, không ngừng phát huy hiệu lực, bổ sung lực khí huyết để duy trì lượng máu của hắn.

Vì vậy mọi người trong hẻm núi được chứng kiến ngay một cảnh tượng vô cùng kinh người…

Đông Phương Dương bị nâng lên, lơ lửng giữa không trung, không ngừng lắc lư từ trái qua phải, máu tươi liên tục tuôn ra không ngừng, trông cứ như những dòng nước màu đỏ tùy ý bắn ra tung tóe, khiến không ít vị thần phải vội vàng tránh đi.

“Đông Phương Dương chảy nhiều máu quá…”

“Có khi nào máu trong cơ thể hắn cũng sắp cạn rồi không?”

“Chưa chắc. Hắn vừa mới nuốt thêm một viên kim đan Bích Huyết. Nếu không nhờ vào viên kim đan kia, có lẽ bây giờ hắn đã biến thành một cái xác khô rồi”

Cảnh tượng này đã khiến không ít người phải trợn mắt há mồm.

Mục Ngưng chắp hai tay ở sau lưng, đôi mắt tròn xoe nhìn La Chinh, không nói nên lời. Trên khuôn mặt đầy nhuệ khí cũng mơ hồ hiện lên một nụ cười.

Mặc dù nàng chủ tu thần đạo Sát, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng “Phá Huyết Hoang Giảo” có thể dùng như vậy. Tuy Phá Huyết Hoang Giảo đúng là một thần thông không tệ, nhưng nó cũng chỉ dùng để hạn chế đối thủ chạy trốn mà thôi. Vậy mà bây giờ kẻ giấu tên lại định dựa vào nó để rút cạn máu của Đông Dương Phương.

Mặc dù kim đan Bích Huyết có thể liên tục bổ sung khí huyết cho cơ thể, nhưng vết thương của Đông Phương Dương lại chảy máu quá nhiều, lượng máu trong cơ thể vẫn tiêu hao rất nhanh.

Chỉ một lúc sau, sắc mặt vốn hồng hào của Đông Phương Dương đã tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu.

Hắn muốn chém những sợi dây sức mạnh vô hình dưới chân mình, nhưng Trường Đằng Kiếm lại liên tiếp biến ra những sợi dây vô hình khác, quấn chặt nửa người dưới của hắn. Nếu muốn chém những sợi dây leo vô hình này thì có lẽ hắn phải hủy đi thân xác của mình.

Với thành tựu của hắn trong thần đạo Hậu Thổ, đúng như La Chinh nói, dường như có thể bất khả chiến bại. Hơn nữa hắn vẫn còn mấy loại thần thông còn chưa phát huy, vậy mà bây giờ đã bị La Chinh treo lên không trung, tước mất cơ hội xoay chuyển tình thế.

Máu phun ra ngày càng nhiều, Đông Phương Dương dần cảm nhận được sự suy yếu của cơ thể. Trên mặt hắn bắt đầu có vẻ hoảng loạn. Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn thật sự sẽ chết…

Các thánh nhân bên ngoài cấm địa biển Thời Gian nhìn thấy cảnh tượng khó tin này thì cũng dở khóc dở cười.

Đông Phương Thuần Quân nhìn chăm chú vào Đông Phương Dương một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Ninh, ngăn hắn lại, đừng giết hắn, nếu không sợ là Đông Phương Dương sẽ chết thật mất”

Trước đó, Đông Phương Ninh cũng đã được Đông Phương Thuần Quân dặn rằng không được tham gia vào cuộc đấu giữa hai bọn họ.

Đã là lệnh của Đông Phương Thuần Quân, Đông Phương Ninh sẽ tuyệt đối không trái lời. Cho dù phải nhìn đệ đệ mình chết, hắn cũng sẽ không ra tay.

Bây giờ Đông Phương Thuần Quân đã lên tiếng, Đông Phương Ninh liền gật đầu ngay.

Thế nhưng Đông Phương Ninh vừa mới hơi động một chút thì Chiến Minh ở bên cạnh đã đưa tay ra ngăn cản: “Ngươi đã nói sẽ không ra tay”

Vẻ mặt Chiến Minh vô cùng nghiêm túc, sâu trong đôi mắt tỏa ra hai luồng chiến ý lạnh lẽo. Dù sao La Chinh cũng từng cứu hắn một lần, hắn không thể nhìn Đông Phương Ninh ỷ mạnh hiếp yếu được. Nếu Đông Phương Ninh thật sự muốn ra tay giết La Chinh, hắn cũng sẽ ra tay.

Đông Phương Ninh chỉ cười, không hề để tâm đến thái độ của Chiến Minh. “Yên tâm đi, lão gia đã lên tiếng, hai người này đều không thể chết. Lão gia nhà chúng ta có lẽ là đã động lòng, muốn nhận đệ tử. Nếu thật sự bắt ta giết tên nhóc kia thì ta cũng chẳng dám ấy chứ!”

Nói xong, thân hình hắn bay xuống phía dưới, sau đó chạy thẳng đến chỗ La Chinh

Sắc mặt Chiến Minh đầy vẻ mông lung, hắn không biết lời của Đông Phương Ninh là thật hay giả nên vẫn đuổi theo sau lưng Đông phương Ninh.

La Chinh vẫn điều khiển Trường Đằng Kiếm, đứng trên khoảng đất kia, không ngừng lắc lư Đông Phương Dương đang được treo giữa không trung, máu tươi vẫn bắn ra tung tóe như vẩy mực.

“Vù…”

Ngay lúc này, bỗng cảm nhận được một trận gió lạnh đánh tới, hắn liền tránh sang một bên theo bản năng.

Tốc độ của người kia cực kỳ nhanh, La Chinh vừa mới xoay người thì đã cảm thấy tay mình bị một bàn tay nắm chặt lấy, đồng thời một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo truyền đến từ bàn tay đó. Khí tức này cứ thế tán loạn, sau đó chui thẳng vào trong cánh tay hắn.

Lúc này La Chinh mới để ý, người trước mắt chính là ca ca Đông phương Ninh của Đông Phương Dương.

“Dừng tay! Dám giết người của Đông Phương gia ta thì kiếp này ngươi cũng đừng hòng thoát thân được” Đông Phương Ninh thản nhiên nói.

Đông Phương Ninh khống chế cánh tay của La Chinh, xem như đã giành được một tia hy vọng cho Đông Phương Dương. Nhưng chỉ sợ máu trong cơ thể Đông Phương Dương đã mất đi hơn nửa, kinh mạch khắp người đều thiếu lực khí huyết, không thể di chuyển nhanh nhẹn được nữa. Chính vì thế hắn vẫn lười biếng đứng ở đó, không thể thoát khỏi sự trói buộc của Trường Đằng Kiếm.

“Cướp Thần vũ tệ của ta, lại còn muốn giết ta. Hắn đáng chết” La Chinh mặt không đổi sắc nói.

“Ngươi không thể giết hắn được” Đông Phương Ninh cười nhạt nói, đồng thời lực trong tay cũng tăng lên mấy phần, sự lãnh lẽo không ngừng trút vào cánh tay La Chinh. Nhất thời, nửa người của La Chinh bỗng trở nên lạnh cóng.

“Vù…”

Ngay vào lúc này, một ngọn lửa màu trắng thuần khiết từ trong cánh tay La Chinh đột nhiên bay ra, Băng Phách Ma Diễm cũng xuất hiện ngay sau đó, nhanh chóng bay đến, thiêu đốt cánh tay của Đông Phương Ninh

“Băng Phách Ma Diễm?”

Trong mắt Đông Phương Ninh hiện vẻ bất ngờ.

Băng Phách Ma Diễm quả thực là thần thông vô cùng lợi hại, hơn nữa còn được La Chinh dùng khí hỗn độn để triển khai nên uy lực còn đáng sợ hơn nhiều.

Nhìn chung, các vị thần cấp thấp khi đối mặt với Băng Phách Ma Diễm đều khó có thể phản kháng. Nếu thần cấp trung dính đến Băng Phách Ma Diễm thì cũng sẽ phải chịu thiệt một trận. Nhưng dù sao Đông Phương Ninh cũng là thần cấp cao, mắt hắn lóe lên một cái, một chút băng tinh màu trắng liền tỏa ra từ trong cánh tay hắn.

Những băng tinh kia hóa thành vô số con trùng băng, tràn lên Băng Phách Ma Diễm của La Chinh.

Trong nháy mắt khi những con trùng băng này chạm tới Băng Phách Ma Diễm, khi hai chiêu thức khác nhau cùng thuộc loại cực lạnh này gặp nhau đã tạo ra một phản ứng kỳ lạ. Không ngờ trùng băng lại có thể nhanh chóng hấp thu Băng Phách Ma Diễm vô cùng lạnh kia!

Ban đầu trùng băng chỉ nhỏ như que tăm, sau khi hấp thụ Băng Phách Ma Diễm nó nhanh chóng phát triển, khi hấp thụ đến một mức độ nhất định thì rối rít lăn trên mặt đất, hóa thành những kén băng nho nhỏ.

La Chinh không ngừng phóng ra Băng Phách Ma Diễm, Đông Phương Ninh cũng không ngừng thúc giục trùng băng dưới đất chiếm đoạt Băng Phách Ma Diễm.

Những kén băng lăn lộn dưới đất nhanh chóng vỡ ra, hóa thành những con bướm băng trắng như tuyết. Cánh của chúng trong mờ, tinh thể băng giá tạo nên những hoa văn xinh đẹp và đối xứng trên đôi cánh ấy.

Toàn bộ những con bướm băng này bay lên, tập trung ở phía sau Đông Phương Ninh. Rõ ràng những con bướm này đều bị Đông Phương Ninh điều khiển.

Băng Phách Ma Diễm của La Chinh phóng ra càng nhiều thì đội quân bướm băng của Đông Phương Ninh lại càng mạnh…

“Đừng uổng phí sức lực nữa. Thần vũ tệ, ta trả cho ngươi là được phải không?” Đông Phương Ninh dùng giọng thương lượng nói.

La Chinh nhíu mày…

Với thực lực hiện tại của hắn, đấu với thần một trận thì vẫn có chút miễn cưỡng.

Đông Phương Ninh thấy vẻ mặt La Chinh có chút thay đổi thì khẽ mỉm cười: “Sau này, có lẽ chúng ta sẽ là người một nhà…”

“Ca ca! Giết cái tên ngu ngốc kia đi!” Lúc này, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đông Phương Dương đã bắt đầu có chút khí lực, bỗng nhiên mở miệng, giận dữ quát.

Nghe vậy, Đông Phương Ninh mắng thầm, cái tên đệ đệ ngu ngốc này…

La Chinh trợn trừng mắt hung hăng nhìn Đông Phương Dương, trên mặt là vẻ tức giận. Một luồng năng lượng hết sức cuồng bạo nổi lên từ trong cơ thể hắn.

Thứ năng lượng cuồng bạo này La Chinh cũng không thể điều khiển hoàn toàn. Mấy trăm loại đạo uẩn cùng hội tụ một chỗ, luồng khí tức tỏa ra vô cùng khủng khiếp.

Phạm vi luồng khí tức này lan tỏa không lớn, vì thế Đông Phương Dương đang ở giữa không trung không nhận ra được. Chiến Minh đứng ở sau Đông Phương Ninh cũng không nhận ra được.

Thế nhưng Đông Phương Ninh lại đứng rất gần. Trong nháy mắt cảm nhận được luồng khí tức kia, trong mắt hắn không đè nén nổi sự sợ hãi.

Hắn lập tức buông tay, lui về phía sau với tốc độ trước nay chưa từng có, bay về phía khe núi. Đôi chân hắn đứng vuông góc với vách núi. Cả người từ trên xuống dưới lúc này đều đã tiến vào trạng thái phòng bị. Hắn nhìn chăm chú về phía La Chinh với vẻ mặt như gặp quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận