Bách Luyện Thành Thần

Chương 2283: Gặp lại

Trong lòng La Chinh thầm niệm tụng chân ý đạo pháp tự nhiên…Cả người hắn cũng hoàn toàn chìm vào trạng thái tự nhiên, cả thân thể lẫn linh hồn đều thả lỏng đến cực hạn.

“Tí tách, tí tách…”

Tiếng sương sớm từ lá cây nhỏ xuống, tiếng ruồi vỗ cánh, tiếng xào xạc giữa những bụi cỏ.

Trong lúc dung hợp Thần đạo, chân ý đạo pháp tự nhiên của La Chinh cũng dần dần tiến bộ.

Hắn vốn đã lĩnh ngộ được chín phần của chân ý đạo pháp tự nhiên, nếu đột phá lớp xiềng xích cuối cùng, hắn sẽ bắt đầu vượt qua biển Chân Ý.

Nhưng lớp xiềng xích này thực sự quá gian nan khó hiểu, từ khi rời khỏi Thần vực cho đến tận lúc này, hắn vẫn không thể nào đột phá.

Sau một ngày một đêm, giữa hồ nước màu xanh biếc chợt nổi lên một làn sóng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Dưới sự khuếch tán của làn sóng năng lượng này, hồ nước vốn yên ả bắt đầu khuấy động không ngừng, sôi trào ùng ục giống như nồi nước đang đun sôi.

Một vài sinh linh ẩn nấp trong hồ có thể cảm nhận được làn sóng này, rối rít bỏ chạy tứ tán.

“Vù…”

Hai tay La Chinh nhẹ nhàng đảo tròn, một luồng năng lượng đặc quánh từ trong đan điền của hắn chầm chậm ùa ra.

Lúc hắn lấy luồng năng lượng này ra, mặt hồ bên dưới thân thể hắn cũng lõm xuống theo…

“Lại dung hợp thành công rồi” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ mừng rỡ.

Dù sao trước đây hắn cũng đã từng dung hợp một lần, đã có kinh nghiệm, lần thứ hai dung hợp tất cả đạo uẩn thì độ khó sẽ giảm đi đáng kể.

Hiện tại La Chinh đã bước vào đai viên mãn, đạo uẩn do thần cách phóng ra càng thêm tinh khiết, đương nhiên luồng năng lượng dung đạo này cũng phải mạnh hơn trước đây!

“Chân ý đạo pháp tự nhiên cũng đã nâng cao cảnh giới, chỉ cần tiến thêm một bước thì chân ý của đạo sẽ lên đến viên mãn. Không biết cảm giác qua biển Chân Ý là như thế nào” La Chinh một mình lẩm bẩm.

Trong lúc hắn còn đang trầm tư, một mũi tên nước bỗng bay vụt ra khỏi mặt hồ bên dưới và phóng thẳng về phía hắn.

“Vèo!”

Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng lúc này La Chinh vẫn còn đang vận chuyển chân ý đạo pháp tự nhiên. Hắn chỉ hơi nghiêng mặt thuận theo hướng mũi tên nước phóng tới, giống như quay đầu nhìn về phía sau, tránh được một cách dễ dàng.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Từng mũi tên nước từ trong mặt hồ liên tục bay lên, trong nháy mắt đã có mấy ngàn mũi tên phóng về phía La Chinh.

Lực độ của những mũi tên nước này không lớn, đánh vào người chẳng qua cũng chỉ là một vũng nước mà thôi, nhưng thân hình La Chinh tùy ý uốn lượn, giống như một cây dương liễu lay động trong gió.

Những mũi tên nước dày đặc này lại không hề dính tới áo quần của La Chinh.

Trong lúc tránh né, ánh mắt La Chinh tuần tra tới lui xung quanh, trên mặt mang theo một nụ cười kỳ quái.

“Là Ấu Cầm sao? Hay là Tiểu Điệp?”

Linh hồn của hắn cường đại nhưng lại không cách nào tìm ra người điều khiển làn nước để trêu chọc mình…

La Chinh né tránh những mũi tên nước này, bay nhanh trên mặt hồ.

Sau khi lượn một vòng quanh hồ nước, cuối cùng ánh mắt của hắn cũng dừng lại trên một bụi cỏ bên hồ.

“Vù!”

Thân hình La Chinh lóe lên, lao về phía bụi cỏ, kéo người trong đó vào lòng.

Sau một tiếng “ui cha” chói tai, La Chinh cúi đầu nhìn lại, hơi sững sờ: “Yên Nhi?”

Gương mặt La Yên ửng đỏ, hai má phồng lên, nói với vẻ hờn giận: “Ca ca trở về Tiên Phủ rồi cũng không đến gặp ta! Cho dù không nhớ muội muội này thì cũng phải nhớ Niệm Nhi chứ?”

La Chinh đã trở lại Tiên phủ được vài ngày, nhưng hắn không hề đặt chân tới tháp tu luyện.

Lúc trước, khi Huân và Ninh Vũ Điệp tiến hành “đột nhập”, tất cả những người khác đã được đưa vào trong tháp tu luyện, Mọi người cũng nhân cơ hội này mà bế quan tu luyện.

Nhìn dáng vẻ tức giận của La Yên, La Chinh cười khẽ: “Đương nhiên ta nhớ muội và Niệm Nhi, nhưng nghe nói hai người đều đang bế quan nên ta không tiện quấy rầy”

La Yên cũng không thực sự tức giận với ca ca, nàng bò dậy khỏi mặt đất, quan sát La Chinh một lượt rồi mới lên tiếng: “Không ngờ ca ca thực sự bước vào đại viên mãn, lần này Yên Nhi rớt lại đằng sau rồi!”

Vốn dĩ tu vi của La Yên mạnh hơn La Chinh rất nhiều. Khi La Chinh còn là võ giả chứng thần, La Yên đã là chân thần cấp cao.

Mười năm trôi qua, La Chinh đã bước vào đại viên mãn, mà La Yên vẫn còn là chân thần cấp cao.

Không đợi La Chinh mở miệng nói câu gì, La Yên lại bổ sung: “Nhưng Yên Nhi cũng đã cảm ngộ được một chút cơ hội chuyển tiếp lên đại viên mãn, ca ca không vượt mặt muội được bao lâu đâu!”

Tình trạng bây giờ của La Yên cũng giống như La Chinh, “Thánh Ngôn Thuật Diệt Chân Ý” của nàng đã tu đến giai đoạn cuối cùng, chỉ chờ sau khi bước vào đại viên mãn và đột phá bước cuối cùng là có thể giăng buồm xuất phát, qua sông Bỉ Ngạn.

“Yên Nhi vẫn luôn thông minh hơn ca ca, đương nhiên ca ca phải chậm hơn rồi” La Chinh vừa cười vừa nói. Thật lòng hắn luôn cảm thấy thiên phú của mình không bằng La Yên: “Nhưng muội vừa sử dụng thần thông gì để ẩn nấp vậy? Vì sao ta không thể tra ra?”

La Yên cười nói: “Là nhờ Hàm An đó, toàn bộ rừng Lang Tuyền đều do hắn ta khống chế, giúp ta ẩn giấu hơi thở quá là dễ dàng!”

“Nắm rừng Lang Tuyền trong tay là có thể làm được vậy cơ à?” Ánh mắt La Chinh nheo lại.

“Có gì lạ đâu, nếu ở trong linh sơn Bất Chu thì đại sư huynh cũng có thể làm được” La Yên nói như đây là chuyện đương nhiên.

Đại sư huynh mà nàng nói chính là Vũ Thái Bạch. La Yên từng ở trong linh sơn Bất Chu một thời gian dài, cũng biết rõ người nắm giữ những cấm địa này có những năng lực nào.

Năm đó nàng có thể ra vào thoải mái tại linh sơn Bất Chu, thậm chí có thể điều khiển tất cả hung vật trên linh sơn Bất Chu đều là nhờ Vũ Thái Bạch cả.

“Thì ra là thế” La Chinh trầm ngâm gật đầu.

Như vậy, một chân thần đại viên mãn dựa vào cấm địa thì sẽ có tư cách đối đầu với thánh nhân.

“Mau trở về thôi, Niệm Nhi nhớ phụ thân lắm rồi!” La Yên nháy mắt cười nói.

Phải biết trong Tiên phủ không chỉ có mấy người Ninh Vũ Điệp mà còn có La Niệm, Mộ Minh Tuyết và Ngọc bà bà.

Nghe nói sau khi La Chinh trở về, bọn họ cũng ra khỏi tháp tu luyện.

Trong Tiên Phủ, La Niệm mặc áo dài màu tím nhạt, trên eo buộc dây thắt lưng đẹp đẽ quý giá, đứng sừng sững giữa phòng.

Bây giờ La Niệm đã trưởng thành rồi.

Dung mạo của cậu giống La Chinh đến tám phần, nhưng khí chất lại dịu dàng, đôi mắt linh động nhìn chăm chú vào La Chinh.

“Niệm Nhi!”

Mấy năm nay La Chinh và La Niệm chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều. Điều này khiến La Chinh không khỏi áy náy.

Mỗi lần nhìn thấy La Niệm, thấy cậu không ngừng lớn lên, La Chinh luôn mừng rỡ như nhận được một niềm vui bất ngờ.

Năm xưa, La Niệm làm loạn lên đòi lang bạt Thần vực, tính đến giờ cũng chỉ mới mười năm mà thôi, thế mà cậu đã đi theo bước tiến của Ninh Vũ Điệp và Huân, trở thành võ giả chứng thần.

Trong Tiên phủ có đại viên mãn và á thánh chỉ bảo, cộng thêm thiên phú của La Niệm vốn dĩ rất mạnh, có lẽ ngày đột phá chân thần cấp thấp cũng không còn xa.

Sau này lại nhờ Vũ Thái Bạch giúp cậu thay máu thì cậu sẽ có thể đặt chân vào Thần vực, không cần sự che chở của Tiên phủ nữa…

“Mấy năm nay Niệm Nhi nhớ phụ thân lắm, phụ thân có nhớ Niệm Nhi hay không?” La Niệm chớp mắt nói, sâu trong ánh mắt vương chút ưu thương.

Nghe vậy, trong lòng La Chinh càng áy náy. Hắn chỉ nói: “Đương nhiên nhớ”

“Lần này phụ thân trở về có chuẩn bị quà gì hay không?” La Niệm cười ha ha, ưu thương trong đáy mắt đã bị quét sạch, thay vào đó là dáng vẻ giảo hoạt.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận