Bách Luyện Thành Thần

Chương 2154: Bàn bạc

“Tộc Lê Dân thật sự thất bại…”Những người bị lưu đày đều lộ vẻ đau khổ.

“Chúng ta thua Đế Hồng Thị, vậy đại tù trưởng đâu? Tám mươi mốt Ma thần đâu? Biết bao nhiêu Xi Vưu Vệ đâu?”

Ông lão già nua chăm chăm hỏi La Chinh.

La Chinh lắc đầu: “Ta không rõ lắm, ta chỉ biết chiếc thuyền này chở hy vọng của tộc Lê Dân, trong đó cũng có vô số con cháu tộc Lê Dân. Đây là chiếc thuyền chạy nạn”

“Tại sao có thể như vậy?!”

“Tộc Lê Dân ta không thể nào thua Đế Hồng Thị!”

“Đại ca, ta muốn ra ngoài kia giết sạch người tộc Hiên Viên!” Một người trong đó nói với vẻ căm giận.

Hiển nhiên kẻ tiêu diệt tộc Lê Dân không phải là tộc Hiên Viên ở thế giới này, suy cho cùng nơi này chỉ là chốn lưu đày của những kẻ bị cổ thần nguyền rủa thôi, thế nhưng do bọn họ đang kích động nên rất khó kìm nén.

“Đừng kích động như vậy” Ông lão già nua hít sâu một hơi như đang cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh, kế đó hỏi: “Nếu đại tù trưởng đã tạo ra chiếc thuyền này thì sao nó vẫn cứ rơi thế?”

“Bởi vì chiếc thuyền này gặp phải sự đuổi giết của Hiên Viên Vệ” La Chinh hạ giọng nói: “Lê Dân trên thuyền gần như bị tàn sát hết sạch…”

La Chinh thấy bọn họ kích động nên không muốn nói, nhưng cứ bị hỏi tới như thế mãi thì hắn cũng khó mà giấu giếm nên đành phải trả lời đúng sự thật.

“Hiên Viên Vệ!” Ông lão già nua vốn đang gắng giữ bình tĩnh lập tức trở nên kích động: “Đáng tiếc là khi xưa ta không giết sạch đám Hiên Viên Vệ chết tiệt đó! Chỉ có trăm tên Hiên Viên Vệ chết trong tay ta thôi…”

Trăm tên Hiên Viên Vệ?

La Chinh thầm khiếp sợ.

Hắn không biết số lượng Hiên Viên Vệ chính xác, nhưng mẹ nói tộc Lê Dân có đến hơn trăm nghìn Xi Vưu Vệ nên chắc phe Hiên Viên Vệ cũng không chênh lệch mấy. Ông lão này phải có sức mạnh lớn đến nhường nào mới có thể một mình giết trên trăm tên Hiên Viên Vệ?

“Sau khi Lê Dân bị tàn sát, Thần vực dần bị chiếm cứ, về sau…”

La Chinh không nói thì thôi, nếu đã quyết định tin tưởng những người bị lưu đày này thì sẽ kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Đợi đến khi La Chinh kể xong, bọn họ đều rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Phù Nhị lên tiếng: “Nói cách khác, nguyên nhân làm chiếc thuyền kia đột nhiên thay đổi hướng cách đây không lâu là ngươi à?”

“Ừ” La Chinh gật đầu.

Phù Nhị nhìn chằm chằm ông lão già nua: “Đại ca, ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”

Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào ông lão – người có sức mạnh cao nhất trong tất cả những người bị lưu đày, đồng thời cũng là người mạnh nhất trong tộc Xi Vưu tại thế giới này.

Ông ta cũng là nhân vật không thể xem thường khi còn ở thế giới mẹ.

Ban đầu, do tộc Xi Vưu còn đang đợi chia phần nên đã rất hy vọng chiếc thuyền kia rơi xuống, nhưng bây giờ bọn họ lại lo lắng cho số phận của nó.

Ông lão già nua trầm ngâm nhìn La Chinh, trong đôi mắt mơ hồ có vẻ bàng hoàng, cuối cùng lại thở dài thườn thượt.

Gương mặt ông ta hiện rõ nếp nhăn hơn cả trước đó nên trông càng già cỗi.

“Lão già này tuổi đã cao, dù phải hy sinh cái thân tàn này vì tộc Lê Dân cũng không sao, nhưng mà… đã vào thế giới này thì không thể ra được, còn cách nào nữa chứ?” Ông ta thở dài.

Những người bị lưu đày này vừa nghe được số ít tin tức từ thế giới mẹ là đã kích động khôn nguôi.

Ở đây, lâu rồi không có người bị lưu đày nên bọn họ cũng mất hẳn con đường nghe ngóng tin tức về thế giới mẹ, nhưng mà bọn họ luôn luôn nghĩ về sự an nguy của tộc Lê.

Rất hiển nhiên, những tin tức do La Chinh mang đến đã khiến bọn họ rơi vào tuyệt vọng, nhưng hiện tại La Chinh cũng là cơ hội để bọn họ đền đáp tộc Lê Dân.

Vấn đề ở chỗ, thế giới này là một ngục giam khổng lồ… Bọn họ bị nhốt trong chốn lao tù thì còn có cách gì nữa?

Đại ca vừa nói xong thì đôi mắt của những người khác cũng tối hẳn.

“Có điều chúng ta phải bảo bộ tộc Nữ Oa thả chiếc thuyền đó ra, để nó rời đi” Phù Nhị bỗng lên tiếng.

“Nói đúng lắm! Dù cho bộ tộc Nữ Oa mạnh thế nào cũng đừng mơ chạm đến chiếc thuyền đó!” Một người bị lưu đày khác cũng tán thành với thái độ kiên định.

Bộ tộc Nữ Oa là bá chủ tuyệt đối trên thế giới này. Họ không chỉ có huyết thống mạnh mẽ mà còn sở hữu vài người bị lưu đày cực kỳ lợi hại, do vậy bọn họ hoàn toàn có tư cách thống trị thế giới.

Ông lão già nua ngắt lời bọn họ: “Các ngươi không nghĩ tới ý kiến của La Chinh à?”

La Chinh đã chủ động tìm đến tức là đã có ý tưởng của mình.

Thế là đám người bị lưu đày đang kích động lại nhìn chằm chằm vào La Chinh lần nữa, bây giờ là lúc để hắn đưa ra quyết định.

La Chinh im lặng nhìn lướt qua mọi người rồi mới bình tĩnh nói: “Mẹ ta đưa ta đến đây vì lý do bất đắc dĩ, ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu khi vừa đến thế giới này là phải trở nên mạnh hơn, sau đó… quay về giết hết! Ta không chỉ muốn quay về Thần vực mà còn muốn quay về thế giới mẹ giết sạch kẻ thù!”

Lúc hắn thốt ra câu này, những người bị lưu đày đều tươi cười.

Với sức mạnh hiện tại của La Chinh thì câu này hơi mang ý nói quá, nhưng nếu ngay cả đứa cháu tộc Lê Dân của Xi Vưu còn không dám nghĩ như thế thì sợ là bọn họ sẽ không còn hy vọng gì nữa mất.

Ông lão già nua thở dài: “Với huyết thống của ngươi thì không khó để trở nên mạnh hơn tại thế giới này! Có điều, chỉ e chuyện giết kẻ thù là không thể thực hiện, bởi lẽ không ai có thể rời khỏi đây”

Những người bị lưu đày có cảnh giới tối thiểu là đại năng Bỉ Ngạn cảnh nên nào chịu bị nhốt tại thế giới này.

Có thể nói bọn họ gần như nghĩ hết mọi cách, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ ai hay bất cứ sinh linh nào rời khỏi thế giới này được. Đây là nơi chỉ có thể vào mà không thể ra.

Ông lão già nua vốn muốn nói Lạc Thủy không nên đưa La Chinh đến đây, nhưng nghĩ lại thì ông ta không có tư cách trách móc con gái của đại tù trưởng, huống hồ La Chinh được đưa đến đây nhằm bảo toàn mạng sống.

Những người khác cũng lộ vẻ uất nghẹn.

Đúng lúc này, La Chinh chớp chớp mắt, sau đó sử dụng chân nguyên truyền lời nói của mình vào tai những người bị lưu đày trước mắt: “Nếu như… ta biết cách quay về thì sao?”

Bọn Phù Nhị, ông lão già nua và Trì Nghĩa đều nghe thấy lời truyền âm bằng chân nguyên của La Chinh. Bọn họ đều nghi hoặc vì không biết lý do tại sao La Chinh tỏ ra thần bí như vậy.

Ông lão già nua cũng sử dụng chân nguyên truyền âm lại: “Thế là sao?”

“Không biết các ông đã nghe về bộ tộc Trưởng Giám Ngục chưa?” La Chinh thong dong hỏi lại.

Tiểu Vân từng nói với La Chinh rằng bộ tộc Trưởng Giám Ngục đang tìm kiếm hai tỷ đệ bọn họ khắp nơi.

Bộ tộc ấy quản lý thế giới này nên có thể đã bố trí gián điệp ở khắp mọi nơi. La Chinh vừa đến tộc Xi Vưu nên chưa biết rõ tình hình, lỡ như trong tộc cũng có người của bộ tộc Trưởng Giám Ngục thì phiền to, cứ cẩn thận vẫn tốt hơn.

Những người bị lưu đày nghe La Chinh nhắc đến bộ tộc Trưởng Giám Ngục bèn nhìn nhau lần nữa. Ông lão già nhìn chằm chằm vào La Chinh với vẻ mặt khó bề tưởng tượng: “Ngươi mới vừa vào thế giới này một thời gian ngắn mà sao lại có thể biết đến bộ tộc Trưởng Giám Ngục?”

Cực ít người trên thế giới này biết về ánh sáng phán xét, huống chi là chủng tộc thần bí như bộ tộc Trưởng Giám Ngục.

Theo những gì La Chinh đã nói thì hắn chỉ vừa đến thế giới này chưa đầy một năm, hơn nữa luôn ở nơi hoang dã ngoài cốt tháp, vậy hắn làm cách nào biết đến những tin tức này?

(Hết tập 129)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận