Bách Luyện Thành Thần

Chương 3765: Ta có thể làm chủ

Hầu Linh Vương hay thậm chí cả đám Hầu Chủ đều hết sức giản đơn, chúng không am hiểu chuyện đưa ra kế sáchLúc trước, trong lúc trò chuyện cùng nhau, Hầu Linh Vương đã hoàn toàn tin tưởng La Chinh rồi, dù sao chỉ cần La Chinh và những Nhân tộc này đứng ở phe đối lập với Xà Linh Môn là được. Vì vậy nó mới yên tâm can đảm giao hết mọi chuyện cho họ xử lý.

Thông Thiên giáo chủ không biết rõ chi tiết trong đó nên chỉ nghĩ rằng La Chinh cũng giống mình, là kẻ phụ thuộc vào đám Điểu Chủ. Bởi vậy, khi nghe thấy lời La Chinh nói, trong lòng y muốn kinh ngạc cỡ nào là kinh ngạc cỡ đó.

“Bàn với các ngươi… có tác dụng sao?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

“Đương nhiên rồi” La Chinh đáp.

Mặc dù trên mặt La Chinh không hề tỏ vẻ gì nhưng Thông Thiên giáo chủ vẫn không tin, y lập tức bảo: “Đừng đùa nữa…”

“Ta đâu có đùa” La Chinh nghiêm mặt nói.

Ánh mắt của Thông Thiên giáo chủ bèn dời sang bên kia đại điện, ở đó vẫn còn hai Hầu Chủ đang canh giữ trước cửa đại điện. Chắc chắn hai Hầu Chủ này cũng nghe được lời của La Chinh, vậy mà chúng không có ý định chất vấn gì sao?

Thông Thiên giáo chủ không còn cách nào khác bèn nói: “Xin hãy lùi lại một chút…”

La Chinh và các anh kiệt Nhân tộc bèn nhường ra ít khoảng trống.

Thông Thiên giáo chủ giang hai tay ra, từ mỗi lòng bàn tay của nó xuất hiện một đoạn chữ Thập màu vàng. Sau khi hai chữ Thập này kết hợp với nhau, một tọa độ lập tức hiện ra trước mặt y.

“Ù…”

Bên tai mọi người vang lên âm thanh khe khẽ, ngay sau đó một bóng chim thật lớn xuất hiện trước mặt họ, đó chính là Điểu Chủ Loan Hồ.

Trong số các Điểu Chủ, hình thể của Loan Hồ được xếp vào tầm trung, vậy mà cái đầu đã gần chạm đến đỉnh cung điện.

Nó hơi cúi đầu xuống một chút, khi thấy trước mặt mình là một đám loài người thì trong mắt lóe lên vẻ lạ lẫm: “Thông Thiên, ta tự mình đến đảo Dạ Kiến này là để xin gặp Hầu Linh Vương mà, tại sao lại là một đám loài người?”

“Họ, bọn họ bảo rằng họ có thể bàn chuyện liên minh” Thông Thiên giáo chủ nhún vai, nói với vẻ hết sức bất đắc dĩ.

“Hừ…”

Loan Hồ kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Cái đầu của nó vừa ngóc lên, trần đại điện đã bị đập vỡ. Nó ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng.

“U…”

Tiếng hót cao vút văng vẳng khắp đảo Dạ Kiến.

Chỉ lát sau, một bóng dáng khổng lồ nhưng cực kỳ nhanh nhẹn đã chạy băng băng bên bờ hồ. Lúc đến gần đại điện, bóng dáng kia ra sức đạp mạnh hai chân, thân thể bay vọt lên, thoắt cái thân thể đã nện mạnh lên nền nhà trước đại điện.

“Rầm!”

Cơn chấn động dữ dội khiến tất cả mọi người bên trong đại điện đều nảy lên một cái.

“Từ rất xa mà đã nghe ra giọng ngươi rồi, Loan Hồ” Đại Cổ nói.

Loan Hồ nhìn chằm chằm Đại Cổ, bất mãn nói: “Ta tự mình đến đảo Dạ Kiến này, vậy mà các ngươi dùng đám loài người này để đuổi ta đi?”

“Đuổi? Sao ngươi lại nghĩ vậy?” Đại Cổ khó hiểu nói.

“Ngươi giả ngốc gì chứ, chỉ là loài người trong thế giới thứ cấp mà có thể thay mặt các ngươi à?” Đối với hành động vờ ngu giả ngốc của Đại Cổ, Loan Hồ càng khó chịu hơn.

Phản ứng của đám Hầu Linh trời sinh đã chậm, mãi đến bây giờ Đại Cổ mới hiểu ra ý của Loan Hồ. Nó sờ trán, cười ha ha rồi nói: “Đương nhiên là thay mặt được chứ, Vương của ta đã toàn quyền ủy thác cho họ rồi, chuyện liên minh ngươi cứ bàn bạc với họ là được…”

“Toàn quyền ủy thác cho họ…”

Loan Hồ choáng váng hoàn toàn. Các ngươi đúng là ngốc đến mức suy nghĩ cũng khác người!

Nó tức giận nhưng chỉ thầm mắng trong lòng chứ không hề nói ra.

Tư duy của đám khỉ này hết sức đơn giản, nếu thật sự mắng Hầu Linh Vương của chúng thì đừng nói đến liên minh mà ngay bản thân Loan Hồ nó cũng gánh không nổi.

“Nếu ngươi cảm thấy không yên tâm thì ta có thể ở bên cạnh dự thính, nhưng ngươi cứ bàn với họ là được rồi!”

Đại Cổ lại nhảy bật lên thật cao, hai chân giẫm vào trong đại điện, sau đó ngồi xổm ờ một góc khuất trong điện.

“…”

Loan Hồ chẳng còn gì để nói.

Ít ra Đại Viên Vương đã tới, huống chi bây giờ liên minh với Hầu Linh Môn cũng là bị ép vào tình thế bất đắc dĩ.

Thông Thiên giáo chủ bên cạnh Loan Hồ cũng có tâm trạng gần giống vậy, thật ra, có lẽ y còn chấn động hơn cả Loan Hồ.

Dù sao trước mặt đám Điểu Chủ, Thông Thiên giáo chủ hoàn toàn không dám xấc láo chút nào. Đâu có như mấy người La Chinh, trông họ như là chủ nhân của Hầu Linh Môn vậy, ngay cả Đại Viên Vương trong truyền thuyết cũng phải ngoan ngoãn nghe theo!

Loan Hồ ráng kiềm chế tính tình của mình, rút đầu từ bên trên trần nhà xuống. Nó nhìn đám người này bằng ánh mắt hơi khinh bỉ, sau đó nói: “Bây giờ Xà Linh Môn trong Bỉ Ngạn đang lớn mạnh dần, chúng cũng bắt đầu hạ thấp toàn hỗn độn. Nếu có ngày chúng thật sự hoàn thành thì mọi thứ mà chúng ta có đều sẽ bị hủy diệt, dù đó là Điểu Linh Môn hay là Hầu Linh Môn…”

Trong những lời này vốn không bao gồm loài người, nhưng Loan Hồ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Loài người các ngươi cũng sẽ chết, cho nên kế hoạch hiện giờ chỉ có một, đó là Điểu Linh Môn cùng Hầu Linh Môn liên minh với nhau”

Đối với Nhân tộc, việc liên minh cũng sẽ mang lại lợi ích rất lớn, thế nên nhóm anh kiệt Nhân tộc, kể cả Nguyên Thủy Thiên Tôn, đều rất sẵn lòng.

Trong ý nghĩ của Loan Hồ, tất nhiên La Chinh sẽ đồng ý ngay.

La Chinh lại thong thả hỏi: “Theo ta được biết, vô luận là Điểu Linh Môn hay là tộc Vô Không thì mục đích đều là muốn hủy diệt mọi thứ, bây giờ lại không một lòng muốn chết nữa à?”

Mặt Thông Thiên giáo chủ lập tức đen sì, nếu ngươi nói lời này với ta thì cũng đã đành, nhưng ngươi lại đi nói thẳng với Loan Hồ!

Trong mắt Loan Hồ lập tức toát ra sát ý: “Đó là chuyện nội bộ của Điểu Linh Môn bọn ta, liên quan gì đến loài người các ngươi?”

“Vốn không liên quan, nhưng bây giờ đã muốn liên minh rồi thì đương nhiên ta phải hỏi cho rõ” La Chinh tỏ vẻ như đây là chuyện đương nhiên.

“Ngươi…”

Loan Hồ vốn rất coi thường mấy kẻ loài người này, bây giờ lửa giận càng không thể kìm được mà bốc lên hừng hực, loáng thoáng có xu thế như muốn ra tay.

Nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Hầu Linh Môn, Đại Viên Vương còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, trong khi nó đến để yêu cầu liên minh..

Cuối cùng Loan Hồ cũng nén được cơn giận trong lòng: “Chấp niệm của Vương, bọn ta không thể bỏ mặc, nhưng điều kiện tiên quyết là không tổn hại đến an nguy của Vương…”

“Nói cách khác, bây giờ tính mạng của Điểu Linh Vương rất đáng lo ngại?” La Chinh hỏi.

“Phải!” Loan Hồ cắn răng nói.

Trước đó không lâu, Xà Linh Vương suýt đã giết chết Điểu Linh Vương, chẳng qua vào giây phút cuối cùng Xà Linh Vương đột nhiên rút lui, nhưng nguyên nhân cụ thể khiến Xà Linh Vương chùn bước thì đến tận bây giờ, các Điểu Chủ như Loan Hồ, Hàn Ca và Lăng Lâu đều vẫn không rõ.

“Sau khi liên minh xong, các ngươi định làm gì?” La Chinh lại hỏi.

Loan Hồ đáp ngay: “Ta hy vọng Hầu Linh Môn có thể góp chút sức giúp Điểu Linh Môn bọn ta, tấn công ngược lại Xà Linh Môn. Bọn ta đã có kế hoạch tỉ mỉ…”

Một Điểu Linh Vương chưa thức tỉnh không phải là đối thủ của Xà Linh Vương, nhưng nếu có thêm Hầu Linh Vương đánh đâu thắng đó thì kết quả sẽ khác.

“Ta từ chối” La Chinh đáp rất dứt khoát.

“Vậy thì chết đi!”

Sát ý sôi trào trong mắt Loan Hồ, một cánh chim như đại đao dài bốn trăm mét bổ thẳng xuống đầu La Chinh, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Đại Cổ ngồi xổm cách đó không xa cũng không kịp phản ứng lại.

“Rầm!”

Cánh chim bổ xuống khiến toàn bộ đại điện bị nghiền nát thành bột mịn.

Thông Thiên giáo chủ cũng giật mình thon thót. Loan Hồ giết La Chinh luôn rồi! Chuyện này không dễ thu xếp đâu!

“Hít, phù!”

Đại Cổ ở cách đó không xa hít một hơi rồi đột nhiên thổi phù ra, khiến lớp bụi mù do bột phấn đều bay hết vào trong hồ.

Sau đó Thông Thiên giáo chủ chợt trông thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.

La Chinh giơ tay đỡ lấy cánh chim của Loan Hồ, vẻ mặt hết sức nhẹ nhàng…

Ngay cả Loan Hồ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, hai mắt toàn là vẻ khó tin. Nó từng nghe Thông Thiên giáo chủ nhắc đến thằng nhãi Nhân tộc này vài lần, quả thật đó là một tên nhỏ bé thần kỳ, thế nhưng kẻ đó lại có thể dễ dàng đón được nhát chém từ cánh mình ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận