Bách Luyện Thành Thần

Chương 1916: Nhận làm đồ đệ

Phá Huyết Hoang Giảo!Mục Ngưng thấy cảnh này, hai mắt bỗng nhiên trợn tròn, căng thẳng nhìn chằm chằm La Chinh thật lâu, sau đó mới dần khôi phục vẻ bình tĩnh.

Tuy lúc Mục Huyết Dung phân tích, Mục Ngưng đã nghi ngờ thân phận của La Chinh. Nhưng tận mắt thấy La Chinh dùng “Phá Huyết Hoang Giảo” thì xem như đã chắc chắn trăm phần trăm.

“Quả nhiên là ngươi…” Mục Ngưng lẩm bẩm nói.

Thua kẻ giấu tên trong đấu trường của các vị thần, Mục Ngưng khá bực mình. Sau khi rời khỏi đấu trường các thần, nàng còn tự nhốt mình trong phòng một ngày một đêm. Tính cách mạnh mẽ và kiêu ngạo vốn có không cho phép nàng chịu thua, càng không cho phép nàng thua một vị võ giả chứng thần.

Người giấu tên có gia nhập Đông Phương gia hay không, nàng không quan tâm.

Mục tiêu duy nhất của nàng là tìm ra thân phận thực sự của kẻ giấu tên để có cơ hội khiêu chiến hắn lần nữa. Ý nghĩ này cứ như con rắn độc, không ngừng luẩn quẩn trong lòng nàng ta. Những cô gái có tính cách như nàng thường đều như vậy, đầy lòng mong muốn thăm dò đối với cường giả mà bản thân thực sự bội phục!

Mà hiện tại, cuối cùng nàng cũng đã xác định được mục tiêu của mình. Hắn chính là người thanh niên trước mắt này!

Mục Ngưng cho rằng tỷ tỷ Mục Huyết Dung cũng nhất trí với mình. Nhưng nàng lại không biết, Mục Huyết Dung đã xác định được một thân phận khác của kẻ giấu tên, mà mục tiêu của Mục Huyết Dung là tìm ra kẻ giấu tên và giết chết hắn.

“Ồ? Thần thông ngoại đạo Phá Huyết Hoang Giảo mà Mục Hải Cực tự nghĩ ra!”

“Làm sao tên nhóc này học được…”

“Đông Phương Dương chảy nhiều máu quá, đủ để học được một bài rồi đấy”

Không ít vị thần ở đây đều nhận ra thần thông ngoại đạo “Phá Huyết Hoang Giảo” này, một số vị thần cũng nhìn Mục Ngưng với ánh mắt lạ lùng.

Ngay cả những thánh nhân ở ngoài biển Thời Gian cũng có vẻ kỳ quái. Phá Huyết Hoang Giảo được tạo ra từ thần đạo Sát, cũng là thần thông ngoại đạo của Mục gia, tuyệt đối không truyền cho người ngoài. Tên nhóc kia làm sao sử dụng được?

Đông Phương Thuần Quân thản nhiên quan sát La Chinh trong hẻm núi, không nói gì. Con cháu Đông Phương gia không dễ bị đánh bại như vậy, hơn nữa tu vi của Đông Phương Dương còn cao hơn La Chinh một cấp.

Đông Phương Dương đứng tại chỗ. Mặt hắn hoàn toàn trắng bệch vì bị mất quá nhiều máu, đồng thời cảm giác suy yếu vô lực ập tới. Chỉ thấy gã vỗ tay, một viên đan dược màu đỏ nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, viên đan dược bắn vào trong yết hầu hắn như một mũi tên sắc nhọn.

Trong nháy mắt đan dược tan ra, một luồng khí lực tràn đầy điên cuồng phun ra ngoài. Gương mặt vốn trắng bệch của hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ hồng hào.

Đó là “kim đan Bích Huyết”, kim đan lục chuyển, có thể bổ sung lượng khí huyết bị thiếu hụt chỉ trong nháy mắt!

Do bổ sung quá nhiều khí huyết, thậm chí trên mặt hắn còn xuất hiện một tia đỏ hồng hơn bình thường!

Sau đó, Đông Phương Dương lớn tiếng hỏi: “Ta vẫn cho rằng ngươi là người Hàm gia, không ngờ ngươi lại đến từ Mục gia?”

Đông Phương gia là người đứng đầu liên minh nhà quyền thế, dù sao cũng sẽ không nhằm vào các gia tộc trong liên minh, vì vậy quan hệ giữa Đông Phương Dương, Lãnh Lâm Nhạc và Mục Ngưng không tệ. Nếu thật sự La Chinh xuất thân từ Mục gia, hẳn là phải nói rõ ràng từ lâu mới đúng.

Hơn nữa, chuyện La Chinh dùng thân phận kẻ giấu tên thu nạp đạo uẩn của đối phương cũng không truyền ra ngoài. Mục Ngưng cũng không nói chuyện này với người ngoài.

Vì vậy Đông Phương Dương mới có phản ứng như thế.

“Hắn không phải người Mục gia ta, hắn thật sự đến từ Hàm gia. Hơn nữa, hắn chính là kẻ giấu tên!” Mục Ngưng lớn tiếng nói: “Hắn hiểu rõ thần thông Phá Huyết Hoang Giảo là do học trộm trong lúc giao đấu với ta mà thôi!”

“Răng rắc, răng rắc…”

Trong hẻm núi còn có một số vị thần không thèm để ý đến sóng gió bên này mà vẫn tiếp tục đánh nát bầy Bọ cạp Độc Lang lẻ tẻ để thu hoạch mấy đồng Thần vũ tệ.

Đại đa số các vị thần thì lại dồn dập nhìn về phía La Chinh.

Ngoại trừ Hàm Lưu Tô, Hàm Bích La và Hàm Sơ Nguyệt đã biết trước, những vị thần khác đều đầy vẻ kinh ngạc.

“Kẻ giấu tên không phải võ giả chứng thần sao? Tên nhóc này là thần cấp thấp…”

“Chắc là sau khi xếp hạng đảo nổi, hắn đã đột phá tu vi. Chẳng trách lại có sức mạnh bậc này. Lúc còn là võ giả chứng thần đã có thể đánh bại Mục Ngưng xếp hạng thứ nhất, với tu vi hiện giờ của hắn thì thực sự có thể đánh với Đông Phương Dương một trận!”

“Rốt cuộc lai lịch thật sự của kẻ giấu tên là gì? Người giỏi trong thế hệ trẻ của Hàm gia đúng là xuất hiện hết lớp này đến lớp khác… Nhưng không thể bồi dưỡng ra được một tên nhóc yêu nghiệt như vậy đâu nhỉ?”

Những vị thần kia xì xào bàn tán.

Bên ngoài cấm địa biển Thời Gian, khi các thánh nhân nhìn về phía La Chinh lại hiện lên một tia hứng thú.

“Hóa ra hắn chính là kẻ giấu tên, ha ha. Hàm Thanh Đế, Hàm gia các ngươi cũng có phúc thật” Đường Luân cười to nói: “Lần này xếp hạng đảo nổi, nếu không có hắn thì sợ là Hàm gia các ngươi đã tụt khỏi mười vị trí đầu rồi!”

Khi đảo nổi tổng kết điểm tích lũy, bỗng nhiên Hàm Lưu Tô có thêm gần hai triệu điểm, vì Hàm Lưu Tô nên thứ hạng của đảo nổi cũng có thay đổi.

Nhưng không ai là kẻ ngốc. Điều này là vì kẻ giấu tên không muốn bị lộ thân phận nên dùng cách này, giấu đầu hở đuôi mà thôi. Chắc chắn kẻ giấu tên đến từ Hàm gia!

Hàm Thanh Đế cũng nhìn chằm chằm La Chinh, lập tức thản nhiên nói: “Tên nhóc này đến từ đất tổ Hàm gia bọn ta, cũng không phải người dòng chính Hàm gia ta”

“Ồ?” Mặt Đường Luân càng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thần ngoại tộc lại có thể trưởng thành đến mức này? Chuyện này càng khiến người ta kinh ngạc!”

Mắt Đông Phương Thuần Quân lóe sáng, dường như muốn mở miệng nói gì đó, đúng lúc lại bị Hàm Thanh Đế cướp trước một bước nói: “Đại thánh Thuần Quân, ta nghe nói hình như Đông Phương gia có hứng thú với kẻ giấu tên, muốn kẻ giấu tên gia nhập đảo nổi Đông Phương gia. Lúc trước ta thực sự không biết thân phận của kẻ giấu tên, hiện tại xem như đã rõ ràng. Nếu Đông Phương gia thật sự đồng ý thu nhận hắn, cũng là vinh hạnh của đứa nhỏ này!”

Ở đây có không ít thánh nhân, á thánh nghe thấy lời Hàm Thanh Đế nói vậy thì trên mặt đều có vẻ quái dị, thậm chí còn hơi khinh thường Hàm Thanh Đế.

Các nhà quyền thế coi trọng nhất chính là nhân tài của mình.

Một tên nhóc yêu nghiệt như kẻ giấu tên này, vốn là thiên tài chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Không dễ dàng gì Hàm gia mới xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy, thế mà Hàm Thanh Đế lại chắp tay nhường cho người khác. Vậy là muốn lấy kẻ giấu tên ra để lấy lòng Đông Phương Thuần Quân rồi. Đối với một thánh nhân thống trị cả một vũ trụ mà nói, như vậy thật thấp hèn!

Hàm Cửu Di cắn môi, trong mắt giấu đi một tia tức giận, nàng cảm thấy bị sỉ nhục.

Tuy nàng đã sớm biết Hàm Thanh Đế nhất định sẽ chắp tay nhường La Chinh ra. Nhưng lấy lòng Đông Phương Thuần Quân ngay trước mặt tất cả các thánh nhân như vậy chẳng khác gì ném hết mặt mũi của Hàm gia bọn họ!

Cũng may La Chinh có hai thân phận, lộ một thân phận cũng không phải chuyện quá lớn. Sau khi trở về từ cấm địa biển Thời Gian, La Chinh sẽ đi tới núi Bất Chu, đến lúc đó chẳng ai có thể làm gì được hắn!

Nếu như thân phận thứ hai bị lộ thì rất phiền phức, như vậy chỉ sợ La Chinh chắc chắn sẽ phải chết.

Đông Phương Thuần Quân khẽ mỉm cười, lập tức thản nhiên nói: “Ngươi nói không sai. Trước đó vài ngày ta bảo Đông Phương Vân Châu đi mời tên nhóc này, nhưng bị hắn từ chối. Ta còn định sau ngày Lăng sẽ phái Phan Nhi đi Hàm gia một chuyến, không ngờ lại gặp ở đây. Ta nghe Vân Châu nói, dường như hắn rất chống đối Đông Phương gia bọn ta?”

Hàm Thanh Đế cười nói: “Người trẻ tuổi đều hơi phản nghịch và kiêu ngạo. Đứa nhỏ này không hiểu rõ thực lực của Đông Phương gia. Nếu sau này biết được, chắc chắn cầu cũng không được”

Lời này vừa được nói ra, không ít thánh nhân lại càng khinh thường.

Cho dù Đông Phương Thuần Quân có lợi hại đến đâu thì những thánh nhân nhà quyền thế kia khi dựa vào hắn vẫn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình. Một vị thánh nhân không cần thiết phải lấy lòng một thánh nhân khác như vậy.

Dường như Đông Phương Thuần Quân cũng rất hưởng thụ thái độ của Hàm Thanh Đế, thế nên cười nhạt: “Tất nhiên là như vậy rồi. Nếu tên này đến Đông Phương gia ta, ta có thể nhận hắn làm đồ đệ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận