Bách Luyện Thành Thần

Chương 2317: Ma Vực

La Chinh đã xem qua ngọn lửa ký ức của Nhạc Ngâm Liễu nên cũng biết về mối thù không đội trời chung giữa ông ta và Đông Phương Thuần QuânNhưng ông ta đã luân hồi, đã đầu thai làm người rồi, có thể nói đã bắt đầu một cuộc sống mới. Song, vì báo thù, ông ta lại bỏ qua tất cả không chút do dự.

Loại người kiểu này e rằng còn đáng sợ hơn của Đông Phương Thuần Quân…

“Vù…”

La Chinh xem hết đoạn ký ức cuối cùng của Đông Phương Thuần Quân rồi thoát ra, trên mặt là vẻ khác thường.

Bây giờ, liên minh các gia tộc quyền thế đã tiến vào vực sâu Ma vực, còn Đông Phương Thuần Quân lại không chịu để Lê Lạc Thủy ở lại đảo nổi, nên đã đưa bà đi cùng vào trong đó….

Nếu mẫu thân ở ngay trong vực sâu Ma Vực, mình nên làm gì đây?

Hắn vừa xem liên tục ngọn lửa ký ức của hai vị thánh nhân nên cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn khẽ lắc đầu, cố gắng quên những ký ức vụn vặt kia đi.

La Chinh bước xuống bậc thang, bước tới bên cạnh đám người tộc trưởng Thiên Long.

Những người này không nên đi cùng hắn vào trong vùng đất chuyển thế.

Suýt nữa thì họ phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, đáng ra nên có thu hoạch.

Sử dụng ngọn lửa ký ức để tu luyện là một biện pháp không tệ, chỉ cần không xóa ngọn lửa ký ức của bản thân là được. Cứ cẩn thận một chút, không làm linh hồn bị vỡ vụn, có lẽ tu vi có thể tăng thêm một bậc.

Bây giờ cũng là thời điểm nên đánh thức bọn họ rồi.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Bụi bặm cuồn cuộn mù trời, bầu trời như bị che khuất.

Nhưng bên trong vực sâu Ma vực lại không hề u ám…

Mặt đất nứt ra, nham thạch nóng chảy màu đỏ rực chảy cuồn cuộn, tản ra lượng hơi nóng và ánh sáng cực lớn, làm toàn bộ thế giới nhuốm màu đỏ quỷ dị.

Ngoài ánh sáng và nhiệt độ ra còn có mùi lưu huỳnh cực kỳ gay mũi.

Nhưng nếu đã ở trong vực sâu Ma Vực lâu rồi thì mùi này cũng không phải không chịu đựng được.

“Ùng ục, ùng ục…”

Một con cá Sưu nhảy từ dòng dung nham nóng chảy lên.

Đây là loài cá sống ở trong vực sâu Ma Vực, trên người nó không có máu hay thịt, toàn thân nó là một khung xương màu đen.

Dựa vào loại xương đặc biệt này, nó có thể chịu được nhiệt độ cao của nham thạch nóng chảy.

Lúc cá Sưu rơi xuống dòng nham thạch nóng chảy ở bên dưới thì một cái dây nhỏ bay vụt qua, cuốn vào khung xương của cá Sưu.

Sợi dây bị giật nhẹ, con cá Sưu kia bị lôi lên bờ ngay lập tức.

“Xương của cá Sưu rất đặc biệt, loại bỏ lớp vật chất màu đen ở bên ngoài xương cốt của nó là có thể chế thành lá chắn chống lửa đấy” Người vừa bắt được con cá Sưu này là một đại viên mãn của Phương gia.

Con cá vừa được bắt lên có nhiệt độ tương đương với nham thạch nóng chảy, khiến vị chân thần đại viên mãn ấy hét ầm lên khi nó vừa rơi xuống tay mình. Gã tức khắc quăng nó lên cao, dùng chiếc nhẫn tu di trong tay nhắm ngay vào con cá rồi cất nó vào trong chiếc nhẫn tu di.

Mười mấy năm trước, những điều mà gia tộc quyền thế biết về vực sâu Ma Vực ít hơn bây giờ rất nhiều.

Khi đó, họ còn có thể tùy ý tiến vào ba cấm địa lớn khác, còn vực sâu Ma Vực vẫn là thiên đường của các nhà mạo hiểm.

Sau khi những cấm địa khác bị phong ấn, liên minh các gia tộc quyền thế buộc phải khai thác vực sâu Ma Vực.

Bây giờ bọn họ hiểu vực sâu Ma Vực hơn rất nhiều rồi, mặc dù đây là chuyện bị ép.

“Ùng ục, ùng ục, ùng ục…”

Đúng lúc này, dung nham ở phía dưới lại nổi bong bóng một lần nữa.

“Phương Nguyên Giáp, hình như có cá Sưu lại nhảy lên tiếp” Một người bên cạnh nhắc nhở.

Phương Nguyên Giáp thấy thế thì cười nhạt, ngón tay khẽ cong lại, một sợi tơ mảnh lại bay ra một lần nữa.

“Vù!”

Phương Nguyên Giáp nắm chặt thời cơ tốt, đầu sợi tơ kia bay đến phía trên của dung nham.

“Soạt!”

Cùng lúc đó, có một vật thoát ra khỏi dòng dung nham phía dưới.

Đó không phải cá Sưu giống như Phương Nguyên Giáp nghĩ, mà là một cánh tay lớn màu đen sì!

Sợi tơ kia quấn vào cánh tay, bị cánh tay này ghìm chặt rồi đột nhiên kéo mạnh một cái về phía nó.

Quá trình này diễn ra cực nhanh, Phương Nguyên Giáp chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo xuống dưới!

“Phương Nguyên Giáp!” Chân thần đại viên mãn đứng bên cạnh thoáng sửng sốt.

Nhưng nói cho cùng người này cũng là đại viên mãn, tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh. Hắn ta lập tức vung tay lên, vung đao chém về phía sợi tơ mảnh liên kết giữa Phương Nguyên Giáp và cánh tay lớn kia.

“Keng!”

Sợi tơ đang bị kéo căng tức khắc bị chém đứt.

Nhưng Phương Nguyên Giáp đã rơi vào trong lòng bàn tay to kia, nó nắm chặt lấy gã và, kéo xuống dòng dung nham nóng rực bên dưới.

“Nguy rồi, Phương Nguyên Giáp bị kéo xuống dưới rồi!” Tên đại viên mãn còn lại hét ầm lên.

Các thánh nhân và á thánh của liên minh các gia tộc quyền thế đang nghỉ ngơi trên một khoảng đất trống ở phía xa. Khi nghe thấy đại viên mãn này phát ra tiếng cầu cứu, bỗng nhiên ở phía xa xa xuất hiện một luồng sáng bay vút tới, đó rõ ràng là một á thánh của Phương gia.

Á thánh kia bay vụt tới, ánh mắt nhìn lướt qua, nhìn gợn sóng ở mặt trên của dung nham, vẻ mặt lạnh lẽo.

Sau đó người nọ lập tức nhảy từ trên không trung xuống, thuận thế đập một tay xuống mặt đất!

“Đoàng!” Một tiếng nổ lớn vang lên.

Một luồng khí lạnh thấu xương khuếch tán ra xung quanh với tốc độ khó mà tin nổi. Ngay đến dung nham màu đỏ thẫm đang không ngừng sôi sùng sục cũng bị đông đặc trong nháy mắt, biến thành một màu đen kịt, mặt ngoài còn nhanh chóng bị bao trùm bởi một tầng sương trắng!

Á thánh lại nhảy lên lớp dung nham đã bị cứng lại ở bên trên, đấm một phát xuống dung nham đã đông đặc.

“Két két két két…”

Tầng dung nham đông đặc bị nứt từ bên trong ra, toàn thân Phương Nguyên Giáp bị đông cứng ở trong lớp nham thạch.

Cánh tay lớn kia cũng bị đông cứng giống như gã!

Á thánh Phương gia lôi mạnh Phương Nguyên Giáp lên, ném sang một bên, tạo ra tiếng “loảng xoảng” giòn giã do bị va đập với mặt đất. Sau đó, ông ta giẫm mạnh xuống cánh tay lớn. Do cánh tay này đã bị đông cứng nên cực giòn, phát đạp này khiến nó vỡ vụn thành nhiều mảnh…

Về phần giết chết chủ nhân của cánh tay lớn ở dưới lớp dung nham này thì gã Á thánh này không có chút hứng thú nào.

Á thánh Phương gia hút hết khí lạnh trong người Phương Nguyên Giáp ra, sau đó trách cứ: “Uổng cho ngươi có tu vi bậc này, thế mà chẳng cảnh giác chút nào, làm mất mặt Phương gia ta!”

Người kéo Phương Nguyên Giáp vào trong dung nham chỉ là một người khổng lồ bằng dung nham mà thôi, chỉ cần cẩn thận một chút, người khổng lồ kia sẽ không thể tạo thành uy hiếp với đại viên mãn.

“Xin lỗi Vân thúc…” Quả thật vừa rồi Phương Nguyên Giáp quá chủ quan.

Á thánh Phương gia bước một bước, lại biến thành một luồng sáng bay vụt đi.

Ở chỗ nghỉ, mấy thánh nhân Đông Phương Thuần Quân đổ dồn ánh mắt về phía Hoa Thiên Mệnh.

Hoa Thiên Mệnh ngồi xếp bằng, thản nhiên nói: “Từ tầng thứ hai của bí cảnh có đường ra thông với tầng thứ ba. Ta chắc chắn đây là một đường tắt, đi đường này chí ít sẽ rút ngắn được khoảng một tháng”

Các thánh nhân nghe thấy thế, trên mặt đều toát ra vẻ động lòng.

Thực ra một tháng không quan trọng cho lắm, nhưng trong vực sâu Ma Vực, dù ở lại thêm một hơi thở thôi cũng có thể xảy ra bất trắc.

Nếu rút ngắn được thời gian hành trình một cách đáng kể như này, đương nhiên bọn họ cực kỳ đồng ý.

“Có đường tắt mà vì sao lúc trước ngươi không báo cáo với gia tộc?” Đông Phương Thái Thanh vội tóm lấy cơ hội chất vấn.

Hoa Thiên Mệnh thản nhiên nhìn ông ta, sau đó trả lời: “Ta chưa kiểm chứng con đường này, hơn nữa ta cũng đã báo cáo về tầng hai của bí cảnh rồi. Xin hỏi ông đi qua rồi à?”

Hơn một năm trước, Hoa Thiên Mệnh phát hiện ra tầng thứ hai của bí cảnh ở vực sâu Ma Vực, xem như lập được một công lớn.

Trên thực tế, ở bên còn lại của bí cảnh này còn một con đường tiến vào tầng thứ ba, nhưng khi đó Hoa Thiên Mệnh đặt chân tới tầng thứ ba cũng không ở lại lâu mà ra ngoài luôn, một mình lang bạt trong tầng thứ ba của vực sâu Ma Vực quá nguy hiểm.

“Được rồi, đây chỉ là việc nhỏ thôi” Đông Phương Thuần Quân nói: “Cứ đi theo con đường mà Thiên Kiếm nói đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận