Bách Luyện Thành Thần

Chương 3738: Truyền lời

Mặc dù phản ứng của Loan Hồ nhanh, nhưng vẫn không nhanh hơn Xà Linh Vương. Nó không kịp tránh đã bị cái đuôi to của Xà Linh Vương quật trúng, ngã xuống thật mạnh“Oành!”

Mặt đất của Tửu Trì bị đập ra một cái hố to, thân thể Quỷ Quyệt của Loan Hồ chia năm xẻ bảy, tọa độ màu vàng được cất giấu trong cánh của nó đã lộ ra.

Hàn Ca và Lăng Lâu đưa mắt nhìn nhau, hai cánh mở ra phóng nhanh về phía tọa độ màu vàng.

Bọn họ vô cùng trung thành, vì bảo vệ an nguy của vương có thể dâng hiến tất cả.

“Ầm, ầm!”

Hai Điểu Chủ còn chưa đến gần đã bị Xà Linh Vương trực tiếp đánh bay ra ngoài. Cái đuôi dài của Xà Linh Vương khẽ cuộn lại đã cuốn tọa độ màu vàng đến cạnh mình, bỏ vào trong miệng.

Người bình thường muốn phá hỏng tọa độ cũng không dễ dàng, gõ tan tọa độ cần búa không gian chuyên dụng. Nhưng đối với Xà Linh Vương mà nói thì đây không phải việc khó. Nó đặt tọa độ màu vàng vào trong cuống họng: “Vĩnh biệt nhé, người bạn trung hậu đàng hoàng nhất của ta…”

Ngay khi Xà Linh Vương muốn cắn xuống, ở nơi hơn một trượng trên cái đuôi của nó bỗng lóe lên một tia sáng đen.

Khi tia sáng đen này lóe lên, biểu cảm của Xà Linh Vương bỗng nhiên trở nên kinh hoảng lạ thường, thân rắn vốn buông lỏng giờ phút này lại cứng đờ như cương thi.

“Vù…” Ánh sáng đen trên đuôi rắn không ngừng lan ra, di chuyển theo thân thể Xà Linh Vương.

Thân thể Quỷ Quyệt không có xương cốt, bao gồm cả Quỷ Quyệt cấp bậc như Xà Linh Vương cũng không có, nhưng ánh sáng đen này lại phác họa ra một thứ rõ ràng trông như là xương sống, kéo dài mãi đến đầu Xà Linh Vương, phác họa cả đầu của nó.

“Không thể giết nó…” Xà Linh Vương nói.

“Tại sao?” Xà Linh Vương tức giận hỏi.

“Bởi vì Thú còn có ích” Xà Linh Vương trả lời.

“Nhưng nó sẽ làm hỏng việc…” Xà Linh Vương nổi cơn giận.

“Ta nói không thể là không thể…” Xà Linh Vương vừa nói vừa phun ra, ói tọa độ màu vàng ở trong miệng về phía Hàn Ca.

Tọa độ màu vàng theo quán tính cực mạnh đánh Hàn Ca ngã xuống đất.

“Ta!”

Xà Linh Vương cực kỳ không cam lòng xông về phía tọa độ màu vàng, nhưng còn chưa lao được hai bước thì thân thể lại cứng đờ, rồi chuyển động thân thể rời khỏi chiến trường Tửu Trì theo hướng ngược lại.

Cảnh tượng này khiến Song Kỳ Đại Xà, Hàn Ca, Lăng Lâu và Loan Hồ đều nhìn tới ngây người, ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Vương! Vương!”

Song Kỳ Đại Xà theo sau Xà Linh Vương.

“Rút lui!”

Xà Linh Vương lời ít ý nhiều trả lời.

“Nhưng đã đến bước này, hoàn toàn có thể diệt sạch Điểu Linh Môn, bây giờ…” Song Kỳ Đại Xà không cam lòng nói.

Nhưng nó nói được một nửa, Xà Linh Vương bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt hình lưỡi liềm phủ đầy ánh nhìn tối tăm u ám: “Muốn trái lời ta?”

Song Kỳ Đại Xà có địa vị xếp thứ hai trong Xà Linh Môn là vì nó giao tất cả của mình cho Xà Linh Vương, trước giờ đều trung thành tuyệt đối, đây e là lời cảnh cáo nghiêm trọng nhất của Xà Linh Vương đối với nó.

“Ta, ta… không dám!”

Song Kỳ Đại Xà lắp bắp, lúc này mới bất đắc dĩ ra lệnh lui binh.

Thật ra chiến trường Tửu Trì chém giết đến lúc này, Quỷ Quyệt hai bên đều đã tiêu hao gần hết, cho dù Song Kỳ Đại Xà không hạ lệnh, sau khi đám Quỷ Quyệt chết đi tự nhiên cũng sẽ trở về… Trận ác chiến trên Ngọc Thanh Thiên này thuận tiện lấy hình thức quái dị như vậy mà chấm dứt.



Quy Khư Mộ Địa, thành Thần Chung.

Lại đến ngày chuông vang mỗi tháng một lần, mỗi tháng vào thời điểm này, một đám Bỉ Ngạn cảnh đều cực kỳ hưng phấn.

Rất nhiều Bỉ Ngạn cảnh bắt đầu gõ chuông theo thứ tự.

Lần này trong quá trình gõ chuông, người thu hút ánh nhìn nhất vẫn là Hoa Thiên Mệnh.

Từ sau khi Hoa Thiên Mệnh bước lên tầng ba mươi hai của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, chấn động toàn bộ Quy Khư Mộ Địa, hắn ta lập tức trở thành hy vọng lên đỉnh của mọi người! Sau khi có được Mông Thạch, tốc độ tu luyện của Hoa Thiên Mệnh gần như tăng lên gấp bội, trước đây không lâu mới vừa bước lên tầng ba mươi hai, mà giờ thuận đà khiêu chiến tầng ba mươi ba chỉ trong thời gian ngắn.

“Keng…” Sau khi một hồi chuông ngân thật dài, Hoa Thiên Mệnh một lần nữa ngồi dưới miệng chuông thần kia. Hắn ta nhắm mắt lại, lập tức tiến vào tháp Thiên Địa Huyền Hoàng.

Hoa Thiên Mệnh rất thích không khí bên trong tháp, mỗi lần tiến vào trong đó đều có một loại cảm giác vui sướng, hắn ta từng nghĩ chủ nhân của tòa tháp này phải là một người sáng sủa.

Nhưng lần này lúc tiến vào trong đó, Hoa Thiên Mệnh lại nhạy cảm nhận ra bầu không khí xuất hiện biến hóa vi diệu, một bầu không khí nặng nề quẩn quanh trong tháp.

“Là vì mình lên đỉnh à?” Hoa Thiên Mệnh lặng lẽ suy nghĩ.

Hắn ta đã tới tầng ba mươi ba, ánh mắt khóa chặt trên “Cô Kiếm”.

Bầu không khí trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng thật sự rất nặng nề. Thái Thượng Lão Quân và bốn đệ tử của ông đều đã tề tụ, lặng lẽ nhìn Hoa Thiên Mệnh chăm chú.

“Hay là cứ để Hoa Thiên Mệnh tiếp nhận thanh kiếm kia đi” Độ Chân nói.

“Ta đồng ý” Chân Hình lên tiếng.

“Ta không có ý kiến…” Huyền Đô gật đầu.

“Sư phụ định đoạt” Hạc Vân nói.

Thái Thượng Lão Quân gật đầu: “Ban đầu Cô Kiếm xảy ra vấn đề nên mới biến thành một thanh phế kiếm, bây giờ La Niệm đã tu sửa Cô Kiếm rồi. Theo như lời La Niệm nói, hắn đã kết nối Cô Kiếm với tầng mười một, uy lực giờ đã khác xưa, các ngươi không hối hận à?”

Bốn đệ tử bị kẹt ở trong “Không Phao” quá lâu, dường như bao nhiêu dã tâm đều đã không còn, bèn đồng loạt gật đầu.

“Không hối hận” Độ Chân nói: “Huống chi ban đầu cố ý đào tạo Hoa Thiên Mệnh, dẫn dắt hắn ta lên tầng ba mươi ba cũng là vì thanh Cô Kiếm này, bây giờ chúng ta lấy đi Hoa Thiên Mệnh sẽ cảm thấy như thế nào?”

“Nhưng La Niệm còn ở Chủ Giới, mặc dù bây giờ bặt vô âm tín, nhưng lỡ như hắn định truyền tin tức qua Cô Kiếm, chúng ta phải làm thế nào?” Chân Hình hỏi.

Điều này Thái Thượng Lão Quân đã sớm có chuẩn bị, ông khẽ cười, lật tay lấy ra một ngọc bội màu đỏ máu.

Sau khi mấy tên đệ tử thấy ngọc bội này thì vẻ mặt đều hơi biến đổi, Độ Chân lại thất thanh nói: “Lão già, ngọc bội Huyết Hồn này…”

Ngọc bội này là huyết mạch của Thái Thượng Lão Quân biến thành, được nuôi dưỡng trong cơ thể ông vô số năm, là một phân thân Thái Thượng Lão Quân chế tạo ra, uy lực mà nó tích chứa có thể so được với bản tôn.

“Các ngươi mỗi người trích ra một phân hồn, ta dung nhập nó vào Cô Kiếm” Thái Thượng Lão Quân nói.

Đám người Độ Chân, Chân Hình hơi khó hiểu, không biết vì sao Thái Thượng Lão Quân đột nhiên sắp xếp như vậy. Huyền Đô hỏi: “Sư phụ, vì sao lại sắp đặt như vậy?”

Người bình thường lưu lại phân hồn đều là vì chừa đường lui cho mình vào lúc đối mặt với nguy cơ lớn, bọn họ ẩn nấp ở bên trong Không Phao hẳn là sẽ an toàn.

Vẻ mặt của Thái Thượng Lão Quân trở nên nặng nề: “Lần trước sau khi Độ Chân trở về rồi để lộ vị trí, trong lòng ta vẫn luôn bất an”

“Không Phao không thể nào bị theo dõi được, chúng ta dịch chuyển vị trí, những con Quật Kim Thú gây rối kia cũng bị Chân Hình sư huynh nuốt trọn cả rồi” Huyền Đô nói, hắn ta cảm thấy mọi chuyện không có chút sơ hở nào.

Thái Thượng Lão Quân khẽ thở dài: “Ta cũng biết, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn bất an, trích ra một phân hồn sẽ có thể đề phòng chuyện không may”

Mặc dù bốn tên đệ tử không hiểu về nỗi lo âu của Thái Thượng Lão Quân cho lắm, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của sư phụ, mỗi người trích ra một phân hồn từ trong đầu chui vào viên ngọc bội kia.

Sau đó Thái Thượng Lão Quân đưa tay buộc ngọc bội trên thân Cô Kiếm. Ngay khoảnh khắc viên ngọc bội này được treo lên, nó đã tan thành một dòng máu quấn trên thân kiếm, rất nhanh dòng máu đó từ từ thấm vào bên trong Cô Kiếm.

Hoa Thiên Mệnh không thấy được Thái Thượng Lão Quân và các đồ đệ của ông, cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện, ngay cả quá trình ngọc bội dung nhập vào Cô Kiếm cũng không thấy được.

Không gặp một thời gian, khí tức của Cô Kiếm đã thay đổi. Lúc trước nó trông tàn tạ như vậy, khí tức của kiếm cũng không tồn tại, giống như là một món binh khí tầm thường, nhưng bây giờ bên trong Cô Kiếm tích chứa năng lượng vô cùng kinh người… Trong đó xảy ra chuyện gì Hoa Thiên Mệnh cũng không đoán ra được, nhưng hắn ta vẫn hứng thú với Cô Kiếm như thường lệ.

“Keng, keng, keng…” Tiếng của chiếc chuông lớn ở thành Thần Chung kia bắt đầu rung lên ngắt quãng, thời gian sắp kết thúc rồi.

Trên mặt Hoa Thiên Mệnh nở nụ cười, hắn ta đưa tay nắm lấy Cô Kiếm, sau khi tiếng chuông kết thúc hắn ta sẽ tự động ra khỏi tháp Thiên Địa Huyền Hoàng.

Nhưng ngay chớp mắt khi xoay người, vẻ mặt Hoa Thiên Mệnh lập tức thay đổi, trước mặt hắn ta xuất hiện một ông lão tiên phong hạc cốt!

“Ông là…” Hoa Thiên Mệnh vốn muốn hỏi ông lão là ai, nhưng ngẫm nghĩ một lúc liền nói: “Ông là chủ nhân của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng?”

Thái Thượng Lão Quân gật đầu.

“Bởi vì ta lên đến đỉnh cho nên ông xuất hiện?” Hoa Thiên Mệnh lại hỏi.

Có thể gặp người của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, Hoa Thiên Mệnh cũng không bất ngờ lắm, thậm chí hắn ta còn cảm thấy chuyện đó là đương nhiên.

Thái Thượng Lão Quân lại lắc đầu nói: “Ta muốn nhờ ngươi chuyển lời cho La Tiêu một câu”

“Gửi lời cho Tiêu Thánh…” Hoa Thiên Mệnh hơi khó hiểu. Tại sao hắn ta vất vả leo lên đến tầng ba mươi ba, cuối cùng gặp được chủ nhân của tháp lại là để gửi lời cho cha của La Chinh?

“Lời gì?” Hoa Thiên Mệnh hỏi.

Trong tay Thái Thượng Lão Quân xuất hiện một con bướm nhỏ, ông tiện tay ném ra, con bướm đó lập tức bay xuống dưới, dừng lại ở tầng tám trong tháp.

“Bảo La Tiêu gõ chuông vào tháp, tiếp nhận con bướm đó” Thái Thượng Lão Quân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận