Bách Luyện Thành Thần

Chương 3197: Phật vực

Ngay khi La Chinh còn đang nói thầm trong lòng thì xung quanh đại điện đã có dòng nước từ từ chảy raHiện tại nhiệt độ cực thấp, nhưng dòng nước chậm rãi chảy xuôi này lại không bị đông cứng.

Nhưng khi dòng nước chạm đến La Chinh, một cảm giác lạnh buốt chợt thấm vào sâu trong linh hồn của hắn, khiến tư duy cũng đột nhiên đứt đoạn!

“Nước ở đây lạnh quá…” La Chinh thầm kinh ngạc.

Cộng Công cũng bị dòng nước dần dần bao phủ, trước lúc bị nhấn chìm hoàn toàn, Cộng Công chợt nói: “Kiên trì chừng một nén nhang thì xem như ngươi qua cửa… Ục ục ục…”

Chẳng mấy chốc, dòng nước trong vắt này đã nhấn chìm cả La Chinh và Cộng Công.

Nhiệt lượng trong cơ thể La Chinh nhanh chóng hao mòn, toàn thân cứng ngắc, thậm chí không thể nhúc nhích!

“Lạnh quá…”

Tuy thân thể La Chinh không sợ lửa nóng thiêu đốt, cửa ải đối mặt với Hỏa thần Chúc Dung có thể dễ dàng vượt qua, nhưng khi đối mặt Cộng Công, nhiệt độ thấp đến cực hạn này khiến hắn cảm thấy khó nhọc.

“Rắc!”

Trong lúc sắp đông lạnh, bề mặt thân thể La Chinh bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Điều làm cho hắn buồn bực hơn chính là thân thể của hắn vỡ ra, nhưng lại không hề có chút cảm giác nào.

“Bởi vì nhiệt độ quá thấp, cho nên ngay cả sức mạnh cũng không thể sử dụng?” La Chinh nhanh chóng suy nghĩ trong đầu.

Thân thể bắt đầu nứt vỡ, ngay cả Hồn Nguyên Chi Linh cũng không thể phát động, đây là lần đầu tiên La Chinh gặp phải nhiệt độ thấp như vậy.

“Sức mạnh…”

Bản thân thần quân lực là một loại năng lượng, mà hoạt động của năng lượng đương nhiên sẽ mang tới nhiệt lượng.

Dưới tình thế cấp bách, La Chinh bắt đầu điên cuồng kích hoạt thần quân lực!

Thần quân lực bắt đầu di chuyển liên tục trong thân thể, cơ thể vốn đã cứng ngắc bắt đầu sống lại, một luồng nhiệt chiếm thế thượng phong sau đó nhanh chóng tập trung một chỗ, tiếp đó khuếch tán ra ngoài!

Cộng Công nhìn La Chinh với vẻ lạnh nhạt, ông hơi thất vọng đối với biểu hiện của La Chinh. Nếu người tham gia thử thách thông minh, lúc vừa tiếp xúc dòng nước lạnh đã không nên dừng lại, bây giờ đã muộn rồi…

La Chinh đã sắp bị đóng băng, giờ có muốn nhúc nhích cũng không thể.

La Chinh vẫn đứng bất động tại chỗ, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Nhìn bề ngoài có vẻ như La Chinh đã hết đường giãy giụa nhưng trong cơ thể La Chinh, thần quân lực đang vận chuyển hết vòng này tới vòng khác quanh thân hắn, hơn nữa tốc độ xoay quanh càng lúc càng nhanh. Tốc độ chuyển động càng nhanh, nhiệt lượng tỏa ra cũng càng nhanh!

Ngay khi Cộng Công cảm thấy đối phương nhất định sẽ thất bại thì ngón tay La Chinh đột nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó cả bàn tay cũng bắt đầu nhúc nhích, tiếp theo là hai tay, bả vai, sau đó là toàn thân và cả hai chân!

“Cái tên này…” Ánh mắt Cộng Công khựng lại.

Thân thể La Chinh không ngừng “tan băng”, bắt đầu hoạt động trở lại một cách nhanh chóng. Cùng lúc đó, nước lạnh trong tòa cung điện băng cũng bắt đầu chuyển động xung quanh hắn.

Bởi vì nước lạnh chuyển động càng lúc càng nhanh, nhiệt độ của nước cũng dần dần tăng cao.

Thời gian còn chưa đầy một nén nhang, Cộng Công nhẹ nhàng phất tay trong dòng nước lạnh, dòng nước dâng cao nhanh chóng hạ xuống, chẳng mấy chốc đã trôi đi sạch sẽ.

Sau lưng La Chinh chỉ còn hơi sương bốc lên giống như khói đặc, đó là hiện tượng do nước lạnh còn đọng lại trên người hắn bị nhiệt độ cơ thể của hắn làm cho bốc hơi.

“Vãn bối có thể cáo từ được rồi chứ?” La Chinh chắp tay nói với Cộng Công.

Cộng Công phất tay với La Chinh, ý bảo hắn có thể rời đi.

Tinh vực nơi Cộng Công cai quản được gọi là Thủy vực, chiếm chừng hơn một phần mười ngôi sao trong vùng sao này, Hỏa vực của Chúc Dung vừa rồi cũng là như vậy.

“Thủy vực, Hỏa vực này, có lẽ cũng giống như một thế lực trong thế giới mẹ, còn thực lực và địa vị của Cộng Công, Chúc Dung hẳn là ngang với Đông Hoàng Thái Nhất và Nữ Oa, nhưng bọn họ đã tiến vào Bỉ Ngạn vô số năm, không biết thực lực hiện tại như thế nào…”

La Chinh vừa bay vút giữa trời sao vừa suy nghĩ.

Nhìn tình hình này hẳn là hắn đã đoán đúng, thật sự phải vượt qua thử thách của ba mươi chín anh kiệt.

Nhưng ba mươi chín người này đều là những người cực mạnh trong Nhân tộc, có thể giao lưu học hỏi cũng là một niềm vinh hạnh.

Nghĩ đến đây, La Chinh lại nhận ra một vấn đề. Vậy chẳng phải hắn phải đối mặt với một “Nữ Oa nương nương” chân chính, thậm chí là “Đông Hoàng Thái Nhất” chân chính, “Xi Vưu” chân chính gì đó…

Nữ Oa nương nương trong thế giới mẹ được tính là một Nữ Oa khác được chế tạo ra, có thể nói đều là thật, cho dù hiểu được điểm này nhưng lúc đối mặt, trong lòng La Chinh vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“Vù…”

La Chinh di chuyển với tốc độ cao, tinh vực xung quanh lại thay đổi. Những ngôi sao vàng xán lạn bay thẳng tới trước mặt!

Một ngôi sao vàng trong đó bao phủ lấy hắn, đến khi xuống đất, hắn thấy những bức tượng Phật Đà bằng vàng xung quanh, ngoại hình mỗi một bức tượng Phật Đà đều khác nhau, hoặc nằm hoặc đứng, có hàng vạn hàng nghìn tư thế.

Những bức tượng Phật Đà bằng vàng này xếp thành một hàng, không thấy điểm cuối, tất cả mọi nơi có thể nhìn thấy được trên tinh cầu màu vàng này đều là Phật Đà bằng vàng!

“Nơi này là Phật vực…” La Chinh vừa nhìn chăm chú vừa nói.

Trong vũ trụ của phụ thân có một phần Phật giáo được truyền thừa, nhưng tới Thần vực lại mai danh ẩn tích, trong thế giới mẹ lại càng không thấy bóng dáng.

Điều này cũng không khó hiểu.

Văn minh trong Hỗn Độn số bảy mươi bảy vốn đã không nên xuất hiện trong vòng văn minh này.

Dù là Nữ Oa hay là Đông Hoàng, đều là hạt giống rơi rụng mà thôi…

Có lẽ thế lực Phật giáo cũng được lan truyền, chỉ là chưa từng lớn mạnh mà thôi.

Ngay cả Hỏa thần Chúc Dung mà La Chinh vừa gặp phải, lúc hắn đọc sách cổ trong thế giới mẹ cũng đã từng tra tìm người đó, đó là một Nhân tộc từng chiến đấu với Liệt Thiên Tự, nhưng bộ tộc này còn chưa phát triển rực rỡ đã biến mất khỏi thế giới mẹ.

“Keng…”

Một tiếng chuông du dương kéo dài vang lên ngay phía trước La Chinh.

Một vầng sáng vàng bùng lên, sau đó là một bức tượng Phật Tổ khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt.

Một tay Phật Tổ hóa thành “Pháp ấn”, chỉ nhìn La Chinh bằng ánh mắt hiền hòa.

Ngay khi La Chinh mở miệng định hỏi thì Phật Tổ lại đột nhiên nhắm mắt.

Sau khi ông nhắm mắt, La Chinh bỗng cảm thấy lồng ngực trở nên vô cùng nặng nề, hai mắt cũng nhắm lại theo, không thể thấy, không thể nghe, không thể ngửi, thậm chí còn không thể nghĩ.

Dù bị đóng kín sáu giác quan nhưng La Chinh vẫn không rơi vào bóng tối…

Sâu trong tim hắn hiện ra ánh sáng vạn trượng, La Chinh trong ý thức lại đối diện Phật Tổ, Phật Tổ vẫn lấy “Pháp ấn” đối mặt La Chinh, “La Chinh” trong nội tâm lại bị Phật Tổ phong bế, lại rơi vào nội tâm của nội tâm.

Nhưng nội tâm của nội tâm La Chinh vừa mới bừng lên ánh sáng thì lại đối mặt với Phật Tổ, lại rơi vào nội tâm tầng thứ ba…

Cứ phong bế từng tầng từng tầng một như vậy, La Chinh cũng không biết mình đã tới tầng thứ mấy. Hắn chỉ cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ chậm, mỗi một lần ánh sáng kéo đến sau bóng tối, hắn đều có thể nhìn thấy gương mặt không chút dao động của Phật Tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận