Bách Luyện Thành Thần

Chương 3729: Theo dõi

La Chinh không bó buộc Khởi Nguyên Thần Huyết lần nữa mà mặc cho nó hóa thành sương máu và bốc hơi đi, tiêu tán trên không trung của vùng đất sơ khaiSau đó vùng đất sơ khai lại chấn động lần nữa, từ trong mái vòm sương máu chảy ra từng thác nước máu.

Những thác nước máu này rơi từ mái vòm thẳng xuống dưới đáy, sau đó ngưng kết và hình thành từng cột máu!

Tổng cộng có ba trăm bảy mươi ba cột máu, mỗi một cột máu đối ứng với một sức mạnh huyết mạch của Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Ù…”

Bên trong những cột máu này bỗng phát ra ánh sáng máu sáng tỏ, vầng sáng máu này lập tức hóa thành từng mũi tên dài bắn về phía La Chinh.

La Chinh không tránh cũng không né, mặc cho những mũi tên ấy bắn trúng mình.

“Phập!”

Sau khi mũi tên máu đầu tiên bắn trúng La Chinh, La Chinh lập tức cảm thấy trong đầu mình có thêm chút gì đó, đó chính là sức mạnh huyết mạch.

Một loại năng lực trong góc vuông sáng tạo…

La Chinh còn chưa kịp nếm thử năng lực này thì càng có nhiều mũi tên máu bắn về phía hắn hơn.

“Phập! Phập! Phập! Phập…”

Cứ mỗi một mũi tên máu bắn lên người La Chinh, trong đầu hắn sẽ có thêm một sức mạnh huyết mạch.

Khoảng mười mấy hơi thở sau, toàn bộ mũi tên máu đều đã tiến vào trong cơ thể La Chinh, trong đầu La Chinh đã có sức mạnh hoàn chỉnh của Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Sức mạnh không gian…”

La Chinh chỉ một ngón tay ra, một nơi nào đó trong vùng đất sơ khai lập tức xuất hiện tầng tầng lớp lớp không gian hình vuông. Những không gian này vững chắc cực kỳ, không hề thua kém không gian mà Không dùng sức mạnh chân lý tạo thành, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút.

“Sức mạnh hủy diệt! Nổ!”

Từng đóa hoa lửa cháy bùng trong những không gian hình vuông kia, sức mạnh hủy diệt khuếch tán ra, toàn bộ không gian hình vuông cùng lúc nổ tan tành. Toàn bộ vùng đất sơ khai đều có thể cảm nhận được luồng khí nóng bỏng đập vào mặt.

“Sáng tạo…”

Hai tay La Chinh cách không mở ra.

Sau khi năng lượng của góc vuông sáng tạo khuếch tán ra, xung quanh hắn bất chợt xuất hiện từng thanh trường kiếm. Mỗi một thanh trường kiếm đều không phải là vật tầm thường, cứ thế được tạo ra từ hư không. Hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn thanh trường kiếm cùng rơi xuống như mưa, va chạm vào nhau làm phát ra âm thanh leng keng dễ nghe, chẳng mấy chốc chúng đã chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi kiếm.

Cổ thần hỗn độn Trắc cũng có thể tạo vật từ hư không, Khương Tử Nha dựa vào Tam Linh Kiến Vật Chân Ý cũng có thể làm được, nhưng phẩm cấp của đồ vật tạo nên cũng như tốc độ tạo ra chúng đều kém xa La Chinh.

“Sinh mệnh…”

Ánh mắt La Chinh chăm chú nhìn bên dưới, lực sinh mệnh xanh biếc bắt đầu tụ lại và hóa thành hơn trăm điểm sáng to cỡ một người.

Chỉ thoáng sau đã có từng người đi ra từ điểm sáng.

Những người này có bộ dáng giống hệt La Chinh, độ cứng cáp cũng như sức mạnh cơ thể của họ đều có thể so với Bất hủ cảnh.

Mặc dù trên vùng đại lục, La Chinh cũng có thể tạo ra rất nhiều hóa thân trong cơ thể, nhưng hóa thân thì không thể nào rời khỏi thế giới trong cơ thể. Trong khi đó, những La Chinh này là “người” thật trăm phần trăm, có thể đưa ra ngoài để tham gia vào chiến đấu.

“Nhặt kiếm!”

La Chinh ra lệnh một tiếng, tất cả “La Chinh” đều nhặt trường kiếm trên đất lên, cổ tay nhẹ nhàng lắc một cái rồi vung lên, bổ mạnh về phía không trung.

“Vèo vèo vèo…”

Hàng trăm ánh kiếm màu bạc cực kỳ sắc bén xông thẳng đến chân trời, chém mãi đến mái vòm của vùng đất sơ khai mới dừng lại.

Mới đơn giản sử dụng những năng lực cơ bản nhất của Khởi Nguyên Thần Huyết mà đã đạt tới uy lực này, trên mặt La Chinh đầy vẻ hài lòng.



Trong Ngọc Thanh Thiên, một đám côn trùng giáp xác màu xám đang bay sát trên mặt đất với tốc độ thật nhanh.

Những con côn trùng này vô cùng linh hoạt, chúng né được toàn bộ chướng ngại vật một cách gần như hoàn mỹ, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ một khoảng cách với mặt đất và tiến lên thật nhanh, nếu không cẩn thận quan sát thì mắt thường không thể nào phát hiện ra.

Nhưng trên khoảng đất thần kỳ ở Ngọc Thanh Thiên này thì xưa nay không thiếu sinh linh Bỉ Ngạn thần kỳ. Một loại chim di trú lớn chừng bàn tay có tầm nhìn xa vô hạn, dù là đồ vật nhỏ bé đến đâu, ẩn nấp chỗ nào thì cũng không thể qua được ánh mắt của chúng.

“Cục cục cục…”

Sau khi phát hiện ra đám côn trùng màu xám đang bay nhanh sát mặt đất kia, đám chim di trú ồ ạt vỗ cánh lao xuống.

Tốc độ bay của côn trùng không chậm, nhưng hiển nhiên đám chim còn nhanh hơn!

Trong nháy mắt, lũ chim đã xông vào trong đám côn trùng kia và không ngừng mổ, đưa chúng vào trong miệng mình.

“Đám chim thối này…”

Côn trùng màu xám chính là do Độ Chân huyễn hóa ra, nếu không đụng phải đám chim di trú phiền phức này thì hắn ta có thể dùng loại hình thái này mà thuận lợi trở về.

“Ù!”

Bên ngoài thân thể của mấy chục con côn trùng màu xám trong đó tỏa ra ánh vàng, chúng đột nhiên lao về phía đám chim.

Nếu trong trạng thái bình thường thì đương nhiên Độ Chân không sợ gì đám chim ấy, thế nhưng sư phụ Thái Thượng Lão Quân đã nói với Độ Chân rằng, trong Ngọc Thanh Thiên tuyệt đối không thể quay về hình thái ban đầu của bản thân, dù chỉ trong một hơi thở thôi cũng không được, nếu không ắt sẽ bị Xà Linh Vương bắt.

Trong hình thái côn trùng, năng lực mà hắn ta có thể sử dụng rất có hạn, hiện giờ chỉ có thể khiến đám côn trùng màu xám này tự phát nổ!

“Bùm bùm bùm bùm bùm bùm…”

Đám côn trùng màu vàng kia bị lũ chim mổ vào trong miệng thì lập tức nổ tung, khiến đầu của lũ chim kia nổ tan tác!

“Đúng là muốn chết mà…”

Trong lòng Độ Chân mới nói câu đó xong thì bỗng nghe thấy nhiều âm thanh “cục cục” hơn. Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt lập tức trợn tròn.

Vụ nổ vừa rồi đã thu hút nhiều sự chú ý hơn, giờ đây hàng nghìn hàng vạn con chim đang lao vọt về phía dưới.

Đám chim che lấp cả bầu trời cùng lao xuống, lát sau số côn trùng màu xám chỉ còn lại một con cuối cùng. Nếu con côn trùng này cũng bị mổ thì Độ Chân sẽ bỏ mạng ở đây…

May mà trong khoảnh khắc cuối cùng, Độ Chân đã tiến hành thay đổi. Hắn ta vội vàng hóa thành một con tê tê, chui mạnh vào trong lòng đất, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp!

Dùng hình thái tê tê để lén di chuyển đương nhiên an toàn hơn nhiều, nhưng tốc độ lại bị chậm đi không ít. Phải tốn mất mấy ngày Độ Chân mới tìm được “Không Phao”.

Hắn ta vừa mới chui vào Không Phao, biến về hình thái của mình và kêu lên với vẻ mặt đầy mỏi mệt: “Lão già…”

Thái Thượng Lão Quân bỗng xuất hiện bên cạnh Độ Chân, nhẹ nhàng đưa tay chỉ vào lối vào của Không Phao. Lối vào này lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Thấy hành động lẹ làng của Thái Thượng Lão Quân, sắc mặt Độ Chân hơi biến đổi: “Lão già, có người theo dõi ta sao?”

Thái Thượng Lão Quân nghiêm túc gật đầu: “Trên người ngươi có một tia khí tức không thuộc về ngươi, e là đã bị người ta để mắt tới…”

“Sao được chứ! Ta chưa hề huyễn hóa thành hình người” Độ Chân nói.

Sinh linh Bỉ Ngạn mà hắn ta biến hóa ra dù có dùng thần thức dò xét thì cũng không phân biệt được thật giả. Đối với sức mạnh huyết mạch của mình, Độ Chân có lòng tin rất lớn. Huống chi hiện giờ Xà Linh Môn cùng Điểu Linh Môn đang chiến đấu gay gắt, càng không thể nào dành thời gian ra tìm bọn họ.

Thái Thượng Lão Quân không nói gì, ông điều khiển cho Không Phao di động về hướng sâu hơn trong lòng đất.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng trước đó, Không Phao đã từng bị phát hiện ra một, hai lần. Nhưng bản thân Không Phao không phải là một hang động cố định mà có thể di động tự do, sau khi bị phát hiện thì sẽ trốn đến một nơi bí mật hơn. Mặt khác, trong mắt Xà Linh Vương, Thái Thượng Lão Quân vốn không hề quan trọng nên chỉ xem ông như mấy con chuột trốn dưới đất mà thôi.

Bây giờ Xà Linh Vương chuẩn bị tiến hành một cuộc thanh trừng lớn nên bất kể là Điểu Linh Vương cao cao tại thượng hay là Thái Thượng Lão Quân nấp kỹ trong lòng đất thì đều phải diệt trừ sạch, nên đương nhiên đãi ngộ không giống ngày xưa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận