Bách Luyện Thành Thần

Chương 2073: Đông Phương Quỷ xui xẻo

Cái kén ánh sáng kia lập tức chui vào trong ấn đường của La Chinh rồi biến mất không còn tung tích gì nữaSau khi cái kén ánh sáng được trồng xuống, trong lòng La Chinh dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Lần trước hắn đã được Thi Tiểu Xảo trồng một cánh hoa, lần này lại được trồng cái kén ánh sáng này. Không phải cái kén ánh sáng này sẽ ghi lại mọi hành động của hắn đấy chứ?

Nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ tóc dài rút tay về và nở một nụ cười vui vẻ, thì không hiểu vì sao trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác yên bình.

Có lẽ đây mới là cảm giác của gia đình?

“Đi thôi, ta dẫn con đi mở truyền thừa của lão Viên” Người phụ nữ tóc dài nói xong thì chủ động bế La Yên lên.

Lúc này, đám người Kiếm Ngao đã chạy đến nơi.

Mặc dù người phụ nữ tóc dài đã giết Đồ Ách nhưng Kiếm Ngao vẫn không hiểu được lý do.

Trong mắt Kiếm Ngao, bất kỳ hóa thân của nỗi sợ hãi nào cũng đều là kẻ thù. Người phụ nữ tóc dài này mang lại cho người ta cảm giác yêu dã mơ hồ, chẳng lẽ bà ta là quái vật mê hoặc lòng người?

“La Chinh, bà ta là ai?” Kiếm Ngao hỏi với vẻ lo lắng.

Nói đi cũng phải nói lại…

Người phụ nữ này có thể giết Đồ Ách chỉ bằng một cái hất tay.

Cho dù họ có kháng cự thì e rằng cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng không hỏi rõ thì sao Kiếm Ngao có thể yên tâm được?

Hắn ta rút kiếm Tai Kiếp ra. Dù sao cũng phải chết, nhưng hắn ta vẫn hy vọng La Yên và La Chinh có thể tránh được kiếp nạn này, giành được truyền thừa Đạo Tranh.

“Bà ấy…”

La Chinh thoáng do dự, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Người phụ nữ tóc dài khẽ cắn môi, đôi mắt màu đỏ tươi ngơ ngác nhìn La Chinh, loáng thoáng lộ ra vẻ mong đợi.

Đương nhiên là bà hy vọng La Chinh có thể thừa nhận mình…

Khi ánh mắt của La Chinh và người phụ nữ tóc dài chạm nhau, lòng hắn bỗng xao động. Sau đó hắn nói: “Bà ấy là mẹ ta”

Khi nghe thấy lời La Chinh nói, người phụ nữ tóc dài hơi mỉm cười khiến đôi mắt cong cong.

“Mẹ?” Kiếm Ngao ngây người.

Đám đệ tử Kiếm tộc cũng đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện này thực sự quá khó tin. Xét cho cùng thì những hóa thân của nỗi sợ hãi trong vùng đất Đạo Tranh này đều là những sinh vật độc ác cực kỳ đáng sợ với diện mạo quái dị.

Sao La Chinh có thể gặp mẹ mình ở đây được?

Cho dù có trùng hợp thì cũng không thể trùng hợp đến mức này được!

Không đúng, có khi người phụ nữ này vẫn là yêu quái mê hoặc lòng người, hoặc là bà ta đến từ Hồn Hoang. Ở nơi đó đúng là có một số sinh vật lớn mạnh có thể làm được chuyện này!

Nhìn vẻ hoài nghi và khó tin rõ ràng trên mặt Kiếm Ngao, La Chinh không thể không giải thích: “Thực ra cũng không có gì khó hiểu. Có một quãng thời gian, bà ấy đã trở thành nỗi sợ hãi của ta… Lúc đó ta vẫn chưa biết bà ấy là mẹ mình cho nên mới….”

Nghe hắn giải thích như vậy thì Kiếm Ngao và các đệ tử Kiếm tộc mới chợt hiểu ra, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì.

Đông Phương gia dốc hết vốn liếng, lợi dụng Đông Phương Quỷ để triệu hồi một tên ác ma.

La Chinh thậm chí còn xuất chúng hơn, gọi ra được mẹ của mình…

Kiếm Ngao không khỏi thầm cảm khái. Cả La gia ngoại trừ La Yên bình thường thì hình như người nào cũng hơi kỳ quái.

“Thì ra là thế. Vậy thì tốt rồi” Kiếm Ngao cười gượng: “Chúc mừng, xem ra ngươi có thể giành được truyền thừa Đạo Tranh rồi”

Nhiệm vụ của các đệ tử Kiếm tộc đã được hoàn thành một cách xuất sắc, nhưng mạng sống của họ cũng đã đi đến điểm cuối…

Những đường vân màu máu trên kiếm Tai Kiếp trong tay Kiếm Ngao đang bị rút ngắn lại từng chút một, giờ chỉ còn lại một đoạn ở đỉnh mũi kiếm khoảng chừng một phần năm.

Khi những đường vân màu máu này tắt lụi hoàn toàn thì sinh mệnh của họ sẽ kết thúc.

Vì lời này của Kiếm Ngao, sắc mặt của mười một đệ tử Kiếm tộc khác cũng trở nên u ám.

Vừa rồi họ liều mạng quên mình rút kiếm Tai Kiếp ra, giờ đã đến lúc ăn trái đắng rồi.

Mặc dù họ đã chuẩn bị tâm lý nhưng sinh tử đâu phải thứ có thể đối mặt một cách dễ dàng như vậy?

“Sao thế?”

Nhìn vẻ mặt của Kiếm Ngao và những người khác, La Chinh thấy hơi kỳ lạ.

Hắn nhìn thanh trường kiếm trong tay những người này. Ngẫm lại thì sức mạnh mà mười hai người họ vừa thể hiện ra quả là lợi hại, họ có thể làm Đồ Ách bị thương hai lần. Chẳng lẽ chuyện ấy có liên quan đến thanh kiếm trên tay họ sao?

Người phụ nữ tóc dài thấy vậy thì cười khẽ, sau đó giao La Yên đang ngủ say cho La Chinh.

Đợi La Chinh ôm chặt lấy nàng thì bà bèn đi về phía Kiếm Ngao, đưa tay nắm lấy thanh kiếm Tai Kiếp trong tay hắn ta rồi nói với giọng thản nhiên: “Kiếm Tai Kiếp trong tay các ngươi do thủy triều vận mệnh biến thành, hơn nữa lại là thủy triều vận hạn. Sau khi những tia sáng đỏ kia tiêu tan, các ngươi sẽ gánh chịu tam tai tam nạn, nhưng hầu hết đều không thể qua được tai kiếp đầu tiên. Cho dù vượt qua được tai kiếp đầu tiên thì phía sau vẫn còn tai kiếp thứ hai, tai kiếp thứ ba, còn có ba nạn nữa, chắc chắn các ngươi sẽ phải chết”

“Cái gì?” Mắt La Chinh mở to. Việc này có khác nào phải trả giá bằng tính mạng.

Kiếm Ngao nở một nụ cười thê lương và rút kiếm Tai Kiếp khỏi tay người phụ nữ tóc dài. “Trước khi sử dụng kiếm Tai Kiếp, bọn ta đã biết trước hậu quả. Đây chính là số mệnh của bọn ta ta, e rằng không thể thay đổi được…”

Các đệ tử Kiếm tộc khác cũng cúi đầu, vẻ mặt đầy bi thương.

Một khi kiếm Tai Kiếp được sử dụng, cho dù là thánh nhân cũng không thể xoay chuyển. Đó là nhận thức chung trong Kiếm tộc.

“Ta nhớ kiếm Tai Kiếp này được tạo ra bởi một thiên tài trong Kiếm tộc các ngươi. Trên thực tế nó là một thanh kiếm vận hạn được biến đổi ra từ chân ý kiếm vân vĩnh hằng. Vận hạn này tuy khó giải nhưng có thể dịch chuyển đi. Ta có thể chuyển dời tam tai tam kiếp này sang cho người khác” Người phụ nữ tóc dài hờ hững nói.

“Chuyển dời?”

Tim Kiếm Ngao đập thình thịch.

Kiếm Ngao không biết lai lịch của mẹ La Chinh, nhưng một nhân vật như vậy có thể sẽ có một số khả năng mà các thánh nhân không biết!

“Có thể chuyển dời sao?”

“Có nghĩa là chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót?”

“Không thể nào, Vô Ngân đại nhân cũng không làm được…”

Trên mặt các đệ tử Kiếm tộc ánh lên tia hi vọng.

“Nhưng mà, nên chuyển cho ai?” Mặc Nam đột nhiên nói.

Lời này vừa vang lên, tất cả mọi người đều im lặng.

Ai sẵn sàng hy sinh bản thân để gánh chịu tai họa cho người khác chứ?

Thế nhưng La Chinh đột nhiên quay đầu lại và nhìn một người ở cách đó không xa…

Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của La Chinh.

Đông Phương Quỷ ở đằng xa dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc lớn.

Lúc này vẻ mặt của y đờ đẫn, đầu tóc rối bù, đâu còn khí chất của một chân thần cấp cao nữa?

Y thẫn thờ nhìn núi xương thịt chất đống ở trước mặt với vẻ mặt đầy sầu não, như thể Đồ Ách là kiệt tác do chính y tạo ra, mà tuyệt tác hoàn mỹ này đã bị người ta đánh nát.

“Đông Phương Quỷ!”

“Chuyển sang y đi!”

“Đúng! Bắt y tới đây!”

Các đệ tử Kiếm tộc nhìn Đông Phương Quỷ như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Đông Phương Quỷ vốn còn đang ngẩn người thì chợt thấy đám đệ tử Kiếm tộc lao về phía mình như được bơm máu gà. Y giật mình kinh hãi, định bụng bỏ chạy.

Nhưng y đã bị Đồ Ách búng cho một cái, đang bị thương nặng.

Mà kiếm Tai Kiếp trong tay đám đệ tử Kiếm tộc vẫn đang phát huy phần sức mạnh còn sót lại của nó, sao Đông Phương Quỷ có thể chạy thoát được?

Trong chốc lát, các đệ tử của Kiếm tộc đã trói gô Đông Phương Quỷ lại rồi đưa y đến trước mặt người phụ nữ tóc dài.

Kiếm Ngao hỏi với vẻ lo lắng: “Có thể chuyển hết tam tai tam kiếp này cho một người không?”

“Có thể. Các ngươi cần đâm thanh kiếm này vào cơ thể y, nhưng không được giết y” Người phụ nữ tóc dài nói với vẻ bình thản.

Đám đệ tử kiếm tộc nhao nhao nhìn về Đông Phương Quỷ với ánh mắt chẳng tốt lành gì.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!” Đông Phương Quỷ đã nhận ra có điều không ổn.

“Yên tâm, kiếm pháp của bọn ta rất cao siêu, nhất định sẽ không đâm chết ngươi” Kiếm Ngao cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận