Bách Luyện Thành Thần

Chương 3227: Không gian nhận thức

Nếu dưới tình huống những con Thi Linh Kim Ô này có chủ, Đế Tuấn không có cách nào lấy trộm chúngLúc trước La Chinh trộm Thi Linh Kim Ô đều cần phải đuổi những nữ yêu Thần Sào kia xuống, hoặc là dùng Lưu Diễm màu xanh lam trực tiếp đốt chết.

Phượng Nữ ngồi vững vàng trên lưng Thi Linh Kim Ô, đương nhiên La Chinh không thể trộm con kia đi.

Nhưng giây phút sau cùng Phượng Nữ lại rời khỏi Thi Linh Kim Ô, cộng thêm khoảng cách không xa, đương nhiên La Chinh lập tức chớp lấy cơ hội!

“Vèo vèo vèo vèo…”

Phượng Nữ bị một cánh đập rơi xuống, cùng lúc đó La Chinh dẫn tất cả Thi Linh Kim Ô vào trong Thiên Võng.

Đến đây tất cả Thi Linh Kim Ô mà Phượng Nữ dẫn đi bị La Chinh cướp sạch không còn một con…

Cánh của con Thi Linh Kim Ô kia đập xuống, sức mạnh đương nhiên không kém, Phượng Nữ ngã xuống dưới một đoạn mới miễn cưỡng ổn định thân hình trên không trung.

Đến khi nàng ta định thần nhìn lại, La Chinh đã dẫn Thi Linh Kim Ô chạy tới phía sau Thiên Võng.

Sau khi chui vào Thiên Võng, La Chinh cũng không vội vàng lùi ra xa mà lại cách Thiên Võng cười nói với Phượng Nữ: “Nói thật lòng, ta có hứng đánh với ngươi một trận”

Mặc dù bây giờ La Chinh chưa leo lên được tầng trời cao hơn, nhưng bất kể là dương hồn, thân xác hay tín vật Bỉ Ngạn đều không chênh lệch quá lớn với những tồn tại cỡ Phượng Nữ, Thu Âm Hà…

“Bây giờ” Phượng Nữ trầm giọng nói.

Trong mắt nàng ta tràn đầy thù hận, dường như muốn xẻ thịt hắn ngay tức khắc.

“Bây giờ không được” La Chinh cười híp mắt nói.

Tuy La Chinh không có địa vị cao như Thu Âm Hà, Cam Cao Hàn, không có được nhiều tin tức, nhưng dùng ngón chân để nghĩ cũng thấy thứ đồ áp đáy rương của tộc Kim Ô chắc chắn không chỉ có những con Thi Linh Kim Ô này.

Mới một mình Phượng Nữ trấn giữ đã áp chế bảy núi ở bên trong Thiên Võng, nhất định sơn chủ của bảy ngọn núi, Thiên Tiết Độ và các cường giả đang kiêng kỵ thứ gì đó, chẳng qua tình hình chiến sự ở cấp độ đó, La Chinh không có cơ hội nghe ngóng.

Nhưng dựa vào hơn trăm con Thi Linh Kim Ô đang giữ trong tay, trong lúc vô tình, La Chinh đã tiến vào bên trong thế cuộc đó…

Phượng Nữ nhìn chằm chằm La Chinh, con ngươi càng trừng càng lớn, đôi cánh màu vàng kim ở sau lưng hiện lên từng đường vân màu xanh lam, lông chim lửa vốn phân tán xung quanh lại biến thành hình dáng giống như một thanh đoản kiếm, đồng thời khí tức cả người đều tăng vọt.

“Hừ…”

Vì Phượng Nữ, luồng khí tức chập chờn không ổn định kia lan ra ngoài.

Trong một hơi thở, nó đã lan truyền ra trong chu vi nghìn dặm.

Sau khi Thiên Võng khép lại, cửa Liệt Chấn, cửa Nộ Đấu, cửa Thiên Tốn, cửa Tẩu Lâm, cửa Bát Tự… Thần Tướng, Thái Nhất Vệ, đám người Bỉ Ngạn cảnh ở trong mười hai cửa này đều đang chém giết với Kim Ô.

Mỗi cửa chỉ phụ trách một phạm vi phía trước mình.

Đám người Sầu Tuẫn, Tà Thần phân bố trong mười hai cửa, dẫn rất nhiều Thái Nhất Vệ không ngừng quyết chiến với đám Kim Ô.

“Hừ…”

Lúc luồng khí tức cường đại như một cơn cuồng phong lan tới, thân thể của nhân loại và Kim Ô vốn đang chém giết lẫn nhau đều cứng đờ, đồng loại nhìn về một phía.

Mấy ngày nay, Tà Thần vẫn luôn trú đóng trong cửa Thiên Tốn.

Không có La Chinh bên cạnh, Tà Thần thả lỏng hơn nhiều, tính tình cũng không khiêm tốn nữa.

Lúc hắn ta mới tới cửa Thiên Tốn đã chọc giận mấy tên Thần Tướng, hai bên đều muốn ra tay, Tà Thần nghĩ tới La Chinh sau lưng mình nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế.

Sau đó Tà Thần bày ra thực lực, chinh phục được Thần Tướng trong cửa Thiên Tốn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tà Thần đã dùng thực lực của một mình hắn ta đánh lùi đợt tấn công của mấy nhóm Kim Ô.

Sau khi cảm nhận được luồng khí tức kia, trên mặt Tà Thần cũng hiện lên vẻ bất ngờ: “Trong đám chim vô dụng này cũng có tồn tại lợi hại như vậy?”

Thậm chí hắn ta còn nóng lòng muốn thử, thoát khỏi chiến tuyến cửa Thiên Tốn, muốn mau chân tới xem rốt cuộc là tồn tại cỡ nào lại thả ra khí tức như vậy.

Nhưng vào lúc này, bên trong cửa Thiên Tốn bỗng nhiên vang lên một tiếng kèn lệnh kéo dài!

Đó là kèn hiệu rút lui.

Tà Thần cau mày, hôm nay hắn ta còn chưa giết đủ, sao đã rút lui nhanh như vậy?

Tà Thần còn chưa cảm thấy thỏa mãn, nhưng đối với đám Bỉ Ngạn cảnh xông ra ngoài không khác gì con tốt thí thì tiếng kèn lệnh đó như âm thanh từ thiên đường, là cọng rơm cứu mạng!

“Mau rút lui! Lùi về bên trong Thiên Võng là chúng ta sẽ an toàn!”

Tô Khoan bay lơ lửng giữa không trung, bên cạnh y có ba thanh trường kiếm màu đỏ tươi đang lơ lửng.

Y thân là đệ tử Tâm Lưu kiếm phái, được chiêu mộ đến cửa Thiên Tốn, địa vị tương đương với đám Thái Nhất Vệ.

So ra thì Ân Nguyệt Hoàn dẫn dắt các đệ tử Đạo Kiếm Cung như đám người Nguyệt Bạch Thành, Thu Dịch tương đối thảm, mặc dù thiên phú của bọn họ đều không kém, nhưng thời gian gia nhập Long Thành quá ngắn. Với thiên phú của đám người Nguyệt Bạch Thành, không tốn chừng mấy chục đến hơn trăm năm thì khó mà thăng lên làm Thái Nhất Vệ được, càng khó lên núi gia nhập Tâm Lưu kiếm phái.

Dựa theo thực lực của bọn họ, trong lúc chiến đấu với Kim Ô ắt phải tổn thương không ít.

Cũng may trước khi Tô Khoan lên đường đã mượn “Tam Hồng Vân Kiếm” từ trong tộc, trong lúc quyết chiến Tô Khoan và Ân Nguyệt Hoàn đều tử thủ cho đệ tử Đạo Kiếm Cung, mấy ngày liên tục chiến đấu, bọn họ có không ít người bị thương nhưng chỉ có mấy người hy sinh, đã coi như là kỳ tích trong kỳ tích rồi…

“Đi mau!”

“Cuối cùng cũng có thể trở về rồi!”

“Trời cao phù hộ!”

Tất cả nhân loại nhanh chóng rút lui về phía sau Thiên Võng.

Người hạ mệnh lệnh này chính là Cam Cao Hàn.

Sau khi Phượng Nữ phát sinh thay đổi như vậy, trận chiến này đã đến giai đoạn thứ hai, sứ mạng của mười hai cửa cũng đã hết.

Ít nhất là trận chiến tiếp theo không phải trận chiến mà Thái Nhất Vệ bên trong mười hai cửa có thể tham dự vào.

Thiên Võng sẽ không ngăn cản khí tức Phượng Nữ thả ra, La Chinh ở ngay phía trước Phượng Nữ, đương nhiên hoàn toàn lĩnh trọn công kích của luồng khí tức đó.

Nếu không phải dương hồn của hắn đã tới Điện Hồn Chí Cực, sợ rằng đã sớm bị tổn thương nghiêm trọng.

“Đây là bản lĩnh gì, nàng ta trở nên mạnh hơn rất nhiều!” La Chinh hỏi.

“Là thần thông Mộng Dẫn Hóa Huyết” Đế Tuấn trả lời: “Nàng ta muốn liều mạng”

“Liều mạng… Nàng ta có thể xé rách Thiên Võng?” La Chinh hỏi.

“Chắc là không xé được” Đế Tuấn quan sát Thiên Võng một lát rồi trả lời.

Mộng Dẫn Hóa Huyết là thần thông phải do tự tay Đế Tuấn ban mới có thể kích thích tiềm năng của mình ở mức độ cực lớn.

Trong Hỗn Độn số bảy mươi bảy, ở trong một vòng kỷ nguyên Hỗn Độn ước chừng Đế Tuấn cũng chỉ ban thần thông này cho chưa tới một trăm nữ yêu mà thôi.

Nhưng Thiên Võng này có thể chống đỡ công kích liên tục không ngừng của hơn trăm con Thi Linh Kim Ô, đại trận như vậy, cho dù thực lực của Phượng Nữ tăng lên gấp mười lần cũng không xé nổi.

La Chinh vốn đang định chuồn đi, nghe thấy Đế Tuấn trả lời như vậy thì không vội nữa.

Sau khi kích phát Mộng Dẫn Hóa Huyết, quả thực Phượng Nữ không nóng lòng công kích La Chinh, nàng ta biết đó là chuyện phí công, sở dĩ làm như vậy chẳng qua chỉ là để biểu đạt cảm xúc của mình mà thôi.

Nàng ta làm cho những kẻ sau lưng mình nhìn…

“Quỷ Linh, đây chính là sách lược của ngươi? Thật là buồn cười vô cùng…” Phượng Nữ chân nguyên truyền âm nói.

Giọng nói của nàng ta vang vọng trong một khoảng không gian ở phía sau.

Khoảng không gian kia vô cùng quỷ dị, thuộc về khu vực nhận thức.

Không gian này vừa tồn tại, lại không tồn tại.

Phượng Nữ cho rằng không gian này tồn tại, cho nên nó trôi lơ lửng ở phía sau Phượng Nữ.

Mà những người khác, bao gồm La Chinh, Cam Cao Hàn, Thu Âm Hà và rất nhiều Thần Tướng, Thái Nhất Vệ không biết đến sự tồn tại của khoảng không gian này, như vậy khoảng không gian đó chính là không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận