Bách Luyện Thành Thần

Chương 222: Thạch Kinh Thiên

Thông thường, đệ tử có thể tham gia đại hội toàn phong thì tu vi cũng phải gần tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, cho dù là phong không nổi bật tựa như Tiểu Vũ Phong, mỗi lần tham gia đại hội toàn phong thì kém cỏi nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên Thất TrọngMà mười ba tên trong hàng đệ tử Hậu Hải Phong, thì có năm tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn, còn lại những đệ tử khác cũng là cảnh giới Tiên Thiên Bát Trọng, Cửu Trọng.

Trong đại hội toàn phong rất hiếm khi thấy có Tiên Thiên Nhị Trọng!

Nói là hiếm thấy, nhưng cũng vẫn có.

Ví dụ như những đệ tử được các chân nhân, đường tọa, trưởng lão bồi dưỡng. Những đệ tử đó chính là con cưng của trời, không chỉ tu luyện công pháp nghịch thiên mà thực lực của bản thân cũng vô cùng khủng bố. Cho nên Tiên Thiên Nhị Trọng, Tam Trọng cũng có tư cách tham gia đại hội toàn phong, lại còn lấy được thành tích không tồi.

Giống như ba năm trước, trong đại hội toàn phong có một người tên Vương Doãn, là một vị đệ tử dưới tay đường tọa. Khi đó Vương Doãn mới là Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng lại lọt vào tốp một trăm người đứng đầu!

Muốn vào được tốp một trăm người đứng đầu, nhất định phải có thực lực khiêu chiến được Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Ở cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng mà lấy được thành tích như vậy, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Nghe nói trải qua ba năm tu luyện, thực lực Vương Doãn đã tăng mạnh vượt bậc, cũng là người được dự đoán đoạt giải quán quân năm nay.

Vương Doãn người ta chính là đệ tử thân truyền, tài nguyên, công pháp hay thiên phú, Tiểu Vũ Phong có điểm nào để so?

Đệ tử thân truyền dùng cảnh giới thấp xuất chiến để khảo nghiệm thực lực của chính mình, thế nhưng những đệ tử nội môn của Tiểu Vũ Phong này nếu dùng cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng, Tam Trọng để xuất chiến thì chính là làm trò cười cho thiên hạ!

“Có gì buồn cười?” Văn đạo sư hừ lạnh một tiếng: “Tuy thực lực của La Chinh chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng điểm khảo hạch đạt tới năm vạn năm ngàn điểm! Đệ tử nội môn hạng nhất Tiểu Vũ Phong chúng ta! Các ngươi có tư cách gì để chê cười hắn?”

“Năm vạn năm ngàn điểm? Ngươi lại chém!” Đạo sư họ Vương kia khinh thường nói.

Chuyện La Chinh đạt được điểm cao trong khảo hạch, chỉ lưu truyền trong Tiểu Vũ Phong chứ cũng không truyền bá ra ngoài.

Cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng đã đạt được năm vạn năm ngàn điểm, cái thành tích này vẫn làm cho người ta tương đối sợ hãi đấy.

“Vốn tưởng rằng Tiểu Vũ Phong đứng hạng nhất từ dưới đếm lên, không nghĩ tới còn là đệ nhất chém gió. Haha” Một vị đệ tử Hậu Hải Phong cười lạnh nói.

“Năm vạn năm ngàn điểm, ngang với Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chẳng lẽ cho rằng Tiên Thiên Đại Viên Mãn chỉ là bắp cải thật đấy hả? Tiểu Vũ Phong vậy mà còn dám chém gió!” Một vị đệ tử khác phụ họa nói.

“Thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng có lẽ còn chưa được chứng kiến sự đáng sợ của Đại Viên Mãn. Để lát nữa ta cho hắn hiểu, hắn và Tiên Thiên Đại Viên Mãn chênh lệch tới mức nào.” Một vị đệ tử Tiên Thiên Đại Viên Mãn của Hậu Hải Phong thản nhiên nhìn La Chinh nói.

Đối với khiêu khích của bọn họ, La Chinh lại mắt điếc tai ngơ, chỉ tiến lên theo đội ngũ.

Trải qua rèn luyện trong khoảng thời gian này, tâm La Chinh đã cứng như bàn thạch, sao có thể vì vài câu mỉa mai của người khác mà rung động?

Chỉ chốc lát sau, đội ngũ này cũng đi tới bên cạnh võ đài.

Đệ tử ba mươi ba phong lấy Thiên Nhất Phong làm chuẩn, tạo thành một nửa vòng tròn, đứng dưới võ đài. Còn ở bên trên kia, lác đác cũng có không ít người, trong số đó phần lớn đều mặc trường bào tím, là đệ tử thân truyền của các vị chân nhân, đường tọa, trưởng lão.

Trên võ đài có một khoảng sân hình vuông, có một vị trung niên ngồi trên một cái ghế cao màu đen.

Ánh mắt La Chinh nhìn về phía người nọ, cho dù khoảng khá xa nhưng lại loáng thoáng cảm nhận được một loại uy thế như có như không.

“Người này thần hoa nội liễm, thực lực dường như còn lợi hại hơn so với những cường giả Chiếu Thần Cảnh. Hắn là ai? Chẳng lẽ là tông chủ Thanh Vân Tông?” La Chinh thầm nghĩ trong lòng.

Xem như hắn đã đoán đúng, vị trung niên này đúng là tông chủ Thanh Vân Tông – Thạch Kinh Thiên.

Tông chủ Thạch Kinh Thiên là người vô cùng ít xuất hiện, cũng không hề tùy tiện lộ mặt công khai, nhưng đại hội toàn phong ba năm một lần hắn buộc phải tham gia, vì đây là quy củ của Vân Điện.

Thông qua đại hội toàn phong để tuyển chọn nhân tài, thông qua khảo nghiệm Thanh Vân Lộ, chuyển nhân tài lên Vân Điện, đây là chức trách của Thạch Kinh Thiên.

Cho nên đại hội toàn phong ba năm một lần là cơ hội kiểm nghiệm thiên tài.

Đợi sau khi tất cả ba mươi ba phong và đệ tử thân truyền đến đông đủ, Thạch Kinh Thiên liền đứng dậy tuyên bố bắt đầu đại hội toàn phong ba năm một lần.

Vừa tuyên bố xong, lập tức liền có một vị trưởng lão bay lên, trong tay hắn cầm mấy chục danh sách thật dài. Lão bay cực nhanh, dạo qua một vòng võ đài, đi qua mỗi phong liền đưa cho các vị đạo sư một danh sách.

Đây là danh sách phân chia đối thủ cho mọi người.

Thiên Nhất Phong có hơn bốn mươi đệ tử tham gia, Tiểu Vũ Phong thì chỉ có bảy, bình quân ba mươi ba phong, tổng cộng có hơn sáu trăm vị đệ tử tham gia tỷ thí, mà đệ tử thân truyền ước chừng có năm mươi sáu mươi người, cho nên cộng lại gần bảy trăm người.

Bảy trăm người này lúc đầu là đấu vòng loại, phân tổ để tiến hành tỷ thí.

Văn đạo sư của Tiểu Vũ Phong tiếp nhận phần danh sách kia, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức thở dài một hơi.

Tả Vân tiến lên một bước rồi hỏi: “Văn đạo sư, đối thủ của chúng ta là ai?”

Văn đạo sư cười khổ đưa danh sách cho Tả Vân: “Tự các ngươi xem đi, cũng hiểu rõ đối thủ của mình luôn.”

Bảy vị đệ tử Tiểu Vũ Phong tất nhiên quan tâm đối thủ đầu tiên của mình là ai, nhao nhao xúm lại, sau khi thấy cái tên kia, sắc mặt đều khó coi.

Vừa mới vòng đầu, đối thủ mà bảy vị đệ tử Tiểu Vũ Phong được xếp giao chiến, cơ bản đều là đệ tử của các phong trong mười hạng đầu: Hắc Nham Phong, Vong Ưu Phong, Hoàn Linh Phong…

Đệ tử có thể tham gia đại hội toàn phong thì đều có xếp hạng cao, mà càng là các phong phía trên, bọn họ càng cạnh tranh kịch liệt. Đệ tử nổi bật hơn người trong cuộc cạnh tranh khốc liệt này, tất nhiên thực lực còn mạnh hơn Tiểu Vũ Phong một bậc.

“Ài, xem ra Tiểu Vũ Phong chúng ta chỉ có thể làm đá kê chân cho người khác…” Văn đạo sư thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn La Chinh mặt đầy bình tĩnh, trong lòng cũng hơi động một chút.

Từ sau khi thằng nhóc La Chinh này vào Tiểu Vũ Phong, tuy không hiển lộ tài năng, nhưng mỗi lần xuất hiện đều có thể tạo ra kỳ tích, xem bộ dạng này của hắn như vậy, có vẻ như đã nắm chắc?

Tâm tính La Chinh hiện tại cực kỳ bình tĩnh, sau khi hiểu tầm quan trọng của đại hội toàn phong đối với mình, La Chinh vốn vẫn luôn vô cùng coi trọng, sau đó lại từ từ thả lỏng tâm tình.

Buông lỏng không có nghĩa là lười biếng, mà là muốn dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón trận thi đấu này.

La Chinh cũng nhìn đối thủ vòng một của mình là Chu Thông đến từ Hoàn Linh Phong, cảnh giới Tiên Thiên Cửu Trọng.

“Chu Thông này ta biết rõ, thần lực trời sinh, nghe nói xếp hạng thứ chín trăm ba mươi sáu trên Thanh Vân Bảng, có thực lực địch nổi Tiên Thiên Đại Viên Mãn. La Chinh huynh, huynh nên coi chừng.” Tả Vân dặn dò.

La Chinh gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Tả Vân huynh thì sao? Đối với đối thủ của mình, có nắm chắc không?”

Tả Vân cười nhạt một tiếng: “Không chắc, đối thủ của ta là Hắc Minh đến từ Hắc Nham Phong, người này cũng là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, hơn nữa còn là một ảo trận sư…”

Ảo trận sư…

Ảo trận sư có được thủ đoạn công kích vô cùng đặc biệt. Bình thường ảo trận chia làm hai loại, một loại chính là ảo trận bình thường chỉ dẫn lực lượng tinh thần của người đó vào trong trận, sẽ không tạo thành thương tổn thực sự. Như ảo trận trên Huyết Sắc Sơn và ảo trận khảo hạch nội môn, đều là loại hình này.

Mà một loại khác là huyễn sát trận, loại này cực kỳ lợi hại, cũng vô cùng khó ứng phó. Tất cả mọi người đều không muốn đụng phải một gã ảo trận sư, bởi vì không cẩn thận là có khả năng bị đối phương đánh lén ngay.

Chẳng qua mặc dù Tả Vân nói không chắc chắn, nhưng thái độ của hắn cũng rất vững vàng. Đây chính là một mở đầu tốt, có lẽ hắn nói không chắc chỉ là một câu khiêm tốn mà thôi.

Rất nhanh, vòng thi đấu thứ nhất đã bắt đầu.

Sân đấu chia làm chín ô, võ đài to như vậy bị chia thành chín võ đài nhỏ, một lần thi đấu chỉ chứa được mười tám người.

Xung quanh chín võ đài đều có từng vòng kết giới nhàn nhạt. Những kết giới này là để đề phòng năng lượng của người thi đấu bên trong tràn ra làm người vô tội bị thương. Chúng cũng là do mấy vị chân nhân tự tay bố trí.

Đợi sau khi mười tám người lên đài, chiến đấu lập tức bắt đầu.

Nhất thời, trên võ đài thi đấu, các loại chân nguyên dần tỏa ra làm cho người ta hoa mắt.

Ở võ đài chính giữa, một cô gái toàn thân mặc áo vàng đối mặt với một người đàn ông vạm vỡ thân cao mét chín.

Bởi vì hình thể hai người chênh lệch cực lớn, trận đối chiến này lập tức hấp dẫn ánh mắt đa số mọi người.

“Đó là Tuyền Tiểu Yên của Ngọc Nữ Phong! Gia nhập Ngọc Nữ Phong hai năm rưỡi, năm nay mới mười tám tuổi! Nghe nói thiên phú kinh người, thời gian hơn hai năm trước là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, nay đã tu luyện đến Tiên Thiên Cửu Trọng! Không biết có thể tái hiện được kỳ tích của La Yên năm đó hay không!”

“Hắc! Kỳ tích của La Yên há lại dễ dàng tái hiện được như vậy? Đối thủ của Tuyền Tiểu Yên thực lực cũng không kém, hắn tên là Long Bân đấy, hẳn là tu luyện tà công, nhìn chân nguyên màu đỏ hắn phát ra, làm cho lòng người sợ hãi…”

Giữa những lời bàn tán, Tuyền Tiểu Yên đã ra tay.

Vóc dáng nàng không cao, nhưng dáng người, thân thể đều cực kỳ cân xứng, một khi di động liền giống như con thỏ, trong tay nắm một thanh kiếm tinh xảo màu xanh ngọc. Sau khi chân nguyên nhàn nhạt dâng lên, nàng tiện tay cầm thanh kiếm ngọc nhỏ công kích về phía Long Bân.

“Khà khà…” Long Bân hiển nhiên không coi Tuyền Tiểu Yên ra gì. Hắn bắt đầu vung vẩy đao lớn màu máu trong tay, từng luồng chân nguyên màu đỏ máu tuôn ra theo lưỡi đao, bốc lên từng đợt mùi hôi thối, hiển nhiên trong đó chứa chất kịch độc. Long Bân bổ ra từng đao, hình thành từng vòng chân nguyên tràn ra bốn phương tám hướng.

Tốc độ Tuyền Tiểu Yên mặc dù nhanh, đồng thời cũng vô cùng linh hoạt, nhưng nhiều lần xông lên đều bị những vòng chân nguyên kia bức tới mức phải lui lại.

“Ngươi không phá được Huyết Hà Xa của ta đâu! Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chịu thua đi!” Long Bân ở một bên vung vẩy thanh đao màu máu, không ngừng mà xuất ra từng vòng chân nguyên.

Theo Long Bân thấy, số lượng vòng chân nguyên trong sân thi đấu ngày càng nhiều, Tuyền Tiểu Yên thua chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!

Thực tế cũng đúng là như thế, hiện tại số lượng những vòng chân nguyên kia lên tới khoảng mười bảy mười tám vòng, tầng tầng lớp lớp, tràn ra ngoài không theo quy tắc nào. Tốc độ né tránh của Tuyền Tiểu Yên dù nhanh, nhưng không gian để nàng né tránh cũng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, Tuyền Tiểu Yên vẫn bị Long Bân dồn đến ngõ cụt, lúc này Long Bân mở rộng miệng cười nói: “Tiểu nha đầu, nhận thua thì tốt hơn. Nếu nhiễm độc Huyết Hà Xa của ta, lát nữa ta còn phải giải độc cho ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, cái này trông thế thôi chứ giải độc cũng phiền toái lắm đấy, phải lột bỏ quần áo, mặt đối mặt…”

Trong lúc Long Bân đang đắc ý nói lời nói thô tục, thân thể Tuyền Tiểu Yên bỗng có chút co rụt lại, trên người bao phủ một luồng hào quang màu vàng, lập tức nhảy lên một cái, dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt phi qua phía Long Bân.

Nhìn thân pháp của Tuyền Tiểu Yên, La Chinh gật gật đầu, lập tức cười nói: “Tên kia có lẽ không địch lại rồi.”

Tả Vân kinh ngạc liếc nhìn La Chinh nhưng cũng không lên tiếng, hắn cảm thấy Tuyền Tiểu Yên có lẽ sẽ thất bại, nàng không phá được những vòng chân nguyên mang độc kia, cũng không có biện pháp nào đối phó với Long Bân, như vậy thì Tuyền Tiểu Yêu đã đứng ở thế bại rồi.

Nhưng cảnh sau đó đã chứng minh cái nhìn của La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận