Bách Luyện Thành Thần

Chương 2848: Thất bại

“Thằng nhóc Thiên Cung này lợi hại thật…”“Chỉ một mình hắn đã kéo chân được cả nhóm tộc Hữu Hùng!”

“Nếu là ta thì chắc ta đã bỏ chạy từ lâu rồi”

Các dị tộc khác đứng ngoài bàn tán xôn xao.

Chín người tộc Nữ Oa đứng ở đằng xa, lẳng lặng xem diễn biến trận đánh.

“Người bên tộc Hữu Hùng kiếm chuyện với Thiên Cung, có phải chúng ta nên ra tay giúp đỡ không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Thôi… Đừng quên mục đích của chúng ta” Một cô gái khác lắc đầu nói.

Nếu chia thế giới mẹ thành ba phe phái lớn thì tộc Nữ Oa ở Lê Sơn hẳn phải đứng về phía Thiên Cung, có điều mối quan hệ kết minh giữa hai tộc lại không được công khai, tộc Nữ Oa cũng không muốn dẫn đến quá nhiều rắc rối nên lúc này bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Sầu Tuẫn vẫn đang lùi về sau với tốc độ rất nhanh.

Sau khi tám thanh trường kiếm linh hồn đánh lén thành công, chúng lại trực tiếp chia ra dưới sự điều khiển của Sầu Tuẫn và biến thành mấy chục mảnh vụn bay vùn vụt ra bốn phương tám hướng, đồng thời Sầu Tuẫn lại rời khỏi Bỉ Ngạn lần nữa.

“Mẹ nó chứ, lại là chiêu cũ!”

“Chú ý mấy mảnh vỡ kia!”

“Lỡ như thằng nhãi đó quay về Bỉ Ngạn thì khó đề phòng mấy mảnh vỡ đó lắm!

Từng người trong tộc Hữu Hùng nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Lần này Sầu Tuẫn đánh nát hết cả tám thanh trường kiếm linh hồn rồi phân bổ chúng ra rải rác khắp cả một khu vực, nếu tộc Hữu Hùng tiếp tục truy đuổi thì nhất định phải đề phòng phương hướng và vị trí của những mảnh vỡ này mọi lúc. Như vậy, vì kiêng dè mà bọn họ sẽ không dám nhúc nhích lung tung.

“Xưa nay chưa ai dám bỡn cợt Cơ Diễn ta như thế!”

Trong mắt gã, mấy chuyện mà Sầu Tuẫn đang làm chẳng qua chỉ là vài thủ đoạn vặt vãnh. Gã chẳng thèm đếm xỉa đến mấy mảnh vỡ đang rải rác khắp xung quanh mà tiến thẳng đến chỗ Sầu Tuẫn vừa biến mất.

Tia sáng tím lóa lên trong tay Cơ Diễn, một lưỡi đao rất mảnh đã nằm gọn trong tay gã. Chỉ cần Sầu Tuẫn vừa trở lại Bỉ Ngạn là gã chắc chắn sẽ chém chết hắn ta!

Các đệ tử Thiên Cung đưa Phượng Ca thoát khỏi đó, những dị tộc khác thì nhìn chăm chú vào tộc Hữu Hùng, mà đám đệ tử của tộc Hữu Hùng chỉ đứng yên ngay tại chỗ, còn Cơ Diễn thì tập trung chờ đợi, không nhúc nhích mảy may.

Một hơi thở…

Ba hơi thở …

Mười hơi thở …

“Ra đây đi! Tên khốn kiếp!”

Cơ Diễn nổi giận mắng.

Xem ra Sầu Tuẫn không định quay về Bỉ Ngạn rồi.

Trong Thiên Cung, tại một ngọn núi lớn nào đó, Sầu Tuẫn với mái tóc dài ngồi ngay ngắn ở giữa đại điện. Trên người hắn ta là bộ đạo bào bẩn không thể tả, gương mặt râu ria xồm xoàm, trông lôi thôi hết sức. Thế nhưng tâm trạng hắn ta hình như lại rất tốt, trên mặt là nụ cười hiền hòa.

Bên cạnh hắn ta, một người khác bỗng nhiên mở mắt.

“Hàn sư đệ, tên nhóc kia vẫn chưa đi à?” Sầu Tuẫn hỏi.

Hàn sư đệ nhún vai, nói: “Vẫn chưa đâu, tuyệt đối đừng đi vào. Ta thấy hắn đang quát tháo ầm ĩ như thể phát điên rồi vậy. Nếu huynh vào thì sợ là hắn sẽ bất chấp vọt lên giết huynh đấy”

“Thế ta chờ tin của đệ vậy” Sầu Tuẫn vỗ vỗ bả vai Hàn sư đệ, Hàn sư đệ lại nhắm mắt lại, khí tức chân ý của đạo khuếch tán ra, y lại quay về Bỉ Ngạn lần nữa.

Cùng một thủ đoạn nếu dùng lần đầu thì còn có hiệu quả, song qua lần thứ hai sẽ bị giảm đi đáng kể. Mặc dù Cơ Diễn khá lỗ mãng, nhưng dù gì gã cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên Sầu Tuẫn sẽ không tùy tiện trở về Bỉ Ngạn.

Hàn sư đệ cũng đến Di Thiên thần miếu cùng Sầu Tuẫn. Khi vừa xảy ra xung đột, Sầu Tuẫn đã dặn y núp kín ở một góc quan sát tình hình rồi. Dù sao tộc Hữu Hùng cũng không thể nào xác nhận liệu Hàn sư đệ có phải đệ tử Thiên Cung hay không.

Còn việc Hàn sư đệ cứ ra ra vào vào Bỉ Ngạn mãi, mặc dù hành động này rất quái lạ nhưng có ai lại tập trung sự chú ý lên người y đâu?

Lúc này, Cơ Diễn ý thức được mình cứ đợi ở đây mãi cũng chẳng có chút ý nghĩa nào, rốt cuộc cũng nghĩ rằng mình phải làm chút gì đó.

“Các ngươi còn đực ra đó làm gì! Bắt con ả kia về cho ta!”

Cơ Diễn hét lên, dẫn đầu nhóm người xông lên. Chỉ cần bắt được Phượng Ca thì mặc kệ Sầu Tuẫn có giở mưu mẹo gì cũng đều là vô nghĩa.

Mấy người khác trong tộc Hữu Hùng cũng cảm thấy Sầu Tuẫn sẽ không quay lại đây nữa nên bắt đầu thôi thúc lực linh hồn của mình, bám theo sau Cơ Diễn.

Khi Cơ Diễn vừa rời khỏi đó, Hàn sư đệ đã lặng lẽ rời khỏi Bỉ Ngạn.

Sầu Tuẫn biết tin liền quay về Bỉ Ngạn.

“Ù…”

Mấy mảnh vỡ do những thanh kiếm gãy biến thành cũng đồng loạt xuất hiện.

“Phập phập phập…”

Toàn bộ mảnh vỡ lại bắn vọt về phía dương hồn của mấy người tộc Hữu Hùng.

Nhưng lần này tộc Hữu Hùng đã cảnh giác hơn nên hiệu quả bị giảm đi rất nhiều, chỉ trúng được có ba người, mà các mảnh vỡ cũng không gây ra tổn thương gì quá ghê gớm cho họ.

Cơ Diễn bỗng dừng chân và xoay người lại, đồng thời thở hắt ra một hơi rồi nói: “Thông minh vặt vẫn là thông minh vặt mà thôi. Chỉ cần bị người khác nắm được nhược điểm thì vĩnh viễn chẳng thể nào thoát thân”

Sầu Tuẫn vừa điều khiển cho những mảnh kiếm gãy quay trở lại bên mình vừa hỏi: “Có ý gì?”

“Lần này để ta xem làm sao ngươi rời Bỉ Ngạn được nữa” Cơ Diễn thong thả bước về, dáng vẻ vô cùng ung dung, như thể Sầu Tuẫn đã là cá thịt nằm trên thớt.

“Các ngươi nhìn dưới chân hắn kìa!”

“Vừa rồi Cơ Diễn đã bố trí Triền Hồn Ti!”

“Không để ý, hắn gặp xui rồi”

Nghe những lời bàn tán của các dị tộc, Sầu Tuẫn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Dưới chân hắn ta là một lớp Triền Hồn Ti màu xanh thẳm, hắn ta vừa quay về Bỉ Ngạn thì Triền Hồn Ti cũng lập tức quấn lên chân.

Sầu Tuẫn nở nụ cười khổ, chắc lúc Hàn sư đệ ra vào Bỉ Ngạn đã bỏ sót chi tiết này, đúng là còn chưa đủ cẩn thận…

Cơ Diễn cũng không cho Sầu Tuẫn quá nhiều thời gian, gã chậm rãi bước vài bước rồi bỗng nhảy bật lên, nhào thẳng đến chỗ Sầu Tuẫn. Mấy người khác trong tộc Hữu Hùng cũng bám theo gã bao vây về phía này.

Về phần những tộc khác như Thần Nông Thị, Kim Ô thì họ không ra tay trực tiếp nhưng cũng chăm chú chặn lại đường lui.

Sầu Tuẫn không thể nào rời khỏi Bỉ Ngạn, trước mắt lại là đường cùng thì làm sao chạy thoát được đây?

Dù phải đối mặt với cảnh hiểm nghèo nhưng Sầu Tuẫn vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh. Tám thanh trường kiếm linh hồn bay múa liên tục, ngăn chặn được một nhóm nhỏ của tộc Hữu Hùng.

Nhưng Cơ Diễn đã lách qua mấy thanh trường kiếm linh hồn kia, nắm lưỡi đao mảnh chém về phía hắn ta.

Hai tay Sầu Tuẫn đã biến thành trường kiếm, hắn ta không còn cánh tay nào khác thì sao có thể là đối thủ của Cơ Diễn?

Hắn ta chỉ đành dịch chuyển hai chân, không ngừng né tránh.

Nhưng sau vài lần né tránh như thế, rốt cuộc Cơ Diễn cũng tóm được thời cơ. Gã xoay người lại, lưỡi đao mảnh trong tay bỗng tỏa ra tia sáng đỏ tươi như máu, chém xuống đầu Sầu Tuẫn.

Dù không biết lưỡi đao mảnh màu máu này thực chất là gì, nhưng nếu Sầu Tuẫn bị chém trúng thì e chẳng thể nào giữ được dương hồn nữa.

Vài dị tộc đang đứng xem xung quanh khẽ lắc đầu. Bọn họ đã đoán được cái chết thê thảm của Sầu Tuẫn, trong lòng cũng than thở tiếc thương.

Đúng lúc này, một đốm sao sáng chói bỗng vọt tới.

“Keng!”

Sau một tiếng vang giòn, tiểu kiếm linh hồn lượn một vòng giữa không trung rồi quay về trước ngực một cô gái Nhân tộc.

Người vừa bắn thanh tiểu kiếm linh hồn ấy ra chính là Lăng Sương.

Sau khi Tống Phi Vũ rời khỏi Bỉ Ngạn, hắn ta đã đi tố cáo thật, khiến cho Lăng Sương gặp rắc rối không nhỏ, nhưng nàng vẫn khăng khăng cố chấp với quyết định của mình và quay về Bỉ Ngạn.

Thật không ngờ, nàng vừa trở về đây thì đã thấy đệ tử Thiên Cung đang chém giết với tộc Hữu Hùng.

Thấy Sầu Tuẫn sắp bị Cơ Diễn giết chết, Lăng Sương sao có thể trơ mắt đứng nhìn? Thế là nàng lập tức ra tay.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận